Chương trước
Chương sau
Sợ gì mà sợ? Năm xưa lúc mới gặp gỡ Tần Lâm ở Kỳ Châu, Trương Công Ngư bất quá là một tên Tri Châu nho nhỏ, tiền đồ ảm đạm không ánh sáng. Bái đệ của y càng đáng thương hơn, bất quá chỉ là một bá tánh bình dân hai bàn tay trắng, đã có thể phá được vụ án tranh chấp Kinh Vương phủ, làm nhụt khí thế của Bạch Liên giáo. 

Sau đó trải qua Nam Kinh, kinh sư, từng bước một đi đến chức Tuần Phủ một tỉnh phong cương đại lại, mặc dù lão bái đệ bị cách chức lưu đày, thật ra thì tiền đồ bất khả hạn lượng. Chỉ cần đứng trên cao hô một tiếng sẽ có hàng ngàn hàng vạn người hưởng ứng, chẳng lẽ còn sợ Phượng Bàn tướng công Trương Tứ Duy sao?!

Trương Công Ngư phấn chấn tinh thần, ngồi thẳng lưng hơn trên yên ngựa.

Tần Lâm cũng không biết vị lão bái huynh bên người này trong lúc nhất thời trong lòng xoay chuyển bao nhiêu ý niệm, chỉ lo nhìn đường nét kiến trúc Thiếu Sư phủ ở Phong Lăng trấn xa xa, suy nghĩ miên man: Trương Cư Chính cất nhắc trọng dụng Trương Tứ Duy là tay trái tay mặt, sau khi chết lại bị lão trở mặt phản bội. Mặc dù lời lẽ của lão Thái Sơn nói với mình thường tỏ ra khắc nghiệt, thật ra rốt cục đối xử với mình tốt đến mức nào… 

Cái chết của Đại cữu ca Trương Kính Tu càng làm cho lòng hắn khó mà bình tĩnh. Thỉnh thoảng từng kỷ niệm như lúc mới gặp trên Trường Giang, hoặc ở Nam Kinh tiếu ngạo gió trăng, liên thủ ở Dương Châu, kinh sư… hiện lên vẫn như sờ sờ trước mắt.

Chư quân tử Giang Lăng đảng cũng không khác gì. Tần Lâm từng sóng vai với Tằng Tỉnh Ngô tra vụ án Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu tham ô, Phan Quý Tuần một lòng trị thủy, Thích Kế Quang ‘công hầu không phải ý ta, chỉ mong bốn bể phong ba thái bình’, Vương Quốc Quang, Trương Học Nhan, Vương Triện...

Hiện tại chính là lúc lấy lại công bằng cho bọn họ!

Tần Lâm mặt trầm như nước, run dây cương lên, ánh mắt nhìn về phía Thiếu Sư phủ hết sức tàn khốc.

Gần đến Phong Lăng trấn, Trương Công Ngư nhìn sắc mặt của Tần Lâm, thấy lão bái đệ gật đầu một cái khích lệ, y bèn lấy can đảm lớn tiếng hạ lệnh:

- Bao vây cho ta, bao vây trạch viện của lão tặc tư thông với địch bán nước này!

- Trương Đô Đường có lệnh, vây quanh Thiếu Sư phủ! 

Lôi Bạo quát to một tiếng, chúng quan binh phân tán ra hai cánh bọc vòng bao vây theo hiệu lệnh của tù và, dần dần khép vòng vây xung quanh Thiếu Sư phủ.

Tuần Phủ Sơn Tây dẫn dắt tinh binh Giáng Châu vệ vây quanh Thiếu Sư phủ!

Tin tức truyền ra khắp Phong Lăng trấn trong nháy mắt, dân chúng đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo vui mừng đến chảy nước mắt.

- Tới rồi, thật sự tới rồi!

