Chương trước
Chương sau
Trong lòng đám người Thiếu Sư phủ nhất thời như một vạn con thảo nê mã (hài âm của từ F*ck your mother) gào thét mà qua. Trong lòng không có quỷ tự nhiên không sợ, vấn đề là trong lòng chúng ta có quỷ, tên mập chết tiệt này...

Lục Viễn Chí lấy dấu tay hết thảy những người này rất nhanh, sau đó mang tới cho Tần Lâm.

Tần Lâm cười cười, vốn tưởng rằng phải tìm tòi trong số mấy ngàn người Thiếu Sư phủ, sẽ làm cho mình mệt chết. Hiện tại vô cùng may mắn, chỉ có lưa thưa vài người chẳng phí bao nhiêu sức lực.

Hắn cúi xuống bàn từ từ so sánh, nếu so với vân tay đơn độc, dấu bàn tay hoàn chỉnh này dễ dàng phân biệt hơn. Bởi vì dấu bàn tay lớn hơn chắc chắn không khớp, nhanh chóng bị loại ra, chỉ còn lại một ít dấu bàn tay tương đương, lúc ấy mới so tới chi tiết vân tay.

Rất nhanh Tần Lâm đã có câu trả lời, đi tới trước mặt tên hán tử mặt đen râu ngắn mới vừa biến sắc, ném tờ giấy có dấu bàn tay xuống đất, đồng thời đưa búa sắt ra trước mũi y:

- Bằng chứng như núi, ngươi còn gì để nói? Rốt cục là ngươi cầm búa sắt vu hãm bản quan, hay ngươi là hung thủ giết chết Hoắc Thiết Sơn đã không còn quan trọng nữa, tội nào cũng là tử tội!

Quá rõ ràng, nếu như là vân tay, Tần Lâm còn phải phí một phen miệng lưỡi, nhưng đây là dấu bàn tay hoàn chỉnh, chỉ cần không phải là người mù cũng có thể nhìn ra, dấu bàn tay trên giấy của người này hoàn toàn giống với dấu bàn tay cầm trên cán búa.

Mới đầu hán tử mặt đen còn vùng vằng giãy dụa, nhưng bị một đám bộ khoái giữ chặt không thể nhúc nhích, đợi đến cuối cùng Tần Lâm nói ra là tử tội, y mới thôi không giãy nữa, cười khổ nói:

- Thôi được, Mao Vũ nhận tội phục pháp, chính là tiểu nhân giết chết Hoắc Thiết Sơn lại có ý đồ gài tang vật hại Tần trưởng quan. Trưởng quan quả nhiên xử án như thần, tiểu nhân tâm phục khẩu phục, chỉ xin được chết một cách thống khoái.

Ủa, còn tưởng rằng ngươi rất cứng rắn, không uống thuốc độc tự sát ư? Tần Lâm cười lạnh không ngừng.

Bản thân Giáng Châu vệ Hạ Ngang hiểu y thuật biết chế thuốc, đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, nhờ vậy khi bị phát giác mới có thời gian tự sát. Đám người làm hộ vệ Thiếu Sư phủ không có được quyết đoán như vậy.

Trương Thăng tức gần nổ phổi, nháy mắt ra dấu với Mao Vũ liên tục, lại thấy Tần Lâm cười lạnh, ánh mắt dời sang mặt mình, nhất thời trong lòng sợ hãi...

Dưới ánh mắt áp bức của Tần Lâm, Trương Thăng nghiến răng một cái, thình lình lớn tiếng quát:

- Mao Vũ, ngươi… ngươi làm cho ta quá thất vọng! Một nữ nhân mà thôi, vì vậy mà ngươi lại giết chết Hoắc bả đầu, còn giá họa cho Tần trưởng quan, chẳng phải là hồ đồ mê muội hay sao?! Từ trước tới nay lão thái gia, Đại lão gia vẫn giữ gia phong nghiêm cẩn, không cho phép người làm gian dối lường gạt, vì sao lại xuất hiện một tên sâu mọt như ngươi?!

