Chương trước
Chương sau
- Quái vật, quái vật gì vậy, quái vật ở nơi nào? 

Từ Tân Di xông vào như một cơn lốc, nhung trang tề chỉnh, hiển nhiên là mới vừa nhảy xuống ngựa, mở to mắt hạnh nhìn quanh quất tìm kiếm.

Tần Lâm và Trương Tử Huyên nhìn nhau cười, quả thật Từ Đại tiểu thư là người không có tim không có phổi...

-----------

Bên trong ngự thư phòng Tử Cấm thành, bên dưới tấm bảng có bốn chữ Vạn kỷ thần hàn, Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân vóc người mập lùn cau chặt hai hàng lông mày đang đi qua đi lại.

Bồi bên cạnh bệ hạ chỉ có đệ nhất nhân đương kim nội đình, chưởng ấn Ty Lễ Giám thái giám Trương Kình. Y cố ý chọn thời điểm Trương Thành không có mặt ở đây, lại đuổi đám thái giám quét sân trực nhật ra xa. Hiện tại bên trong ngự thư phòng chỉ còn lại hai tiểu hoạn quan tâm phúc tuyệt đối có thể tin được, không còn tai mắt của Trịnh quý phi và Trương Thành nữa.

Đối với Trương Kình, làm được điểm này cũng không khó khăn lắm. Không cần nói Vương Hoàng hậu thất sủng, Lý Thái hậu cũng thường làm bạn với thanh đăng cổ Phật, mặc dù Trịnh quý phi được sủng ái khắp lục cung, nhưng dù sao cũng là thân phận phi tử, muốn động tay động chân cũng không dễ dàng gì. Cho nên kẻ chân chính nắm giữ thực quyền trong Tử Cấm thành vẫn là Trương Kình Trương Ty Lễ.

Không biết Vạn Lịch đã đi bao nhiêu vòng, rốt cục chậm rãi mở miệng trầm ngâm: 

- Tần ái khanh trẻ tuổi khí thịnh, làm việc vô cùng nóng nảy…

Vị bệ hạ am hiểu quyền mưu cân bằng này, ngay cả một Cẩm Y Vệ cũng cắm Lạc Tư Cung vào nằm vùng để cân bằng với Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu. Vị thế Đông Xưởng cao hơn Cẩm Y Vệ, làm sao y có thể bỏ sót, mặc cho Tần Lâm ung dung tự tại?!

Thật ra thì từ mới ban đầu, Vạn Lịch điều Tần Lâm dùng thân phận võ thần chấp chưởng Đông Xưởng, đã có cân nhắc tới phương diện này. Y không hề cho rằng Tần Lâm có thể nắm được quyền bính chân chính của Đông Xưởng vào tay.

Thứ nhất, từ trước tới nay không có tiền lệ võ thần chưởng quản Đông Xưởng, nhất định Tần Lâm làm việc sẽ gặp rất nhiều trở ngại. Thứ hai, bọn Trương Kình, Hình Thượng Trí thừa dịp Phùng Bảo rơi đài khổ tâm tổ chức ở Đông Xưởng, đã tạo nên cơ sở thâm căn cố đế rất khó dao động.

Cứ như vậy, Tần Lâm có thể nắm được hai ba thành quyền bính ở Đông Xưởng đã là vô cùng may mắn. Vạn Lịch có thể dùng địa vị Đốc Chủ để trả thù lao, cũng có thể mượn tay Tần Lâm ngăn cản thế lực Trương Kình càng ngày càng lớn. Đã trải qua mười năm trước ẩn nhẫn, vị bệ hạ này cũng không hy vọng Trương Kình biến thành Phùng Bảo thứ hai. 

Chưởng ấn Ty Lễ Giám quan hệ với Cẩm Y Vệ Lưu Thủ Hữu rất tốt, lại thông qua Hình Thượng Trí khống chế Đông Xưởng, tuy rằng chỉ mới manh nha nhưng cũng rất đáng cảnh giác. 