Trước gian nhà cỏ, một phụ nhân mặt mũi tang thương dựa vào khung cửa, thân thể không tự chủ được mềm nhũn đi, hai tay không ngừng vuốt ve đứa con trai ngây thơ nhỏ dại chỉ vừa bảy tuổi trong lòng:

- Trương gia ác hữu ác báo, ác hữu ác báo! Phụ thân con năm xưa vì ba thước ranh giới đất cãi với Trương gia một câu, lập tức bị Tào Tứ dẫn người đánh chết tươi. Mẹ cáo đến châu nha, không ngờ rằng quan với quan bảo vệ cho nhau, ngược lại còn phải bồi thường cho chúng… Không ngờ rằng Thiếu Sư phủ các ngươi cũng có hôm nay!

- Mẹ đừng khóc, mẹ đừng khóc! 

Đứa bé trai không hiểu chuyện, chỉ cho là mụ mụ đang thương tâm rơi lệ.

- Không khóc, được, mẹ không khóc nữa. 

Phụ nhân dùng vạt áo lau nước mắt, nhưng vẫn không thể dừng khóc. Bao nhiêu vất vả khổ sở trong quá khứ dường như đã tuôn ra theo những giọt lệ này.

Trong Phong Lăng trấn, bên trong y quán Phạm Nhất Thiếp lại là một cảnh tượng khác. Phong Lăng trấn nằm bên bờ Hoàng Hà, gió lớn từ sông thổi vào tiết Thu này đã có hơi lành lạnh. Nhưng hiện tại bên trong y quán sôi nổi bừng bừng, không biết bao nhiêu người mồm năm miệng mười nói chuyện, sóng nhiệt cuồn cuộn cơ hồ làm bật tung cả nóc nhà.

- Phạm đại phu, thì ra lời lão nói đều là thật…

Một lão hán mặt đầy nếp nhăn vui mừng tới nỗi vỗ bàn liên tục:

- Những tưởng Thiếu Sư phủ một tay che trời, đám dân đen chúng ta vĩnh viễn không bao giờ thấy được ánh mặt trời, không nghĩ tới Tần trưởng quan kia thật sự là một thanh thiên Đại lão gia. Lần này nhờ phúc của hắn, nếu như có thể chân chính lật đổ được Thiếu Sư phủ, lão hán ta sẽ lập bài vị sống của hắn thờ ở nhà, cầu nguyện cho hắn phúc thọ miên trường, trăm con ngàn cháu!

Phạm Nhất Thiếp bận rộn tới mức không rảnh lý tới lão, đang cầm bút viết hí hoáy không ngừng, tay mỏi nhừ muốn rút gân, nhưng nụ cười trên mặt lão vẫn vô cùng tươi tỉnh.

Không phải là lão viết hồ sơ bệnh lý y án, mà là viết tất cả những lời tố cáo vô số tội ác Thiếu Sư phủ tuôn ra như nước của mọi người. Hào môn Tam Tấn dám tư thông với địch bán nước, còn có chuyện gì mà không dám làm, Trương Doãn Linh lại là nhân vật bá vương hào cường.

Những năm qua Trương Doãn Linh và mấy đứa con trai, thậm chí tất cả quản gia ác nô lớn nhỏ trong phủ thiếu nợ máu dân chúng Phong Lăng trấn Bồ Châu quả thật không thể nào tính xuể.

Phạm Nhất Thiếp nghe theo lời Tần Lâm đã kêu gọi dân chúng tới để thu thập lời tố cáo từ trước. Mấy ngày trước tự nhiên không có mấy người dám đến y quán của lão, dù có tới cũng chỉ dám nhỏ giọng lén la lén lút, sợ bị Thiếu Sư phủ phát hiện, gặp phải trả thù đáng sợ.

Nhưng hôm nay lại khác, mọi người ùn ùn kéo tới y quán, thổ lộ ra tất cả oan ức cừu hận của bọn họ, viết ra giấy trắng mực đen rành rành. Từng tờ cáo trạng trước mặt Phạm đại phu chính là từng nắm đất chôn vùi Thiếu Sư phủ.

- Mau ra ngoài xem, Tần trưởng quan tới rồi! 

Không biết người nào kêu một tiếng, hết thảy người trong nhà lập tức kéo nhau chạy tới Thiếu Sư phủ.

