Chương trước
Chương sau
Mãng Ứng Lý được Nhạc Phượng nhắc nhở vốn là có cảm ngộ, không muốn tiếp tục tranh chấp miệng lưỡi với Tần Lâm nữa, nhưng sau khi nghe được lời nói này phản ứng chậm một chút. Đợi đến khi Tần Lâm nói xong, đầu tiên là y trợn mắt há mồm, tiếp theo giận tới mức thất khiếu bốc khói: ta ôm đùi ngươi cầu khẩn tha mạng khi nào, há đâu có lý như vậy!

Nhưng thủ lĩnh quân chư hầu và phần lớn quân Miến Điện không nghĩ như vậy, phàm là người nghe hiểu được Hán ngữ đều há hốc mồm cứng lưỡi. Cho dù là những kẻ không hiểu cũng hỏi thăm chiến hữu bên cạnh xem Tần Lâm nói gì.

Thế nhưng câu đầu Tần Lâm khích tướng lại là lời thật, cho nên dù Mãng Ứng Lý vô cùng căm phẫn vẫn không phủ nhận. Sau đó Tần Lâm mới nói hươu nói vượn, tự nhiên mọi người đều cảm thấy hắn nói có lý.

Ánh mắt của không ít người trận doanh quân Miến Điện nhìn về phía Đại vương mình cũng có hơi thay đổi.

- Nói hươu nói vượn, ngươi nói hươu nói vượn.

Mãng Ứng Lý giận quá không biết làm sao, nổi trận lôi đình trên lưng chiến tượng:

- Cô vương kéo tay ngươi xin tha mạng lúc nào vậy, rõ ràng là bịa đặt!

- Không phải là kéo tay, là ôm đùi khổ sở cầu khẩn van xin tha mạng.

Tần Lâm nghiêm trang cải chính.

Mãng Ứng Lý tức gần nổ phổi:

- Cũng không có ôm đùi, khi đó cô vương vẫn đứng.

Trong lúc bất chợt, Mãng Ứng Lý cảm giác không khí chiến trận bên mình trở nên có vẻ quỷ dị, bốn phía trở nên yên tĩnh khác thường. Y nghe tim mình như chìm xuống, trời ơi, lại mắc bẫy Tần Lâm nữa rồi!

Hắc hắc, hai chữ ‘khi đó’ đầy ý nghĩa, thì ra là như vậy, đám thủ lĩnh quân chư hầu phe Miến Điện ai nấy nở một nụ cười đầy ẩn ý sâu xa.

- A, như vậy ngươi thừa nhận cầu xin tha mạng rồi sao?

Tần Lâm bĩu môi, nhìn Mãng Ứng Lý như nhìn một tên hề, tỏ vẻ kiên nhẫn nói:

- Thật ra thì vào lúc ấy rốt cục thế nào, trong lòng mọi người đều biết rất rõ ràng. Ngươi cứ lằng nhằng quỳ xin tha mạng hay đứng xin tha mạng là có ý gì?

Mãng Ứng Lý giận đến nỗi rống lên liên tiếp, sắc mặt đen sì trở nên bừng đỏ. Thế nhưng công phu miệng lưỡi y kém Tần Lâm quá xa, cho dù toàn thân là miệng cũng không nói được.

Sau lưng Tần Lâm, Tư Vong Ưu trên lưng Cảm Trụ bật cười khanh khách, nàng nhờ vào kinh nghiệm biết Tần Lâm đang nói hươu nói vượn, thế nhưng Mãng Ứng Lý lại bị hắn cho vào tròng. Chưa đánh nhau đã làm cho y phải bêu xấu không ít, quả thật là hả giận.

Tần Đại ca thật thông minh! Tiểu cô nương nhìn bóng lưng Tần Lâm, mỉm cười vui vẻ, trong mắt toát ra tinh quang sáng chói.