Mao Vũ ngẩn người ra, rất nhanh đã hiểu ý Trương Thăng, trên mặt đen như mực không khỏi lộ ra vẻ đau buồn, nhưng đưa ra quyết định vô cùng nhanh chóng, gân cổ lên nói:

- Trương Đại Lang, ta đây thật có lỗi với ngươi, không nên tranh phong ghen tuông rước lấy họa vào thân. Nhưng Hoắc Thiết Sơn vô cùng đáng ghét, đã một đống tuổi vẫn tranh Hoa Hồng cô nương với ta đây, ỷ mình là đại bả đầu công trườngTây Diêu, Đông gia có chỗ dùng nên tranh chấp với ta.

- Mao Vũ ta đây là hảo hán đội trời đạp đất, trong mắt không để lọt hạt cát, làm sao có thể tha cho lão rùa đen kia được!? Ngàn vạn lần không nên si tâm vọng tưởng, giá họa cho Tần trưởng quan, nhưng lúc này đã lỡ… Được, ai làm nấy chịu, muốn giết muốn mổ cứ việc tùy tiện!

Mao Vũ gân cổ dõng dạc nói, dáng vẻ hai mươi năm sau lại là một trang hảo hán.

Nhất thời Trương Thăng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt vừa chạm vào Hoàng Chí Liêm, vị Tri Châu này cũng toát mồ hôi lạnh, mấy tên gia đinh hộ viện Thiếu Sư phủ cũng âm thầm cảm thấy may mắn. Bất kể thế nào Mao Vũ cũng đã nhận tội về mình, tạm thời mọi người không cần lo nữa, họ Mao này nổi danh lưu manh, giống như tảng đá trong nhà xí vừa cứng vừa hôi, liệu rằng bản lãnh chịu đựng cực hình của y cũng rất khá.

Trương Thăng thản nhiên thở dài:

- Hoa Hồng năm nay vừa mới hai mươi, chính là độ tuổi thanh xuân mơn mởn, ta đã sớm biết nàng ấy và Mao Vũ có chuyện không minh bạch. Nhưng vì theo Đại lão gia làm việc ở kinh sư nên không kịp thời xử trí, không ngờ rằng vì vậy… Ôi, Hoắc Thiết Sơn một đống tuổi còn muốn trâu già đòi gặm cỏ non, nên mới rước lấy họa sát thân!

- Thì ra là vì tình giết người, thật là tức cười!

Hoàng Chí Liêm thở ra một hơi thật dài, lại lau mồ hôi lạnh trên trán:

- Rượu là cương đao vót xương, sắc là độc dược thủng ruột, cổ nhân không gạt ta bao giờ.

Đám Cẩm Y Hiệu Úy đùng đùng nổi giận, đôi mắt nhỏ Lục Viễn Chí cơ hồ bốc lửa:

- Tần ca, tên này cứng đầu cứng cổ như vậy, hãy cho y nếm thử mười tám tầng địa ngục của Cẩm Y Vệ chúng ta.

Tần Lâm mặt không đổi sắc gật đầu, ngoài mặt không lộ vẻ gì, có vẻ như hành động này của Mao Vũ đã nằm trong dự liệu của hắn.

- Đi thôi!

Ngưu Đại Lực há to miệng rộng lộ ra nụ cười đáng sợ, bàn tay khổng lồ chộp ra một trảo vào cổ Mao Vũ nhấc bổng y lên. Đáng thương Mao Vũ cũng là một nam tử hán vóc người cường tráng, cao hơn đám người thường ở đây tới hai cái đầu, nhưng nằm trong tay Ngưu Đại Lực khổng lồ như thần giữ cửa lại như trẻ nít, không có chút sức phản kháng nào.

Tần Lâm khoát khoát tay:

- Ở nơi này đi, không cần đi quá xa. Thưởng thiện phạt ác, luật trời sâm nghiêm, Cẩm Y Vệ ta quang minh chính đại, có gì không thể đối diện người!?

