Chữ sớm từ miệng Tần Lâm thốt ra mang đậm vẻ chế giễu, nhất là khóe miệng hắn hơi cong lên còn mang theo một nụ cười như có như không.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và các huynh đệ sai dịch đều dở khóc dở cười, đúng là Lạc Tư Cung dậy rất sớm, từ nửa đêm hôm qua đã tới đây rồi.
Lạc Tư Cung lại làm như không biết Tần Lâm chế giễu, tươi cười khom lưng thi lễ, nặn ra một nụ cười khổ:
- Khiến cho Tần Đốc Chủ chê cười, hạ quan muốn phân ưu vì Đốc Chủ cho nên trắng đêm không ngủ không nghỉ điều tra án này. Đáng tiếc tài trí có hạn, đến bây giờ vụ án vẫn bao phủ một bức màn bí mật, không thể làm gì khác hơn là mời Đốc Chủ tự mình điều tra, vén mây giúp cho hạ quan thấy ánh mặt trời.
Tần Lâm nhìn Lạc Tư Cung, trong lòng khẽ động.
Nếu như là Lưu Thủ Hữu thay vào vị trí Lạc Tư Cung, nhất định vừa tức vừa xấu hổ, nhẹ thì nói dối che giấu thất bại của mình, nặng thì dưới cơn nóng giận dứt khoát phất tay áo bỏ đi. Nhưng Lạc Tư Cung lại thẳng thắn thừa nhận thất bại, còn giả mù sa mưa lấy lòng Tần Lâm, bảo là muốn phân ưu thay Tần Đốc Chủ, từ đó có thể thấy da mặt người này dày hơn Lưu Thủ Hữu, tính tình cũng là cầm lên được để xuống được.
Tần Lâm là Đốc Chủ Đông Xưởng, Lạc Tư Cung là quan chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty, Xưởng Vệ một thể, thời gian trước bọn họ ở kinh sư cũng qua lại với nhau không ít. Nhưng Lạc Tư Cung thủy chung núp ở phía sau Lưu Thủ Hữu không để cho mình nổi bật, Tần Lâm cũng không mấy coi trọng y, chỉ xem y là một quân cờ mà Vạn Lịch gài vào trong hệ thống Cẩm Y Vệ, mãi đến bây giờ mới biết thật ra người này cũng không đơn giản.
Trong lòng Tần Lâm âm thầm ghi Lạc Tư Cung vào sổ bìa đen, ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, nở một nụ cười xấu xa chẳng ra gì:
- Ha ha, vén mây thấy ánh mặt trời gì chứ, không dám nhận, không dám nhận! Bất quá tối hôm qua bản đốc nằm mơ, thấy có một người mặt đen mũi to, trán có vầng trăng khuyết, nói chuyện ồm ồm như sấm tới báo mộng, nói hết nửa ngày. Sau đó bản đốc thức giấc nhớ lại, hừ, chính là nói vụ án này!
Lạc Tư Cung nghe tới nỗi trợn mắt há mồm, cả đời này y chưa từng gặp ai nói nhăng nói càn như tên Tần Lâm này, vội cười bồi hỏi:
- Đốc Chủ nói người báo mộng mặt đen, chẳng lẽ là Tống triều Bao Đãi Chế?
Trời ơi… Lạc Tư Cung dở khóc dở cười, ngươi đã nói ra rõ ràng như vậy...
Lục mập đi tới, hai tay sờ gương mặt mập của mình:
- Tần ca, đệ đã thấy qua ảnh thêu của Bao Long Đồ, ngài có gương mặt mập như đệ, đen như trôn chảo, râu ba chòm dài, tướng mạo uy nghiêm, nhưng lỗ mũi cũng không lớn.
Tần Lâm trừng mắt:
- Ảnh thêu mà đệ xem là Bao Công đã già, người báo mộng cho ta chính là Bao Công thiếu niên, cho nên lỗ mũi to, sau này già đi mới dần dần nhỏ lại.