Nếu như Tần Lâm bị Hình Thượng Trí ép tới đại bại thua thiệt ở Đông Xưởng, nói không chừng Vạn Lịch còn phải xuất thủ giúp hắn một tay.

Nhưng bây giờ tình thế phát triển hoàn toàn không ngờ, Tần Lâm không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng hết sức kinh người, hoàn toàn đảo lộn thế cục Đông Xưởng. Từ Khoa Quản Sự, Chưởng Ban, Lĩnh Ban đến Đương Đầu, sai dịch, tất cả đều cúi đầu xếp tai nghe lệnh, sai khiến tự nhiên như cánh tay.

Chuyện này hoàn toàn trái ngược với dự tính ban đầu của Vạn Lịch. Y hy vọng Tần Lâm ngăn cản Trương Kình, Hình Thượng Trí, chứ không hề muốn Tần Lâm độc chưởng Đông Xưởng.

Trương Kình nhìn rất rõ ràng tính toán của Vạn Lịch, thấy bệ hạ động lòng vội vàng cáo điêu trạng: 

- Tần Lâm vẫn còn trẻ tuổi, tính tình nóng nảy hấp tấp. Hoàng gia, lão nô nghe nói bệnh của Nghiêm lão Thượng Thư chính là bị hắn chọc tức. 

Cái gì? Mắt Vạn Lịch híp lại, sắc mặt trở nên đặc biệt âm trầm.

Vạn Lịch cũng có vài phần thưởng thức Nghiêm Thanh, bởi vì Nghiêm Thanh là một thanh quan chân chính. Lúc Trương Cư Chính còn nắm triều chính, lão là người duy nhất trong lục bộ Thượng Thư không hề tặng lễ cho Giang Lăng Thái Sư. Về phương diện thanh liêm, lão tốt hơn nhiều so với tuyệt đại đa số quan viên cùng triều.

Chỉ tiếc lão lại là phe thủ cựu ngoan cố không đổi, một lòng một ý muốn phế trừ cải cách triều chính mới.

Suy nghĩ tới nông dân Quan Trung Sơn Tây được giảm thuế nhờ đo đạc lại ruộng đất, suy nghĩ tới biên quân Kế Trấn, suy nghĩ tới phụ lão hương thân hai bên bờ Hoài Hà, bất kể Nghiêm Thanh thanh liêm tới mức nào, Tần Lâm cũng chỉ có thể đánh ngã lão. Đúng như lúc Trương Cư Chính đẩy mạnh triều chính mới từng nói: cho dù là hảo bằng hữu cản đường, ta cũng san bằng!

Nhưng bây giờ Vạn Lịch là thiên tử chí cao vô thượng triều Đại Minh, y nắm triều chính vẫn chưa tới ba năm, thân trên ngôi cao chín bệ không biết được dân gian khổ sở thế nào, cho nên không nghĩ được sâu xa như vậy. Bất quá y chỉ cảm thấy Lại bộ Nghiêm lão Thượng Thư mà mình ra sức cất nhắc trọng dụng, bị Tần Lâm chọc giận phải cáo bệnh.

Sắc mặt Vạn Lịch âm trầm, lẩm bẩm: 

- Tần Lâm thật là phong mang tất lộ, Dư Mậu Học, Khâu Tranh mới nói vài câu oán hận, hắn lại chọc cho Nghiêm ái khanh lâm bệnh...

Sắc mặt của Trương Kình càng ngày càng dễ coi hơn, chỉ chờ Vạn Lịch quyết định.

Nghiêm Thanh là Hình bộ Thượng Thư đứng hàng thứ hai đếm ngược trong lục bộ, được chiếu tay bệ hạ cất nhắc đến vị trí Lại bộ Thượng Thư đệ nhất lục bộ, được sủng ái còn trên cả bọn Các Thần như Thân Thời Hành. Nếu không phải là có lệ cũ Hàn Lâm không được vào nội các, nói không chừng Nghiêm Thanh đã là đương triều Thủ Phụ.

Nếu nói trong đám văn thần ai là người giản tại đế tâm nhất, trừ Nghiêm Thanh ra không có người thứ hai. Bây giờ Nghiêm lão Thượng Thư lại bị Tần Lâm chọc giận đến bệnh nặng, Vạn Lịch không muốn tức giận cũng không được.