Ngưu Đại Lực tuân lệnh ném Mao Vũ xuống đất, lực đạo hùng mạnh làm cho gân cốt toàn thân y thiếu chút nữa rời rã. Còn chưa kịp bò dậy, ba tên cẩm y huynh đệ đã nở một nụ cười lạnh lẽo xông tới đè chặt y xuống đất, kế đó Lục Viễn Chí mở túi da trâu ra, lấy ra rất nhiều dụng cụ có hình dạng quái dị: móc sắt, loan đao, cưa nhỏ, cương châm to lớn…

Công cụ pháp y chứa trong túi da trâu này dùng để tra khảo ép cung cũng có thể tạo ta hiệu quả kinh khủng, khiến cho người ta sợ hãi. Chỉ nhìn qua những đồ chơi này, không ít người có mặt tại trường cũng đã rợn cả tóc gáy.

Cảnh tượng kế tiếp vô cùng đẫm máu tàn khốc, mới đầu Mao Vũ còn nín nhịn không phát ra âm thanh, nhưng rất nhanh y đã không khống chế được miệng mình, phát ra từng tràng tiếng hét thảm như quỷ khóc.

Trương Công Ngư giơ tay áo lên che kín mặt, Hoàng Chí Liêm dứt khoát xoay người đi, chỉ cảm thấy trong dạ dày chua lét, mấy lần kích động không nhịn được muốn nôn ọe.

Cẩm y quan giáo toàn là nhân vật chuyên dụng hình ép cung, những Hiệu Úy huynh đệ đi theo bên người Tần Lâm đã lăn lộn mấy năm ở Bắc Trấn Phủ Ty, càng là chuyên gia trong chuyên gia. Bọn họ biết làm cách nào dùng tổn thương nhỏ nhất khiến cho kẻ thụ hình chịu đau đớn lớn nhất, sau đó sẽ dần dần gia tăng, khiến cho kẻ thụ hình sống không bằng chết.

Hoặc là dứt khoát lấy cảm giác đau đớn mãnh liệt như sóng biển dâng trào trực tiếp bao phủ thần kinh kẻ đó.

Bất quá chuyện này cũng không có nghĩa bọn họ toàn là người có tâm lý biến thái. Cho dù là xuất hiện kẻ như vậy cũng sẽ bị Tần Lâm tách ra, đuổi đi làm chuyện khác.

Cho nên trong số Hiệu Úy huynh đệ có mặt tại trường, trừ số người trực tiếp động thủ ra, số còn lại đều tận lực tập trung lực chú ý vào chuyện khác.

Ngay cả Tần Lâm cũng phải giữ vững nội tâm không bị hắc ám bao phủ bất cứ lúc nào. Đám thám tử phá án lão luyện đời sau thường dễ dàng xảy ra vấn đề về tâm lý, nguyên nhân thường là vì giao tiếp quá nhiều với phần nhân tính tối tăm nhất, ác độc nhất của bọn tội phạm.

Duy chỉ có Doãn Tân Thương không động, lại có vẻ hứng thú quan sát cảnh tượng này, nhìn thảm trạng Mao Vũ tựa hồ còn có vẻ thích chí. Đây gọi là kẻ hiền thì không thể cầm quân, trăm vạn thi thể máu chảy thành sông còn xem được, một người chịu chút nhục hình thì có sá gì?!

- Thật ra thì ta vẫn không thích dụng hình ép cung…

Tần Lâm thở ra một hơi thật dài, giọng hắn rất chân thành:

- Chỉ bất quá có lúc bị buộc bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể lấy lòng bất nhẫn mà làm chuyện bất nhẫn mà thôi.

