Chương trước
Chương sau
Ở giữa Sơn Tây Giải Châu và Ấp An là một tòa Ty Diêm thành quy mô không lớn, bởi vì thời Tống Nguyên từng lập Vận Ty ở chỗ này, cho nên còn gọi là Vận Thành. Phía Nam Ty Diêm thành, Bắc Trung Điều Sơn chính là Diêm Hồ sương khói mịt mờ, ruộng phơi muối từng ô vuông ngang dọc như dệt cửi, sản xuất muối Hà Đông tiêu thụ trong hải nội. Vào thời kỳ Đường Tống cực thịnh, ích lợi của sản lượng muối tối đa chiếm tới một phần sáu thu nhập của quốc khố.

Vào năm Vạn Lịch, Thiểm Tây phát hiện nhiều diêm tỉnh hơn, duyên hải Đông Nam thịnh hành dùng nước biển nấu muối phơi muối, muối Hà Đông không còn tiêu thụ nhiều như trước, không ít ruộng muối nằm hoang phế như gợi lại thời kỳ quá khứ huy hoàng.

Bất quá Tây Diêu cổ trấn ở giữa bờ Nam Diêm Hồ và Trung Điều Sơn cũng không vì thế mà trở nên tiêu điều. Trên đường phố người đến người đi, thỉnh thoảng có thương đội thật dài đi ngang qua, xe ngựa rồng rắn thật dài, mỗi khi đến giờ cơm khách nhân ngồi đầy một số tửu quán quán cơm bên đường.

Phía Bắc Bồ Châu là quan đạo thông từ Đại Đồng sang Bắc Diêm Hồ, Tây Diêu nằm ở giữa Diêm Hồ và Trung Điều Sơn cũng không phải là thương lộ lui tới náo nhiệt, vì sao đến nay vẫn duy trì phồn vinh?

Câu trả lời nằm ở những dãy lán trại nằm san sát nhau bên ngoài trấn, lửa trong lò nóng hổi táp hơi nóng vào mặt đám thợ rèn, những tiếng gõ búa leng keng vang lên dày đặc một mảnh. Thỉnh thoảng có người dùng kìm gắp sắt nung đỏ nhúng vào trong nước, giữa tiếng xèo xèo khói trắng bốc lên mù mịt.

Nghe nói nước Diêm Hồ dùng để rèn, có thể giúp cho binh khí sắc bén hơn.

Mấy chục trên trăm lò rèn sản xuất ra thật nhiều binh khí, không chỉ có cung ứng cho quân đóng ở vùng biên giới Sơn Thiểm, còn bán ra dân gian kiếm lợi. Tuy rằng triều đình cấm chỉ dân gian có áo giáp, trường mâu và nỏ cứng, nhưng cũng không cấm chỉ đao kiếm và tên.

Khí giới quân dụng do Đô Chỉ Huy Sứ ty Kinh Lịch ty Sơn Tây cai quản, hàng năm chia làm ba chuyến áp tải đến các nơi đóng quân như Đại Đồng, Nhạn Môn quan sử dụng. Khí giới dân sự dựa vào các thương đội thương nhân Sơn Tây vận chuyển khắp nơi trên cả nước.

Ở một tòa đại viện phía Tây trấn, mấy tên ác ôn để ngực áo mở banh ra mắt hổ chằm chằm, sắc mặt vênh vang, phàm người nào tới gần một chút liền bị bọn họ đuổi đi xa xa.

Trong đại viện, thương đội Thiếu Sư phủ đang bốc dỡ hàng hóa, mọi người cực kỳ cẩn thận, bởi vì hai tên quản gia Thiếu Sư phủ, Tào Tứ và Tôn Hữu Đạo đã tới, chuyện này là vô cùng hiếm có.

Ngoài ra còn có mấy tên tráng hán mặt tròn chân đeo vòng. Những người nào làm việc ở đây lâu sẽ nhớ cơ hồ năm nào cũng thấy đám người hung thần ác sát này, sau đó khôi giáp binh khí rèn ra sẽ được thương đội chở đi.

Về phần rốt cục hàng hóa được vận chuyển tới nơi nào, đám thợ cũng đoán ra được tám chín phần, chỉ bất quá chuyện như vậy không ai dám nói loạn. Thiếu Sư phủ chính là trời, là đất, ai ăn gan hùm mật gấu dám đối nghịch với Trương lão thái gia?

- Đây toàn là thiết giáp và chiến đao thượng hạng ư?

Ba Đặc Nhĩ nhìn những bao vải đang được chất lên xe bèn chớp chớp mắt, dường như có vẻ không tin, gõ đinh thúc ngựa hỏi:

- Có thể cho chúng ta xem hàng qua hay không?