Tần Lâm và Trương Công Ngư cùng cỡi ngựa tới, dân chúng bản địa Bồ Châu chỉ nhận Tần trưởng quan, ngay cả đường đường Tuần Phủ Sơn Tây Trương Đô Đường chỉ có thể xếp sau.

Binh sĩ Giáng Châu vệ vây Thiếu Sư phủ nước chảy không lọt, Trương Tứ Giáo, Trương Tứ Đoan, Trương Tứ Tượng sắc mặt âm trầm đứng ở cửa phủ hung tợn nhìn chằm chằm Tần Lâm, hận không thể nuốt chửng hắn.

Cho đến khi Trương Công Ngư và Tần Lâm xuống ngựa, Trương Tứ Duy cũng không xuất hiện.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng được, lão không ra vậy chúng ta sẽ đi vào, đến thời khắc mấu chốt này không cần khách sáo làm gì nữa, đã tới lúc trở mặt.

Trương Tứ Duy mặc tang phục đang ngồi trong khách sảnh, trước đầu quan tài Trương Doãn Linh, sắc mặt âm trầm. Trước hết nhìn về phía Trương Công Ngư hừ lạnh một tiếng, tiếp theo dùng hai mắt hiện đầy tia máu nhìn chăm chú vào Tần Lâm.

Đã từng là Thủ Phụ Đại Học Sĩ, dưới một người trên vạn người, Phượng Bàn tướng công hừ lạnh một tiếng dọa cho Trương Công Ngư sợ tới nỗi tim đập thình thịch suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Nếu không phải có Tần Lâm ở bên cạnh, y thật sự muốn quay đầu bỏ chạy.

Tần Lâm cũng không hề tránh né, ánh mắt của hắn càng sắc bén hơn cả Trương Tứ Duy bắn thẳng tới, ánh mắt hai người gặp nhau trên không cơ hồ tóe ra lửa.

Tên này quả nhiên lợi hại! Trương Tứ Duy thầm than trong lòng, vừa va chạm ánh mắt với Tần Lâm đã cảm thấy Mi Tâm đau nhói.

- Các ngươi tới nơi đây là muốn bái tế tiên phụ sao? 

Trương Tứ Duy chậm rãi mở miệng, cười chế nhạo.

Tần Lâm bật cười ha hả, thanh âm chấn động ngói trên nóc nhà:

- Thật là tức cười! Tần mỗ đường đường chính chính, chưa từng dối mình trong phòng vắng, thủ đoạn hành vi toàn là vì dân vì nước, không có chỗ nào không thể đối diện nhật nguyệt thanh thiên! Trương Doãn Linh tư thông với địch bán nước, tội không thể tha, chỉ nên khai quan lục thi mới đúng, Tần mỗ há chịu bái lão?!

Sắc mặt Trương Tứ Duy xanh đen, thái độ của Tần Lâm đã hoàn toàn chọc giận lão, đứng lên giơ tay chỉ mặt Tần Lâm quát lớn:

- Trẻ con miệng còn hôi sữa, dám sỉ nhục đại thần triều đình! Quốc triều cương kỷ, sĩ lâm thanh lưu, quyết không thể tha cho ngươi!

- Trương Tứ Duy! 

Tần Lâm vung ống tay áo, gằn giọng quát:

- Quốc có tứ duy, một duy tuyệt là nghiêng, hai duy tuyệt là nguy, ba duy tuyệt là phúc (đổ),bốn duy tuyệt là diệt. Nghiêng có thể chỉnh thẳng lại, nguy có thể làm cho yên, đổ có thể dựng lại, diệt không thể nào cứu vãn. Tứ duy là gì, một là lễ, hai là nghĩa, ba là liêm, bốn là sỉ, lão thân là đại thần lại mưu quốc bất trung, giấu giếm tội tư thông với địch bán nước của Trương Doãn Linh, lễ nghĩa ở chỗ nào!? Lão dung túng người nhà khi nam hiếp nữ, tùy ý lăng nhục dân chúng, liêm sỉ ở chỗ nào!? Lão vô lễ vô nghĩa vô liêm vô sỉ, còn có mặt mũi tên là Trương Tứ Duy sao?!