Trời ơi! Doãn Tân Thương cũng không cách nào giữ vững bình tĩnh được nữa, lảo đảo toàn thân suýt chút nữa ngã lăn ra đất, ánh mắt nhìn Tần Lâm tràn đầy sùng bái. Phải mặt dày vô sỉ tới cực điểm mới có thể nói ra những lời này vào giờ phút này, chúa công ngài có phong thái của Hán Lưu Bang năm xưa, Doãn mỗ vô cùng bái phục!

Tần Lâm cười khổ sờ sờ mũi, hiếm khi mình nói lời thật lòng, lại bị Doãn Tân Thương hiểu sai ý. Thôi được, hung danh Tần trưởng quan cưa đầu mổ bụng vang dội, đi tới đâu đầu người lăn lông lốc tới đó, dưới kiếm tru lục không biết bao nhiêu gian tà, lại nói rằng không thích dụng hình ép cung, ai mà tin được!? Cũng may thanh giả tự thanh, hắn vẫn tự tin có thể giữ được một điểm thanh minh bất diệt ở linh đài.

Á… Một tiếng thét thảm thiết làm người ta ê răng phát ra từ trong miệng Mao Vũ.

Cẩm y huynh đệ động hình quay đầu lại đỏ mặt, có vẻ rất ngượng ngùng:

- Khải bẩm Tần trưởng quan, tên này cũng rất cứng đầu cứng cổ, hiện tại đã ngất đi.

- Xin Tần trưởng quan cho thêm một cơ hội!

Một tên cẩm y huynh đệ khác xung phong:

- Lấy nước lạnh tưới tỉnh tên này, thuộc hạ còn có mấy chiêu độc chưa dùng, không tin y là mình đồng da sắt!

Tần Lâm khoát khoát tay, mấy tên Hiệu Úy vây quanh Mao Vũ lập tức tản đi, để lộ ra kẻ thụ hình không còn hình người. Chỉ thấy toàn thân y vết máu loang lổ, tứ chi cong theo góc độ hết sức kỳ quái, có thể tưởng tượng được khớp xương đã bị bẻ đi. Hai tay máu chảy ròng ròng, mười đầu ngón tay cũng bị mất móng tay, những bộ vị khác lại càng thảm hại hơn nữa. Tuy rằng Tần Lâm thường giải phẫu thi thể đã quen không sợ hãi, nhưng lúc này cũng khẽ cau mày có vẻ ghê tởm.

Đám cẩm y quan giáo nhìn nhau, ai nấy tỏ ra xấu hổ ngượng ngùng, ngoài ra còn có một chút oan ức. Phải biết nếu là trong đại lao Bắc Trấn Phủ Ty, bọn họ có thể sử dụng nhiều thủ đoạn hơn, cũng đáng sợ hơn. Hiện tại ở hoang sơn dã lĩnh này cũng không mang đến rất nhiều hình cụ cực kỳ kinh khủng, không khỏi tỏ vẻ khó xử, chẳng khác nào muốn thổi xôi mà không có gạo.

- Các huynh đệ làm rất khá, vốn ta cũng không chuẩn bị moi ra được gì từ trong miệng y.

Tần Lâm cười trấn an các huynh đệ.

Mao Vũ bị bắt được dấu bàn tay tương xứng với dấu tay trên hung khí, tội hành hung giết người đã là chắc chắn, bất kể thế nào cũng khó thoát khỏi cái chết, từ tâm lý mà xét lại rất khó đột phá. Đằng nào cũng chỉ chết một lần, chi bằng gánh hết thảy tội danh, Thiếu Sư phủ ắt sẽ đối xử không tệ với mình. Ắt hẳn sẽ chiếu cố thân nhân y, đây là hứa hẹn tốt nhất đối với Mao Vũ.

Nếu đã khó tránh khỏi cái chết, vậy cố gắng chịu đựng đau đớn thể xác trước khi chết để giúp cho cả nhà mình được chăm sóc cả đời, không thể nghi ngờ là một mối làm ăn hết sức hời.