Tôn Hữu Đạo nở một nụ cười cười bồi đang định nói chuyện, Tào Tứ có lòng phô trương trước mặt khách quý, bèn rút yêu đao ra chém vào một bao vải. Tiếng va chạm kim loại vang lên leng keng, bao vải bị chém rách lộ ra lớp rơm lót bên trong, phía dưới có ô quang lấp lánh.

Các võ sĩ Mông Cổ khẽ hô lên vui mừng. Yêu đao Tào Tứ chém xuống, chỉ để lại bề mặt khôi giáp một vết hằn trắng không sâu lắm, có thể thấy được chất liệu cực tốt.

- Tốt, tốt lắm.

Ba Đặc Nhĩ cười ngoác miệng rộng đến tận mang tai:

- Có những binh khí cùng áo giáp này, Đại Hãn nhà ta nhất định sẽ khôi phục như xưa, quyết một trận thư hùng với Thích Lão Hổ.

Tào Tứ cùng Tôn Hữu Đạo gật đầu khen phải, mua bán chính là mua bán, chỉ cần kiếm tiền là được, không cần biết Đồ Môn Hãn và Thích Kế Quang đánh nhau ai chết ai sống.

Có vài tên thợ nghe vậy căm phẫn bất bình, bọn họ có con em phục vụ trong quân đội triều Minh, nghĩ đến chỗ đến của số binh khí áo giáp này, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Ngặt vì Thiếu Sư phủ gốc gác sâu nặng vững vàng, quan trường Sơn Tây che chở cho nhau, nên dù trong lòng bọn họ khó chịu cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì.

Vào lúc này trên lầu hai một khách sạn gần đó, một cánh cửa sổ mở ra, mái hiên che kín ánh sáng, bên trong cửa sổ tối đen từ bên ngoài nhìn không rõ, chẳng qua là thỉnh thoảng có ánh kính phản quang chợt lóe rồi biến mất.

- Trương Doãn Linh mắc bẫy rồi!

Trương Tử Huyên cười lạnh để ống nhòm xuống.

Doãn Tân Thương thấy thèm nhìn nhìn ống nhòm, khen ngợi:

- Có vật này, chủ tướng chỉ huy, thám báo điều tra cũng có thể làm chơi ăn thật, quả thật Tần huynh xảo đoạt thiên công.

Trương Tử Huyên khẽ mỉm cười, nghe người khác tán dương Tần Lâm nàng cảm thấy rất tự hào, phu quân ta chính là ưu tú như vậy đó, bèn đưa ống nhòm cho Doãn Tân Thương.

Du Thất cười bồi:

- Hay cho kế Vô Trung Sinh Hữu (Từ không sinh có) của tiểu thư, con chó già Trương Doãn Linh kia có nằm mơ cũng không nghĩ ra chúng ta lại giở chiêu này.

- Dối nhưng không phải là dối, thật ra dối cũng là Thiếu Âm, Thái Âm, Thái Dương.

Doãn Tân Thương đặt ống nhòm trở lại bàn:

- Hư hư thật thật, thật thật giả giả, trong bảy phần thật lại chen lẫn ba phần giả, quả thật khiến cho người ta khó lòng đề phòng. Người Mông Cổ chính tông nếu giả bao đổi quen thuộc tình thế Tái Ngoại, lại nắm tín vật Đồ Môn Hãn trong tay. Tập kích bất ngờ ở Vương Quan cốc chính là nửa thật nửa giả, lấy giả che thật, Trương Doãn Linh gian giảo tới mức nào cũng phải trúng diệu kế của tiểu thư.

Đó không phải là sứ giả Ba Đặc Nhĩ của Đồ Môn Hãn, mà là Thần Tiễn Thủ Triết Biệt Thổ Mặc Đặc bộ giả trang!

Trước khi Trương Tử Huyên ra kinh đã gởi một phong thơ của Từ Văn Trường đến Quy Hóa thành, dĩ nhiên Tam Nương Tử không dám không tuân, lập tức phối hợp hành sự.

Đồ Môn Hãn, Đổng Hồ Ly bị Thích Kế Quang đánh cho răng rơi đầy đất, may nhờ Vạn Lịch hạ thánh chỉ ban sư, hai tên này mới thoát được một kiếp, Hãn đình phải dời sâu vào thảo nguyên năm trăm dặm, liên lạc với Trung Nguyên càng thêm khó khăn.

Triết Biệt nói hai vị này cấp tốc mua quân giới để khôi phục lực lượng như xưa, đây cũng là thật. Chỉ bất quá sứ giả chân chính tới nửa đường đã bị Tam Nương Tử phái người cướp giết, đoạt tín vật Đồ Môn Hãn, đổi người thành đám Triết Biệt.