Nhạc Phượng hết sức khẩn trương, y là người Giang Tây Phủ Châu, đến Vân Nam buôn bán xây dựng được thế lực không nhỏ, sau đó đầu dựa vào Mãng Ứng Lý làm Hán gian, rất được phụ tử Mãng gia coi trọng, nhận chức Thừa Tướng. Vì vậy lòng y lúc nào cũng mơ tưởng được làm khai quốc công thần cho tân triều Miến Điện, tương lai có thể được xếp ngang hàng với các vị tiên hiền như Trung Hành Thuyết, Lưu Dự, Trương Bang Xương, Tần Cối…

Y cỡi ngựa, vị trí thấp hơn nhiều, bèn giơ tay kéo kéo gấu quần Mãng Ứng Lý đang ngồi trên lưng voi:

- Đại vương cần gì lấy sở đoản của mình mà đấu với sở trường của địch?! Chỉ cần chúng ta đánh bại quân Minh bằng đao thật thương thật trên chiến trường bắt được họ Tần kia, lúc ấy cắt lưỡi hắn cũng có thể trút giận cho Đại vương.

Mãng Ứng Lý bừng tỉnh ngộ, vẫy lệnh kỳ một cái gằn giọng quát:

- Ai giết Tần Lâm sẽ được phong vương, đời đời thế tập, cô vương sẽ thưởng một tòa thành trì, vạn lượng bạc trắng!

Quân Miến Điện sa sút tinh thần lập tức gia tăng không ít, chiến tượng hàng đầu rống to, quân Miến Điện đông như kiến phía sau nhao nhao muốn thử, cờ xí màu đen Kim Cương trợn mắt điên cuồng lay động, giống như quần ma loạn vũ.

- Hừ, Mãng Ứng Lý ngươi thật sự coi trọng ta, treo giá bản quan cao tới vậy sao?

Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, quay sang bản trận kêu lớn:

- Binh sĩ nào bắt được Mãng Ứng Lý sẽ phong Thập Trưởng, thưởng ba văn tiền!

Có lẽ đây là phần thưởng thấp nhất của quân Minh từ trước tới nay, đám binh sĩ nghe vậy ai nấy ngẩn người.

Đặng Tử Long vuốt bộ râu bạc trắng dưới cằm, hắng giọng cười to nói:

- Đốc Soái nói đúng, thật ra tên giặc Mãng Ứng Lý này không đáng một đồng, Đốc Soái treo thưởng ba văn tiền đã là cao lắm!

Lập tức quân Minh trong trận bật một trận cười ầm như điên dại, các binh tướng nhao nhao kêu lên:

- Không sai, Mãng Ứng Lý là cái thá gì…

Tư Vong Ưu cười nghiêng ngã trên lưng chiến tượng, Lý Kiến Trung cũng không nhịn được mỉm cười, giải thưởng ba văn tiền này thật sự đã hạ thấp Mãng Ứng Lý xuống tận đáy.

- Mãng Ứng Lý, Mãng Ứng Lý, bại ở Bảo Trường Dịch!

Tần Lâm vừa cười ha hả vừa giục ngựa quay trở về sau trận.

Mãng Ứng Lý giương mắt nhìn, tức gần nổ phổi. Y treo thưởng mạng Tần Lâm vạn lượng bạc, Tần Lâm chỉ chịu ra ba văn tiền, nhất thời cao thấp đã phân, khiến cho y hối hận muốn tát cho mình mấy cái.

Những thủ lĩnh Thổ Ty trong trận doanh quân Miến Điện vốn bị Đông Hu vương triều chinh phục, hoặc là khiếp sợ uy thế không thể không thần phục, trong lòng rất là kiêng kỵ Mãng Ứng Lý. Nhưng đến lúc này ai nấy thầm tính toán trong lòng, nỗi kính sợ đối với y đã giảm nhiều.

Mãng Ứng Lý vô kế khả thi, chỉ đành phải lớn tiếng phát hiệu lệnh, thúc giục toàn quân triển khai thế công.

- Hừ, ỷ vào miệng lưỡi sao thể coi là anh hùng hảo hán, chờ lát nữa đánh bại quân Minh, bắt được tiểu tặc Tần Lâm, lúc ấy sẽ từ từ hành hạ hắn!

Mãng Ứng Lý nhìn theo Tần Lâm biến mất ở sau trận, trong lòng âm thầm nảy sinh ý nghĩ ác độc.