Trương Công Ngư nghe tới mức ngây người, bất ngờ vỗ tay bôm bốp, lớn tiếng khen hay.

Tôi tớ hộ viện Thiếu Sư phủ thảy đều co rúc trong góc, không dám hó hé chút nào. Từ trước tới nay tà bất thắng chính, Tần Lâm chính khí bừng bừng giống như Chung Quỳ bắt ma, yêu ma quỷ quái phải ngoan ngoãn không dám phách lối.

Trương Tứ Duy sững người ra tại chỗ không nói được lời nào, bắt đầu từ khi lão bước vào chốn quan trường, trong mấy chục năm chưa từng có ai mắng như vậy, chưa từng chịu nỗi nhục như hôm nay.

Thường nói có thể chèo thuyền trong bụng Tể Tướng (ý nói lòng dạ rộng rãi bao la),thế nhưng lúc này bụng Trương Tứ Duy cũng sắp nổ tung, run rẩy giơ tay lên muốn phản bác mấy câu, lại run rẩy đôi môi ngay cả nửa lời cũng không thể thốt ra. Sắc mặt mới vừa rồi còn xanh đen lúc này đỏ bừng sưng to lên, đưa tay ra sức vuốt râu, mấy sợi râu lưa thưa dưới cằm bị lão bứt đứt từng sợi một, ngực thở phập phồng như thợ rèn kéo bễ.

Hay quá! Trương Công Ngư thật sự muốn vỗ tay cười to, Tần Lâm có phong thái Gia Cát Khổng Minh mắng chết Vương Lãng, Trương Tứ Duy làm sao ngăn cản được.

Mấy huynh đệ Trương Tứ Giáo, Trương Tứ Đoan, Trương Tứ Tượng xông tới, vội vàng đỡ huynh trưởng, sau đó chỉ vào mặt Tần Lâm thóa mạ.

- Thôi đi! 

Trương Tứ Duy bình tĩnh lại rất nhanh, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Lâm âm u như quỷ hỏa:

- Nếu Trương Đô Đường và Tần tướng quân dám mang đại quân vây quanh tệ trạch, liệu đêm qua Triệu Phúc đã thất bại rồi.

Toàn thân ba huynh đệ rung lên, mặc dù từ khi đại quân xuất hiện bọn họ đã đoán được kết quả, nhưng chính miệng huynh trưởng nói ra tự nhiên có chỗ bất đồng.

Tần Lâm khẽ mỉm cười, ngược lại tặc lưỡi than thở:

- Triệu Phúc dẫn dắt người truy sát cẩm y quan giáo cả đêm, gặp phải đại quân Giáng Châu vệ, gia đinh hộ viện quý phủ phái ra đã bị diệt sạch, Triệu Phúc hoành đao tự vận. Ha ha, quý phủ có thật nhiều nghĩa nô, trước có Tôn Hữu Đạo, Tào Tứ hy sinh vì chủ, sau có Trương Thăng thà chết bất khuất, tối hôm qua lại thêm Triệu Phúc, Phượng Bàn tướng công dạy thủ hạ rất giỏi!

Ngươi! Mấy huynh đệ Trương gia giận tới mức thất khiếu bốc khói, vẻ châm chọc trong những lời sắc bén này của Tần Lâm hết sức rõ ràng. Bốn tên quản gia đắc lực lần lượt nạp mạng, Thiếu Sư phủ thật sự mất hết thể diện.

Dường như Trương Tứ Duy tỏ ra thoải mái, lại cười cười:

- Người tới bất thiện, kẻ thiện không tới, nếu dám điểm binh vây quanh tệ trạch, hẳn là các ngươi không chỉ vì chút chuyện nhỏ này phải không?

- Dĩ nhiên! 

Tần Lâm nhận lấy từ trong tay Trương Công Ngư một quyển sổ bìa da màu lam, giơ lên thật cao:

- Đây là sổ ghi chi tiết xuất nhập công trường Tây Diêu gần mười năm qua, có muốn ta mang so sánh nó với sổ tiếp nhận của biên quân Tuyên Đại hay không? Tội Trương Doãn Linh tư thông với địch bán nước, buôn lậu quân quốc trọng khí ắt sẽ bại lộ rõ ràng trước thiên hạ.