Xem ra phải cảnh cáo Tần Lâm một lần… Vạn Lịch nghĩ như vậy.

- Truyền chỉ ý của trẫm…

Vạn Lịch nghĩ ngợi, đạo chỉ ý này vừa phải làm cho Tần Lâm biết lợi hại, lại không thể ảnh hưởng tới đại cục, tốt nhất còn có thể trấn an cựu đảng thanh lưu bị nhục.

Trương Kình vui mừng hớn hở, chạy tới bên cạnh ngự án nhanh như một làn khói, tự mình động thủ mài mực trải giấy.

Thình lình bên ngoài ồn ào huyên náo một trận, loáng thoáng từ xa truyền tới tiếng thái giám hưng phấn kêu lên, bên cạnh có tiếng bước chân dồn dập, tựa hồ không ít người muốn đi xem chuyện gì đó ly kỳ.

Dòng suy nghĩ Vạn Lịch bị cắt đứt, nhíu mày hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Tần Lâm đang chờ ý chỉ phát lạc, muốn giở trò quỷ gì đây… Trương Kình lộ vẻ buồn bực, không thể không gác bút lại, đích thân đi ra ngoài cửa, rẽ trái vào thông đạo, chỉ thấy mấy tên tiểu hoạn quan lộ vẻ vui mừng chạy về phía Đông.

- Bọn khỉ con này chạy đi đâu vậy?

Trương Kình gọi bọn họ lại.

Tiểu hoạn quan vội vàng quỳ xuống bẩm báo: 

- Bẩm lão tổ tông, bạc, thật là nhiều bạc vận chuyển vào trong nội khố, bạc màu trắng tuyệt đẹp, chúng tiểu nhân nhìn thấy cũng vui mừng…

Trương Kình nghe vậy giật mình kinh hãi, sau đó thầm nhủ không ổn, vội vàng truy vấn:

- Kim hoa ngân của nội khố chia ra nhập vào bốn mùa mỗi năm, hiện tại vẫn chưa tới kỳ hạn, là khoản nào nộp vào vậy?

Tiểu hoạn quan trả lời:

- Không phải là khoản nào cả, là Tần Đốc Chủ Đông Xưởng đưa vào, chúng tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm.

Trương Kình nghe lòng như chìm xuống, nhất thời sa sầm nét mặt.

- Lão tổ tông, lão tổ tông…

Bọn tiểu hoạn quan thấp thỏm trong lòng, đúng ra trong nội khố có bạc, từ trên xuống dưới đều được phân chia, phần của Trương Ty Lễ cũng không ít, thật sự không hiểu vì sao y lại buồn bực không vui.

- Tất cả đi đi.

Trương Kình khoát khoát tay yếu ớt vô lực.

Đám tiểu hoạn quan lại dập đầu, sau đó chạy đi vui mừng hớn hở. Thái giám thấy bạc như ruồi thấy máu, không một ai là không thích, nhiều năm qua nội khố túng thiếu, ngay cả phi tần cũng chỉ được ban thưởng một khoản ít ỏi, ban thưởng cho thái giám cuối năm cũng không nhiều nhặn gì. Hẳn là năm nay bệ hạ sẽ ra tay rộng rãi hơn, để cho mọi người được hưởng ơn mưa móc.

Tâm trạng Trương Kình buồn bực đi trở về, y biết rất rõ ràng tính tình vị bệ hạ kia, hung hăng siết chặt nắm tay. Vào lúc này không thể làm gì khác hơn là phát ra trước đạo thánh chỉ sửa trị Tần Lâm kia, tranh thủ phát ra sớm có lẽ còn có được ba phần cơ hội…

Rất đáng tiếc, Tần Lâm không cho Trương Ty Lễ ba phần cơ hội này, tiếng bước chân vội vã từ đàng xa truyền tới, Trương Thành lên tiếng gọi:

- Trương Ty Lễ, xin đợi một chút.