Miệng lưỡi sắc bén tới mức nào đi nữa cũng không thể thật sự giết chết người, rốt cuộc thắng bại còn phải xem đao thật thương thật.

Chiến tượng quân Miến Điện bắt đầu chậm chạp đi tới, tướng lãnh các cấp thúc giục binh lính theo sát phía sau. Nhạc Phượng cùng mấy thúc bá huynh đệ Mãng Ứng Lý dẫn dắt trung quân là nghiêm chỉnh nhất, nhưng vị trí hai bên và phía sau là quân chư hầu và các Thổ Ty dẫn dắt, có vẻ lơi lỏng hơn nhiều.

Bất quá số lượng quân Minh ít hơn, chiến binh sáu ngàn, phụ binh một vạn năm ngàn, hơn nữa còn không có quá nhiều kỵ binh, chiến tượng duy nhất chính là Cảm Trụ mà Tư Vong Ưu đang ngồi. Mặc dù y giáp sáng ngời, đội ngũ nghiêm chỉnh nhưng vẫn cảm giác như không có cách nào chống đỡ quân Miến Điện có nhân số khổng lồ.

Nhất là những chiến tượng không ngừng kêu to, khí thế hung hăng xông tới kia.

Hai chân sau chiến tượng màu xám đen mà Mãng Ứng Lý đang ngồi đứng thẳng, hai chân trước giậm mạnh xuống đất, sau đó giơ vòi lên cao, miệng to lớn phát ra tiếng rống cao vút.

Đây là tượng vương Miến Điện, nghe thấy tượng vương rống, bảy trăm con chiến tượng xếp thành ba hàng bắt đầu gia tăng tốc độ xung kích. Hai ngàn tám trăm cái chân to như cột nhà đồng loạt giẫm xuống đất, phát ra thanh âm trầm đục chấn động lòng người. Sau đó chúng đồng loạt xông về phía trước, khí thế mạnh mẽ như dời non lấp bể.

Mãng Ứng Lý nhếch môi nở một nụ cười hết sức dữ tợn, một khi chiến tượng kết thành trận hình phát động xung phong, không có bất kỳ người nào có thể làm cho chúng dừng lại. Cỗ máy chiến tranh đáng sợ này mang theo lực đạo vạn cân xông vào trận hình quân Minh, san bằng hết thảy trên đường xông tới. Cho dù là trọng giáp kỵ binh, lúc xung phong hãm trận cũng không cách nào sánh ngang với chiến tượng lực mạnh vô cùng.

Dường như y đang nhìn thấy chỉ sau khoảnh khắc, trận hình quân Minh đã bị chiến tượng xung kích tan tác, chiến tượng thả sức chà đạp, đập tan tất cả sự chống cự của quân Minh.

- Không thể để cho chiến tượng xông lại!

Đặng Tử Long cỡi chiến mã, Điểm Cương Thương trong tay giộng mạnh xuống đất một cái:

- Hỏa thương hỏa pháo hỏa tiễn bắn một lượt!

Thân binh dưới quyền lão vẫy nhanh cờ hiệu Tham Tướng một trượng hai thước, quan quân các cấp quân Minh dựa theo bố trí trước đó chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Bắn! Cờ hiệu phất mạnh xuống một cái.

Ầm một tiếng vang lên, vị trí trung quân có một khẩu Tướng Quân pháo cỡ trung phát ra tiếng rống giận, nòng pháo đỏ rực khạc ra lửa ngọn. Viên đạn nặng ba cân được sức đẩy của thuốc nổ bắn ra, giống như ngôi sao bay qua chân trời nhắm thẳng vào chiến tượng trận.

Vì giữ vững uy lực chiến tượng xung phong, đám chiến tượng xếp hàng rất gần nhau, giống như một bức tường thịt đẩy tới. Mặc dù vào thời này hỏa pháo có độ chính xác không cao, nhưng viên đạn kia cũng bắn trúng một con chiến tượng. Nói chính xác là sượt ngang vai nó, sau đó bay thẳng vào trận bộ binh quân Miến Điện phía sau, đập nát vài tên binh sĩ xấu số.