Tần Lâm chạy cả đêm tới chỗ mai táng Hoắc Bảo Căn con Hoắc Thiết Sơn, sau khi khai quan quả thật tìm được sổ ghi chi tiết xuất nhập, quyển sổ này được gói kỹ trong mấy lớp giấy dầu, có thể thấy được khổ tâm của Hoắc Thiết Sơn.

Có thể trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, Hoắc Thiết Sơn cũng không nghĩ tới mối thù của mình lại được báo nhanh như vậy, khoái trá như vậy.

Thật sự có một quyển sổ ghi chi tiết như vậy! Sắc mặt Trương Tứ Giáo, Trương Tứ Đoan và Trương Tứ Tượng tái nhợt như tờ giấy, toàn thân run lên bần bật, phải dốc hết toàn lực vịn ghế mới không ngã xuống.

Tần Lâm vẩy vẩy quyển sổ như mèo vờn chuột, cười nói:

- Chư vị, cứ tin tưởng tại hạ như vậy hay sao? Có lẽ sách là giả, có muốn xem qua hay không?

Ba huynh đệ Trương gia nghi hoặc, thật sự bước tới phía trước.

Ôi... Trương Tứ Duy thở dài một tiếng:

- Các ngươi chớ có xem thường Tần tướng quân, hắn đã mang tới, còn có thể là giả sao!?

Biết là tốt rồi, Tần Lâm cười xấu xa hắc hắc, dù sao Trương Tứ Duy cũng từng làm Thủ Phụ, cầm lên được để xuống được, muốn lật đổ lão không khó, muốn trêu chọc lão lại không dễ dàng gì.

Dứt lời Trương Tứ Duy bưng chén trà lên, chậm rãi cầm nắp hớt đi trà vụn và bọt nổi trên mặt, sau khi gạt chúng xuống đất không nhanh không chậm nói:

- Nước trà này có màu xanh biếc, mùi vị thơm ngon, nhưng không tránh khỏi có bọt vụn, quả thật là dư thừa!

Ba đệ đệ đột nhiên sắc mặt đại biến,trở nên khó coi giống như tro tàn, đồng thời ném ánh mắt cầu khẩn về phía Trương Tứ Duy.

Trương Tứ Duy chỉ chăm chú nhìn chén trà trong tay, dường như hoàn toàn không nhìn thấy biểu lộ của bọn đệ đệ, hồi lâu mới than dài nói:

- Tứ Tượng, đệ dẫn theo các điệt nữ đi thăm lão phu nhân đi!

Trong mấy huynh đệ Trương gia, Ngũ đệ Trương Tứ Tượng nhỏ nhất còn chưa có con trai, chỉ có mấy khuê nữ. Y nghe vậy như được đại xá, vội vàng rời đi, chỉ sợ huynh trưởng thay đổi chủ ý.

Sắc mặt Trương Tứ Giáo, Trương Tứ Đoan xám ngoét như đất, chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát, quỳ xuống dập đầu về phía Trương Tứ Duy, không nói một lời đi vào hậu đường.

Trương Công Ngư mở to mắt, không biết bọn họ đang giở trò gì.

Tần Lâm chỉ cười hăng hắc, trong lòng biết đối phương muốn làm gì, cũng không lên tiếng ngăn cản.

Không bao lâu sau chợt có tiếng kêu khóc vang lên, mấy tên người làm vội vàng chạy tới, thần sắc kinh hãi tới cực điểm:

- Đại lão gia, Đại lão gia không xong rồi, Nhị lão gia, Tam lão gia… đã tự vận!

- Trương Tứ Giáo buôn lậu quân quốc trọng khí, Trương Tứ Đoan chỉ điểm Triệu Phúc phục kích cẩm y quan giáo, hai người đều đã sợ tội tự vận. Trương Đô Đường, Tần trưởng quan, các ngươi hài lòng chưa? 

Trương Tứ Duy lạnh như băng nói những lời này, trong tim như đang rỉ máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.