Đến đây chuyện đã có năm phần nắm chắc, trong lúc Trương Doãn Linh lão gian cự hoạt còn đang do dự chưa chịu mắc bẫy, Doãn Tân Thương đề nghị thêm dầu vào lửa. Vốn trong trận tập kích ở Vương Quan cốc Trương Tử Huyên không có luyện qua võ công, thương tích trên vai Triết Biệt chính là do y lén lút dùng đao đâm vào.

Có màn kịch này, phe Thiếu Sư phủ càng thêm tin tưởng Triết Biệt, quả nhiên trúng kế.

- Lão thất phu Trương Doãn Linh, lão nhất định phải chết!

Trương Tử Huyên lạnh lùng cười một tiếng, hắng giọng nói:

- Mọi sự đã sẵn sàng chỉ còn chờ cơ hội, hiện tại rốt cục ta đã có thể đi gặp Tần Lâm. Doãn tiên sinh, Du Thất, hai người các ngươi chạy tới Giáng Châu vệ trước, phối hợp với Âu Dương tướng quân chặn đường thương đội!

Có rất ít người biết, Chỉ Huy Sứ Giáng Châu vệ Âu Dương Bằng năm xưa bị hạ ngục chờ chết. May nhờ Trương Cư Chính cứu mạng, cho nên khi Trương Tử Huyên tìm tới cửa, Âu Dương Bằng không chút do dự đáp ứng phái binh chặn đường thương đội Thiếu Sư phủ.

Trương Tử Huyên dẫn dắt bốn tên hộ vệ chạy tới Bồ Châu, cảm thấy rốt cục đã âm thầm an bài thỏa đáng, đã tới lúc có thể gặp mặt Tần Lâm, cước bộ của nàng liền tăng nhanh mấy phần.

-----------

Trên cầu phao Bồ Tân Độ Hoàng Hà, tiếng tù và u ú thê lương vang vọng ra xa. Từng hàng phiên tăng Tây Tạng chắp tay chữ thập, miệng đọc sáu chữ chân ngôn Úm Ma Ni Bá Mễ Hồng, phạm âm vang vang, hương hoa bay múa đầy trời.

Mười sáu con bò Tây Tạng thuần trắng kéo một chiếc xe tay, trên che lọng vàng, màn trướng bằng lụa vàng phất phơ trong gió. Trên ghế đài sen là một vị đại đức cao tăng da dẻ đen mun, chỉ có đôi lông mày trắng như tuyết, chính là Đại Tuyết sơn Trát Luận Kim Đỉnh tự Uy Đức Pháp Vương!

Uy Đức Pháp Vương từ Thanh Hải tới, trải qua tám trăm dặm Tần Xuyên đến Bồ Châu, chuẩn bị Bắc thượng kinh sư triều kiến.

Pháp Vương từng được triều đình sắc phong, huống chi đương kim thiên tử Vạn Lịch và Lý Thái hậu đều hết sức tin theo Phật giáo, cho nên nghe Pháp Vương sắp tới, sĩ thân toàn thành đều ra khỏi thành nghênh giá.

Tri Châu Bồ Châu họ Hoàng, xa xa thi lễ về phía pháp giá:

- Uy Đức Pháp Vương quang lâm, bản châu Hoàng Chí Liêm cung kính bồi tiếp, mời vào trong dịch quán nói chuyện.

Uy Đức Pháp Vương lão tăng nhập định như trước không thèm để ý, khiến cho Tri Châu buồn bực trong lòng.

Ngoài Tri Châu chính là sĩ thân bản địa, lão thái gia Thiếu Sư phủ Trương Doãn Linh không nhường ai địa vị cầm đầu, tay xoay xoay thiết đảm, bật cười ha hả:

- Uy Đức Pháp Vương pháp giá Trung Nguyên, lại muốn phổ độ chúng sanh, lão Trương ở chỗ này xin có lễ.

Lần này Uy Đức Pháp Vương lại khác, lập tức phất tay một cái, chúng đệ tử ghìm bò dừng xe lại, lão đứng lên từ trên ghế đài sen, chậm rãi từ từ đi xuống, nụ cười khả ái:

- Thiện tai, thiện tai, Trương lão thí chủ càng già càng khỏe, bần tăng hết sức vui mừng, ngày mai sẽ tụng ba quyển Đại Tạng kinh cầu phúc cho lão thí chủ.

Có kẻ không biết nông sâu thè lưỡi thật dài thầm nói mặt mũi của Thiếu Sư phủ thật lớn, Pháp Vương không thèm liếc mắt nhìn Tri Châu lần nào, lại cười cười nói nói với Trương lão thái gia, chẳng lẽ là coi trọng con trai lão là đương kim Thủ Phụ Đại Học Sĩ?