Đầu tiên thân thể chiến tượng lay động mạnh, khiến cho ba tên binh sĩ trên lưng nó lảo đảo nghiêng ngả. Kế đó trên vai nó xuất hiện một vết máu rất lớn, đang lúc mọi người cho là nó còn có thể kiên trì, thân thể nó chợt nghiêng sang bên, sau đó ngã xuống, khiến cho ba tên binh sĩ trên lưng ngã sóng soài, còn đè tượng nô bên dưới.

Cho dù chiến tượng khổng lồ cũng không chống được uy lực hỏa pháo.

Quân Miến Điện có một trận xôn xao nho nhỏ, nhưng chút tổn thương như vậy vẫn không thể ngăn được bước chân tiến tới của bọn chúng.

Lúc này trận địa quân Minh bắn ra ánh lửa ầm ầm hỗn loạn, tiếng pháo ầm ầm vang tận mây xanh. Theo góc nhìn của quân Miến Điện, những chớp lửa kia ở rất xa, dường như cũng không tạo thành uy hiếp gì.

Nhưng sau khoảnh khắc, bọn họ cảm nhận được sâu sắc lửa và sắt xâm nhập, Hổ Tồn pháo phát uy, bắn ra đạn nhiều như mưa bấc rơi rào rào xuống đầu quân Miến Điện. Pháo bắn tới chỗ nào, võ sĩ trên lưng chiến tượng thi nhau ngã xuống. Mặc dù da chiến tượng rất dày nhưng thân thể cũng bị đạn bắn ra từng lỗ thủng đầy máu, khiến cho chúng cất tiếng rống đau đớn liên hồi.

Uy lực của Hổ Tồn pháo so ra vẫn còn kém Tướng Quân pháo cỡ trung, sát thương đối với người tương đối khá, sát thương đối với chiến tượng lại rất có hạn. Dù sao mặt trước chiến tượng từ trán trở xuống được khoác khôi giáp, da chúng lại rất dày. Cho dù là bị bắn trúng cũng sẽ không chí mạng, vẫn theo bản năng được tượng nô điều khiển xông về phía trận địa quân Minh.

Sau hai đợt pháo kích, thanh thế trận địa quân Minh cũng giảm đi không ít, chỉ còn mười mấy khẩu pháo Bồ Đào Nha vẫn còn đang phát ra tiếng nổ ầm ầm giận dữ. Dù sao cũng đang tác chiến ở vùng núi Vân Nam, khó lòng vận chuyển tới rất nhiều hỏa pháo cỡ lớn, cho nên toàn quân mang theo hỏa pháo cũng không nhiều, hơn nữa chủ yếu là hỏa pháo cỡ nhỏ.

Chiến tượng cách quân Minh càng ngày càng gần, người Tây Ban Nha Gia Nhĩ Đức Nặc một mực theo sát hành động, y rút bội kiếm ra chỉ về phía trước:

- Hỡi binh sĩ Tây Ban Nha dũng cảm, hãy khai hỏa!

Đám hỏa thương thủ Tây Ban Nha tăng nhanh bước chân, dùng giá gỗ chống đỡ hỏa thương hạng nặng, sau đó phát xạ từng đợt qua khe hở của chiến tượng trận, nhắm về phía trận địa quân Minh.

Trận địa quân Minh không ngừng có người trúng đạn, người hy sinh thường là trên thân thể bỗng dưng xuất hiện lỗ máu, sau đó bị lực đẩy của đạn làm cho ngã quỵ, không bò dậy nổi.

Điểu thương thủ quân Minh cũng bắn ra từng loạt đạn, nhưng nhờ có chiến tượng che chở, hỏa thương thủ Tây Ban Nha bị tổn thất cực nhỏ. Về phần bản thân chiến tượng, đạn điểu thương bắn ra rất khó xuyên thủng khôi giáp và da dày của chúng.