Lục mập xấu hổ rụt cổ lại, ngây người không hiểu vì sao mũi Bao Công lại theo tuổi tăng trưởng mà nhỏ đi.
Lạc Tư Cung vốn là cả đêm không ngủ, phân tích vụ án lại đặc biệt hao phí đầu óc, nghe Tần Lâm cùng Lục Viễn Chí nói nhảm một phen bị xoay chuyển cho đầu óc quay cuồng.
Thật sự không chịu nổi hai người này miệng đầy xe lửa chạy, à không, thời này còn chưa có xe lửa, là người miệng đầy xe ngựa chạy, y không thể làm gì khác hơn là cười bồi chắp tay một cái:
- Tần Đốc Chủ, không biết trong mộng Bao Long Đồ nói thế nào, có chỉ rõ ai là hung thủ hay chăng?
- Chuyện này ư, không vội, không vội…
Tần Lâm sờ sờ mũi, nở một nụ cười xấu xa.
Lạc Tư Cung va đầu vào vách, nhưng nụ cười trên mặt cũng không có biến hóa chút nào.
Ngược lại mặt Bạch Sương Hoa bao phủ một tầng sương lạnh, không biết rốt cuộc Tần Lâm đang giở trò quỷ gì, buổi sáng một chiêu Lý Ngư Đả Đĩnh từ trên giường nhảy dựng lên, mới vừa đi ra cửa lại cười lắc đầu một cái trở về, ăn điểm tâm xong mới ung dung điềm tĩnh đi tới dưới Thường Lạc tự tháp, hỏi hắn cái gì cũng chỉ cười cười không nói.
- Hừ, giả thần giả quỷ, vụ án này có gì là khó?
Bạch Sương Hoa cố ý dùng thanh âm mọi người cũng có thể nghe được lẩm bẩm.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực biết được thân phận của nàng, ngay mặt tất nhiên kính sợ có thừa. Lạc Tư Cung lại âm thầm kinh ngạc, không biết thân vệ sai dịch bên người Tần Lâm này có lai lịch thế nào.
Tần Lâm chỉ chỉ Thường Lạc tự tháp:
- Ủa, chẳng lẽ Bao Long Đồ cũng báo mộng cho nàng sao, nói thử ta nghe.
- Không cần báo mộng gì cả…
Bạch Sương Hoa hắng giọng nói:
- Muốn làm được vụ án tới mức này thật ra không khó chút nào. Chỉ cần thi triển khinh công từ bên ngoài tháp leo lên tầng chót, sau khi gây án lại xuống bên ngoài, như vậy có thể không kinh động người bên trong tháp, đẩy Cao Minh Khiêm rơi xuống tháp cao mà chết.
Thật, thật đúng là đơn giản! Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực trợn mắt há mồm, Lạc Tư Cung cũng kêu ặc một tiếng trong cổ. Vốn tưởng rằng nàng có tài trinh thám xuất sắc, không ngờ rằng… còn nói nhảm hơn cả Tần Lâm!
Tần Lâm chỉ có thể sờ cằm cười khổ, thật ra thì giáo chủ tỷ tỷ rất thông minh, vấn đề là theo bản năng nàng cho rằng tất cả mọi người đều có võ công cao như nàng, hoặc ít nhất như trưởng lão Bạch Liên giáo vậy.
- Lúc ấy chúng ta không nhìn thấy có người ở bên ngoài tháp từ trên xuống dưới. Ừm, đương nhiên hung thủ có thể lựa chọn lên xuống tháp ở mặt lưng phía Bắc đối với chúng ta, nhưng làm như vậy rất dễ dàng bị người khác không liên hệ nhìn thấy. Dù sao Thường Lạc tự tháp nằm ở trung tâm chợ Côn Minh, cao như vậy sẽ vô cùng nổi bật.