Trương Kình nở nụ cười khổ, vào thời điểm này lại không thiếu được lão hợp tác kiêm lão đối đầu Trương Thành.

Trương Thành vào ngự thư phòng, không chậm trễ chút nào báo tin mừng với Vạn Lịch: 

- Bệ hạ, Tần Lâm, Tần Lâm hắn áp giải năm mươi vạn lượng bạc vào bên trong nội khố rồi!

Vạn Lịch đầu tiên là ngẩn ra, lộ ra vẻ mặt không dám tin, tiếp theo lại dựng mặt lên như trước. Là bậc quân vương không thể để vui giận lộ ra ngoài mặt, bất quá trong giọng nói y vẫn không thể che giấu được vui mừng:

- Tần ái khanh làm việc nhanh như vậy sao?

Trương Kình buồn bực, lúc đầu Vạn Lịch gọi là Tần ái khanh, mình tố cáo điêu trạng, bệ hạ gọi thẳng hai chữ Tần Lâm, bây giờ lại đổi gọi Tần ái khanh.

Trương Thành cung cung kính kính nói:

- Khải tấu Thánh thượng, Tần Lâm thiếu niên đắc chí, kiên quyết tiến thủ, cho nên làm việc đặc biệt chuyên cần, không dài dòng dây dưa hết năm này qua năm khác như những kẻ thủ cựu.

Trương Thành cũng không phải hiền lành, trước hết thổi phồng Tần Lâm sau đó chỉ trích ‘những kẻ thủ cựu’, chính là đâm sau lưng Lưu Đô Đốc một nhát.

Ánh mắt hai Trương chạm nhau tóe ra một chuỗi tia lửa giữa không trung.

Vạn Lịch gật đầu một cái:

- Ừm, Tần ái khanh chuyên cần như vậy, trẫm cũng nên khen ngợi hắn một phen mới là quân thần tương đắc! Hắn ở nơi nào, đích thân trẫm sẽ tới đó.

- Đâu có đạo lý quân đi gặp thần như vậy, tội lỗi, tội lỗi…

Trương Thành luôn miệng khuyên can, bất quá cuối cùng vẫn nói Tần Lâm đang ở bên trong nội khố chuyển giao số bạc.

Vạn Lịch sải bước đi nhanh ra ngoài, rõ ràng là không phải đi khen ngợi Tần Lâm, mà đi nắm chặt năm mươi vạn lượng bạc.

Trương Thành cười thầm trong lòng, quả thật Tần Lâm tính toán không sai, trước đó hắn đã nói nếu bệ hạ biết được tin này, nhất định sẽ vội vàng chạy tới.

Nội khố nằm ở bóng người tường thành phía Đông Bắc Tử Cấm thành, thuộc phạm vi trong hoàng thành, Tần Lâm đang chỉ huy bọn Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực bàn giao ngân lượng.

Đầu mùa Xuân sau đại quân Thổ Mặc Đặc bộ Tây tiến, hai vị Pháp Vương chỉ huy các bộ Tây Tạng phụ họa. Diệp Nhĩ Khương trên danh nghĩa thống trị toàn bộ Tây Vực vốn rất muốn làm ăn với Đại Minh. Các bộ Cáp Mật, Chuẩn Cát Nhĩ bộ, Đông Sát Hợp Đài Hãn Quốc đều hiểu chuyện thức thời, cùng làm ăn ai ai cũng có phần lợi ích, đánh nhau chỉ có xui xẻo, ai mà không hiểu chuyện đơn giản như vậy.

Mắt thấy con đường tơ lụa sắp sửa được khai thông trở lại.

Bất quá nếu đợi bạc thu thương thuế, e rằng sang năm cũng chưa chắc có thể chân chính thấy hiệu quả. Dù sao từ khai thông con đường tơ lụa tới khi phồn thịnh còn cả một quá trình dài, mua bán sẽ không lập tức hưng thịnh. Ngoài ra quan sơn vạn dặm, văn thư lui tới, bố trí nha thự, chuyển vận dọc đường, không biết năm nào tháng nào thuế ngân mới đến kinh sư.