Nhìn qua quân Miến Điện tiến triển hết thảy thuận lợi, bất quá Mãng Ứng Lý và Gia Nhĩ Đức Nặc, Nhạc Phượng đều chú ý thấy, điểu thương thủ quân Minh đang hết sức che chở một ít đồng bạn đẩy xe phía sau, những xe này đang chở những rương gỗ nhìn qua vuông vức, dài rộng cao đều là ba thước.

Cờ hiệu trung quân Đặng Tử Long vẫy mạnh.

Quân Minh đưa xe chở rương gỗ ngay chạy như điên tới trước, sau đó rút ván chặn trước đầu xe ra, để lộ ra mũi tên rậm rạp dày đặc bên trong.

Bọn họ đốt dây dẫn hỏa, tia lửa cháy nhanh, điểm hỏa chui vào trong rương.

Vèo... Hỏa tiễn kéo đuôi lửa màu vàng bắn vào trong bầy chiến tượng, sau đó mũi hỏa tiễn thứ hai, thứ ba từ trong rương bay ra ngoài.

Cách bắn hỏa tiễn liên hoàn như vậy gọi là Bách Hổ Tề Bôn, đốt dây dẫn hỏa sẽ bắn liên tục một trăm mũi hỏa tiễn, hình thức có hơi giống như bắn tổ hợp pháo hoa đời sau. Chỉ bất quá nó cũng không nổ ra pháo hoa sáng lạn, mà dùng mũi tên sắc bén làm công cụ chiến tranh.

Quân Minh đốt tất cả Bách Hổ Tề Bôn trên trận địa, hỏa tiễn không đếm xuể bắn ra ào ạt, đuôi lửa óng ánh phá vỡ bầu trời, để lại từng đường cong khói xám giữa không trung, tạo thành hàng trăm hàng ngàn dây khói che khuất bầu trời, trận địa quân Minh bắn hoàn toàn bị khói mù bao phủ.

Bởi vì kỹ thuật tiến bộ, quân Minh ứng dụng Bách Hổ Tề Bôn càng tiên tiến hơn trước, quy mô lớn hơn năm xưa Mộc Anh dùng hỏa tiễn bắn voi, thanh thế cũng mạnh hơn. Tin rằng nếu Mộc Anh nhìn thấy cảnh tượng này, cũng sẽ sợ hãi khen quân Minh trước mắt nắm giữ hỏa khí vô cùng tiên tiến.

Rất đáng tiếc, Tần Lâm ở sau trận địa chọn vị trí một gò đất nhỏ làm điểm quan sát, phát hiện trận hình chiến tượng quân Miến Điện chỉ bị quấy rầy và ngăn trở, xảy ra hỗn loạn rất ít rất nhỏ, sau đó rất nhanh khôi phục bình thường, tiếp tục xông về phía trận địa quân Minh.

Mãng Ứng Lý cỡi trên lưng chiến tượng, cười tới nỗi gần trẹo quai hàm:

- Ha ha ha, hỏa tiễn bắn voi, bắn cái đầu ngươi! Nhãi con Tần Lâm kia, bản vương chắc chắn sẽ bắt được ngươi!

Cho dù là kẻ ngốc cũng không tới nỗi biết trước mặt có hố mà cũng nhảy xuống. Mãng Ứng Lý biết Mộc Anh dùng hỏa tiễn bắn voi đánh bại Lương Vương, cho nên chiến tượng của y trải qua huấn luyện cường hóa đối ứng. Bình thời hay cho chiến tượng tiến vào trong trận hỏa dược nổ tung, cho chúng làm quen với tiếng nổ, ánh lửa và khói.

Có lính đánh thuê Tây Ban Nha Bồ Đào Nha trợ giúp, làm được điểm này cũng không khó.

Cho nên chiến tượng quân Miến Điện bị hỏa tiễn ảnh hưởng có thể nói là cực nhỏ.

Về phần uy lực Bách Hổ Tề Bôn cũng không lớn lắm, thường là không thể đâm thủng khôi giáp che mặt trước chiến tượng, ngược lại có mấy tên võ sĩ điều khiển chiến tượng xui xẻo bị hỏa tiễn bắn trúng chết ngay tức khắc. Sau đó bọn chúng học khôn nằm sát xuống lưng chiến tượng, cũng không còn thương vong nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.