Tần Lâm nói tới chỗ này liền dừng một chút, Bạch Sương Hoa do dự gật đầu một cái, quả thật như vậy, tăng chúng Thường Lạc tự phải đi tụng kinh buổi tối, chỉ có mấy tên Tri Khách tăng ngoài cửa, gần tháp không có ai mục kích. Nhưng phụ cận Thường Lạc tự là Côn Minh thành, trong thành có hàng ngàn hàng vạn dân chúng, bất kể đi xuống từ Đông Nam Tây Bắc bảo tháp cũng có nguy cơ rất lớn sẽ bị người khác nhìn thấy.
Dù sao có trong tháp có ánh đèn chiếu ra, mục tiêu lớn như một người muốn hoàn toàn tránh được tầm mắt của người khác là vô cùng khó khăn. Một khi bị người nào phát hiện, sau đó bị quan phủ tra ra, ý đồ hung thủ giả tạo Cao Minh Khiêm tự sát tất nhiên thất bại.
Tần Lâm lại nói:
- Hơn nữa cho dù là hung thủ ngẫu nhiên không bị ai nhìn thấy, nhưng vì chúng ta chạy tới dưới tháp rất nhanh, y cũng không còn kịp chạy trốn nữa, cũng chỉ có thể là một trong bốn tên nghi phạm trước mắt, có đúng hay không?
Lần này Bạch Sương Hoa không chút nghĩ ngợi tỏ vẻ đồng ý, từ khi Cao Minh Khiêm rơi tháp đến khi nàng nhảy lên nóc Đại Hùng Bảo Điện trải qua một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, ít nhất không đủ cho hung thủ kia ung dung bỏ chạy. Lúc ấy nàng dõi mắt tìm tòi, nếu như có bóng người phi độn, bị thiên hạ đệ nhất cao thủ đuổi theo chắc chắn sẽ bắt được y dễ dàng như chim ưng bắt gà con.
Tần Lâm khẽ mỉm cười:
- Như vậy vấn đề xuất hiện, hai tên hòa thượng xuất gia từ thuở nhỏ, Liên Tiệp là tôi tớ lớn lên ở Cao gia, Cao Thăng cũng đi theo Cao Minh Khiêm mười mấy năm, có ai trong bọn họ là cao thủ biết khinh công Lăng Không Độ Hư?
Bạch Sương Hoa á khẩu nghẹn lời, nàng thân là Bạch Liên giáo chủ, trước kia cũng từng sai phái nội gián nằm vùng, tỷ như trong Kinh Vương phủ, tỷ như trong nhà Kỳ Châu Vệ Chỉ Huy Sứ. Dưới tình huống này có thể tốn hao công phu mấy năm, thậm chí mười mấy năm để cho một võ lâm cao thủ lẻn vào tiềm phục.
Nhưng gặp phải hệ thống quan văn, an bài sâu xa như vậy khó có thể có hiệu quả, bởi vì khó có thể biết trước quan văn nào sẽ được chọn, cũng tức là kết quả khoa cử. Đồng thời quan văn điều động cũng tương đối thường xuyên, Bạch Liên giáo sẽ rất khó làm ra an bài đối ứng.
Cứ lấy Cao Minh Khiêm mà nói, mười mấy năm trước lão còn chưa thi đậu Tiến Sĩ, chỉ là một thư sinh bình thường, ai thèm phái nội gián tới nằm vùng trong nhà lão?! Cho đến bốn năm trước, lão vẫn còn là một vị Tri Châu không có gì là nổi bật, ai có thể ngờ sau đó lão bị cuốn vào trong cuộc xâm lăng của Mãng Ứng Lý, đoán trước sai phái cao thủ tiềm phục bên cạnh lão?