Thế nhưng có người lại khác, tỷ như… Tần Lâm cười xấu xa, ánh mắt dời sang mặt Trần Nhị Hắc, nhất thời khiến cho tên này phải rùng mình.

Tần Lâm chú ý thấy mới vừa rồi lúc các huynh đệ động hình với Mao Vũ, đám gia đinh hộ viện Thiếu Sư phủ đều tỏ vẻ bất nhẫn thương xót. Trong số đó còn có người biến sắc run rẩy, mà tên Trần Nhị Hắc này mặt mày tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng xuống đất. Đến cuối cùng Mao Vũ hôn mê, dường như Trần Nhị Hắc cũng sợ hãi như chính bản thân mình thụ hình, toát mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, giống như mới vừa từ dưới nước chui lên.

Trần Nhị Hắc rất giảo hoạt, được Trương Thăng chỉ điểm chủ lực là vu hãm Tần Lâm, miệng thóa mạ không ngừng, đã sinh ra tác dụng không nhỏ khiến cho Trương Thăng phải rơi vào bẫy Tần Lâm.

Bất quá, có rất nhiều khi quá thông minh quá giảo hoạt, từ một phương diện khác cũng có nghĩa là nghĩ quá nhiều, nghĩ quá nhiều sẽ rất dễ dàng khiếp đảm. Tần Lâm nhớ lại tên này ngoại trừ lúc đầu một lời không hợp bị mình cắt lỗ tai ra, sau đó cũng tương đối phối hợp. Ừm, ta rất thích người thông minh, vậy thì mời ngươi phối hợp một lần nữa…

- Trần Nhị Hắc!

Tần Lâm quát ngắn trầm thấp, giống như tiếng sét nổ vang trên đầu Trần Nhị Hắc, khiến cho y càng run nhiều hơn.

Tần Lâm nhìn chằm chằm vào mắt của Trần Nhị Hắc, cười lạnh nói:

- Nhớ mới vừa rồi ngươi nói chính mắt thấy ta ra lệnh cho thủ hạ giết chết Hoắc Thiết Sơn, nhưng bây giờ nhân chứng vật chứng đều tỏ rõ là Mao Vũ ra tay vì tư tình, như vậy rõ ràng là ngươi cố ý vu hãm bản quan. Luật Đại Minh quy định vu cáo phản tọa, huống chi ngươi dám vu hãm cẩm y quan giáo, quả thật là manh tâm khôn lường.

Trần Nhị Hắc chỉ cảm thấy ánh mắt Tần Lâm như nhìn thấu đáy lòng mình, giọng nói lạnh lẽo khiến cho toàn thân y tê dại, đôi cặp chân quỳ trên mặt đất run run, dưới rốn ba tấc đau nhói, lòng bàn chân nóng hổi, vãi cả ra quần.

Trương Thăng phát rét trong lòng, cố nhiên Mao Vũ chịu tội giết người, nhưng vu cáo hãm hại thì… Y không thể làm gì khác hơn là không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Trần Nhị Hắc, thế nhưng thái độ của Trần Nhị Hắc chỉ làm cho lòng y càng ngày càng trở nên lạnh lẽo.

- Người đâu, tra khảo tên tử tù này, hỏi xem vì sao y lại hãm hại bản quan, rốt cục là được người nào chỉ điểm?

Tần Lâm quát ngắn một tiếng, vung ống tay áo.

Mấy tên cẩm y quan giáo như lang như hổ nhào tới, bắt Trần Nhị Hắc như chim ưng bắt gà. Bọn họ cũng hiểu được tâm ý của trưởng quan mình, mồm năm miệng mười nói:

- Mới vừa rồi họ Mao kia cứng đầu cứng cổ, chịu đựng cực hình tới mức hôn mê cũng không chịu khai. Vị Trần Nhị Hắc Trần gia này là đồng đảng với y, hẳn cũng là một hảo hán tử giỏi chịu cực hình. Huynh đệ chúng ta phải phấn chấn tinh thần tra khảo, đừng để cho Trần gia chê cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.