Số bạc này là Tần Lâm tự móc tiền túi giao trước. Khoan nói tới số hoa hồng mà Ngũ Phong hải thương và Tào Bang chia cho hắn, gần đây Chu Ứng Trinh liều mạng lôi kéo, quyền quý kinh sư cũng muốn chia phần trong vụ làm ăn lớn chưa từng có này. Chỉ riêng vốn đầu tư bọn họ ứng trước cho Tần Lâm tổng cộng đã lên tới hai trăm vạn, chi ra năm mươi vạn quả thật không đáng kể gì.

Thời Minh mỗi cân mười sáu lượng, năm mươi vạn lượng là hơn ba vạn cân. Tần Lâm cố ý không mang vàng, chi phiếu, mà dùng xe ngựa chở bạc tới. Mỗi xe vận một ngàn cân, cũng tức là ba mươi chiếc.

Kim hoa ngân đại nguyên bảo mỗi thỏi năm mươi lượng, tất cả một vạn thỏi, đựng trong một trăm cái rương. Thuộc hạ Tần Lâm mở nắp từng rương một mời khố đại sứ của nội khố kiểm tra, từng đống bạc sáng choang khiến cho mắt mọi người bị chói phải xoay đầu sang chỗ khác.

Bất kể khố đại sứ hay là tiểu thái giám, tất cả đều như mở cờ trong bụng. Trên có cơm dưới có cháo, túi tiền bệ hạ đã đầy, mọi người chỉ cần sờ sờ bên ngoài túi cũng được dính chút dầu mỡ.

Dĩ nhiên, cũng không chỉ có thái giám bị ánh bạc sáng loáng làm cho chói mắt.

Vạn Lịch thiên tử Chu Dực Quân vẫn nghiêm mặt, bày ra đế vương tâm thuật sắc mặt không vui không giận, nhưng rốt cục vẫn không che giấu được khóe miệng khẽ nhếch và vẻ tham lam lóe ra trong mắt. Người có lòng sẽ rất dễ dàng đoán được rốt cục là tâm trạng y vui hay buồn.

Ngược lại không phải là Chu Dực Quân đặc biệt tham tiền, so với Hoàng đế Mông Nguyên đời trước, Hoàng đế Mãn Thanh đời sau, các thiên tử triều Đại Minh thật sự là cực kỳ ‘thanh liêm’. Trên danh nghĩa hàng năm một trăm vạn lượng đưa vào nội khố, nhưng phần lớn trong số đó đã được mang ra khao thưởng cho tướng sĩ biên quân và võ công huân quý, số dành cho Hoàng đế tự do chi dùng thật ra rất ít.

Vào năm Vạn Lịch thứ sáu, chi tiêu sau hôn lễ của Vạn Lịch dần dần gia tăng. Y dùng hết các thủ đoạn cả mềm lẫn cứng, lúc đó Thủ Phụ đế sư Trương Cư Chính rốt cục đáp ứng gia tăng hai mươi vạn kim hoa ngân, để cho đích thân Vạn Lịch nắm giữ chi tiêu cho các hạng mục của hoàng thất.

Dưới thời Trương Cư Chính, Vạn Lịch bị vị Thủ Phụ đế sư này ước thúc nghiêm khắc, không dám vượt qua quy củ, được tự do chi tiêu hai mươi vạn kim hoa ngân đã cảm giác mình vô cùng giàu có.

Đến khi Trương Cư Chính cỡi hạc quy thiên, Giang Lăng đảng bị thanh trừng hết thảy, Lý Thái hậu thanh đăng cổ Phật, Phùng Bảo ảm đạm về quê ở miền Nam, không còn ai có thể quản được đương kim thiên tử. Vì vậy những gì Chu Dực Quân kềm nén trước hai mươi tuổi lập tức bạo phát ra, không chỉ có dục vọng quyền lực cháy bỏng chưa từng có, tiêu xài cũng càng lúc càng lớn, cho nên chút bạc ít ỏi đáng thương bên trong nội khố càng ngày càng không đủ dùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.