Cho nên không cần thử dò xét, bằng phân tích cũng biết hai tên hòa thượng thuở nhỏ xuất gia ở Thường Lạc tự, cùng với hai tên người làm đã theo Cao Minh Khiêm có ít nhất mười mấy năm, cũng không thể là võ lâm cao thủ gì cả.
- Vậy rốt cục hung thủ làm thế nào mà được?
Trong đôi mắt băng hỏa đan xen của Bạch Sương Hoa thoáng qua vẻ mê hoặc.
- Hung thủ...
Tần Lâm thấy cỗ kiệu Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán đang đi về phía này, hắn cố ý kéo dài thanh âm, đầu ngón tay vẽ một vòng lớn giữa không trung. Đợi đến khi hai vị kia xuống kiệu mới đột ngột chỉ vào Cao Thăng:
- Chính là y!
- Không, không phải là tiểu nhân, lão gia oan uổng, oan uổng!
Cao Thăng xua loạn hai tay, nước mắt nước mũi cùng chảy xuống, nhìn qua đáng thương tới cực điểm.
Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán mới vừa đi xuống kiệu thấy vậy chợt giật nảy mình, đồng thời thầm cảm thấy không ổn.
Thật ra thì đám người Bạch Sương Hoa, Lạc Tư Cung, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đều không quá giật mình, bởi vì bọn họ hoài nghi nhất chính là tên Cao Thăng này.
Nguyên nhân rất đơn giản, đây không phải là vụ án giết người bình thường, mà là vụ án liên lụy tới khâm án, liên lụy tới một tên tứ phẩm Tri Phủ chết, có thể đưa tới quan trường Vân Nam chấn động mạnh, lại xảy ra ngay trước mắt Đốc Chủ Đông Xưởng và quan chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty.
Trọng án như vậy, đám lão tướng quan trường như Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán có thể chỉ Đông đánh Tây, đục nước béo cò, mượn cơ hội công kích Tần Lâm. Bản thân bọn họ có thể thi triển Bá Vương Tá Giáp, Thoát Bào Nhượng Vị, thay mận đổi đào thoát tội, nhưng tiền đồ của bốn tên xui xẻo dính líu tới vụ án không tốt lành gì.
Phải biết thời này không có cấm chỉ dụng hình ép cung, Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ ở chỗ này, không có chứng cớ cũng có thể đánh cho ra chứng cớ. Đông Xưởng Tần Đốc Chủ, Bắc Trấn Phủ Ty Lạc Đô Đốc, huynh đệ thủ hạ như lang như hổ, ai nấy đều có bản lãnh đánh cho gấu chó phải nhận mình là thỏ. Rút gân, lột da, ‘cọ rửa’, mang giày đỏ, trấn nước… có món nào mà người bình thường có thể chịu được?!
Cho nên hung thủ nhất định phải ra sức thanh minh, ra vẻ mình không có liên quan gì tới vụ án, như vậy mới có thể thoát được một mạng.
Cũng chính là vì thế, ngược lại từ mới bắt đầu Tần Lâm và Lạc Tư Cung không nghi ngờ quá nhiều Liên Tiệp tự khai là ngủ ở tầng mười hai. Tên nào muốn giết người lại nói ta đang ngủ, cố gắng giả dại qua ải trước mặt ưng khuyển Xưởng Vệ, vậy nhất định kẻ đó là kẻ ngốc thật sự.
Mà Cao Thăng ở xa hiện trường nhất lại là kẻ đáng nghi nhất.
- Làm, làm sao có thể?
Nhiêu Nhân Khản cười khan hai tiếng, thịt béo trên mặt run lên:
- Tần Đốc Chủ nói đùa phải không, Cao Thăng thủy chung ở lại tầng bảy, có hai hòa thượng có thể làm chứng, y làm thế nào giết được Cao Tri Phủ trên tầng chót?
Hai mắt Tần Lâm lấp lánh tinh quang, tràn đầy tự tin nói:
- Che mắt về không gian và thời gian! Y nói rằng mình nhức đầu nên dừng ở tầng bảy, lúc Huệ Bình Huệ An đốt đèn từng tầng từ trên xuống dưới, y vẫn còn ở tầng bảy. Sau khi hai hòa thượng đốt xong từ dưới đi lên thấy y vẫn ở tầng bảy, cho nên mọi người đều mặc nhiên cho rằng y vẫn ở đó không nhúc nhích…
Đôi mắt nhỏ Lục mập đảo liên hồi, không nhịn được vỗ đùi một cái thật mạnh:
- A, thật ra sau khi Huệ Bình Huệ An đi xuống bảy tầng dưới, Cao Thăng đã nhanh chóng chạy lên tầng cuối ra tay, sau đó lại chạy trở xuống tầng bảy. Đến khi hai hòa thượng trở lên vẫn phát hiện y ở nguyên chỗ cũ!
Tần Lâm cười bổ sung:
- Hơn nữa làm như vậy y sẽ không có một chút nguy hiểm nào, bởi vì hòa thượng đốt đèn tuần tự từng tầng từ trên xuống dưới, để hoàn thành cảnh tượng Phật quang từ trên giáng xuống, tuyệt đối sẽ không đi ngược trở lên giữa chừng. Như vậy sẽ không thể phát hiện Cao Thăng hành hung, ngược lại còn trở thành người chứng minh y không có mặt ở hiện trường. Hừ, tính toán giỏi thật!
Quỷ kế lợi dụng không gian và thời gian!
Hết thảy mọi người đều bừng tỉnh ngộ, nếu như nhìn vào bốn bản khẩu cung và vị trí nghi phạm mà sai dịch Đông Xưởng gặp được sau khi vụ án xảy ra, chắc chắn ai ai cũng sẽ cho rằng Cao Thăng thủy chung ở lại tầng bảy. Nhưng trên thực tế y đã lợi dụng cơ hội các hòa thượng đốt đèn xuống dưới từng tầng một để chạy lên tầng chót mưu sát.
Hơn nữa bởi vì hòa thượng muốn tạo thành hiệu quả ánh sáng ‘Phật quang từ trên giáng xuống’, chỉ có thể bắt đầu từ tầng mười ba đốt xuống từng tầng một, từ đó đã tạo ra cơ hội tuyệt hảo cho hung thủ tiến hành vụ án này.
Bên trong bảo tháp chỉ có một lối đi, nhìn như không thể nào vượt qua tầng khác mà không bị phát hiện, nhưng lại xuất hiện chỗ sơ hở lúc hai hòa thượng đốt đèn xuống dưới.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, trên trán nghi phạm Cao Thăng toát ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, sắc mặt tái nhợt tới mức đáng sợ, đôi môi run rẩy mấp máy. Nhìn thấy một đám ưng khuyển Xưởng Vệ hung thần ác sát nhìn về phía mình liên tục cười lạnh, thân thể bắt đầu lui về phía sau.
Ngưu Đại Lực cười hăng hắc, dẫn dắt mấy tên sai dịch huynh đệ giám thị chặt chẽ, quyết không để cho y có cơ hội giở trò.
Tô Tán xanh cả mặt, rốt cục cây trúc gầy gò âm hiểm này cũng cầm gươm ra trận, chắp tay hỏi:
- Vậy y giết người ở tầng mười ba, không sợ Liên Tiệp ở dưới một tầng nghe thấy tiếng động phát hiện sao, kính xin Tần Đốc Chủ chỉ giáo.
Đúng, Lạc Tư Cung cũng kìm lòng không đặng gật đầu một cái, phải biết Liên Tiệp ngủ ở tầng mười hai, nói ngủ thật ra cũng không phải là ngủ thật say, tối thiểu cũng không tới nỗi mê man. Bởi vì sau đó y nghe thấy tiếng động Cao Minh Khiêm chạm đất đã giật mình thức dậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]