Ngay từ lúc trước Trương Tứ Duy nhập các, Trương Doãn Linh và Uy Đức Pháp Vương quen biết đã lâu, mặc dù Pháp Vương có thần thông hàng long phục hổ, nhưng muốn chống lại Hoàng giáo vẫn phải dựa vào hàng ngàn hàng vạn đao kiếm mà nói chuyện, muốn làm việc này chỉ có Trương lão thái gia. Thật ra hai người bọn họ đã cùng một giuộc với nhau từ sớm, Uy Đức Pháp Vương làm ăn với Trương Doãn Linh cũng giống như Đồ Môn Hãn, Đổng Hồ Ly vùng Tái Ngoại.

Tần Lâm nghe thấy động tĩnh, cũng dẫn người chạy tới thăm người quen cũ, cùng Bạch Sương Hoa, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực chen chúc trong đám người.

- Lão lừa trọc này!

Cừu nhân gặp nhau lập tức đỏ mắt, trong đôi mắt băng hỏa giao dung của Bạch Sương Hoa lập tức bùng lên ngọn lửa, sát ý phóng lên cao.

Uy Đức Pháp Vương chợt cảm thấy như có kim đâm vào lưng, lão là Pháp Vương Tây Tạng Mật tông đương đại, có một số pháp môn quỷ bí, giác quan thứ sáu hết sức bén nhạy so với người thường, lập tức nhìn về phía Bạch Sương Hoa.

- Ôi chao không tốt!

Tần Lâm vội vàng kéo Bạch Sương Hoa ra sau lưng mình, che giấu giáo chủ tỷ tỷ, sau đó nhìn về phía Uy Đức Pháp Vương

Tại sao muốn ta trốn? Bạch Sương Hoa không hiểu vì sao, thầm nói võ công bản giáo chủ và Uy Đức Pháp Vương cũng chỉ chênh lệch một ly, hà tất sợ lão?

- Tần Lâm? Tần Lâm!

Uy Đức Pháp Vương bật cười ha hả, từ xa chỉ một cái:

- Tần thí chủ, đã lâu không gặp vẫn mạnh khỏe chứ? Từ lúc chia tay ở Quy Hóa thành, năm tháng trôi qua như nước chảy không dấu vết, Tần thí chủ tựa hồ đã trải qua không ít tang thương, như có thể khám phá hồng trần, vì sao không vào cửa Phật ta?

Dân chúng không biết Tần Lâm là người thế nào, thấy hắn tuổi còn trẻ đã có thể luận giao với đại nhân vật như Uy Đức Pháp Vương, nhất thời bàn tán xôn xao.

Tần Lâm bật cười ha hả:

- Sát nghiệt ta quá nặng, lừa trọc chết dưới Tú Xuân đao nhiều không đếm xuể, làm sao có thể vào được cửa Phật?

- Bỏ xuống đồ đao lập địa thành Phật.

Uy Đức Pháp Vương nheo mắt lại.

Tần Lâm nhìn chằm chằm đối phương, từ từ lắc đầu một cái:

- Trong tay Pháp Vương không đao nhưng trong lòng có đao, không biết có thành Phật được hay không?

Ngươi! Ánh mắt nặng bằng non thái của Uy Đức Pháp Vương chạm vào ánh mắt sắc bén của Tần Lâm giữa không trung, hai bên đều cảm thấy mắt đau nhói.

Vốn là Uy Đức Pháp Vương có thái độ hết sức cao ngạo, nhưng sau khi đối đáp vài câu với Tần Lâm lập tức trở nên phân thần, khí thế ngất trời trước đó vô hình chung giảm đi vài phần. Sau đó Tri Châu Hoàng Chí Liêm và sĩ thân toàn thành cố ý cử hành tiệc chay trong vườn hoa, Pháp Vương thủy chung lộ vẻ buồn bực.

Vốn cao nguyên Thanh Tạng ở xa xôi, tin tức từ Trung Nguyên truyền tới hết sức chậm chạp. Uy Đức Pháp Vương ở Đại Tuyết sơn nghe nói Tần Lâm bị cách chức đày tới Quỳnh Châu, tương đương với Vạn Lịch tự tay trừ đi một cường địch trong triều thay lão. Vì vậy lão lập tức thu thập hành lý, hào hứng vào kinh thành triều kiến, chuẩn bị hoằng dương Phật pháp một phen trước mặt hai mẹ con Lý Thái hậu và Vạn Lịch vốn vô cùng kính ngưỡng Phật giáo.

Uy Đức Pháp Vương đi tới nửa đường, Tần Lâm đã đổi từ Quỳnh Châu Bá Hộ Sở sang Cẩm Y Vệ Bồ Châu thành lập công chuộc tội. Pháp Vương vừa tới Bồ Châu liền đụng đầu oan gia ngày trước, hai người vừa đối mặt lập tức dùng miệng lưỡi sắc bén giao tranh, sau một hiệp tạm thời bất phân thắng bại.

Tuy rằng Uy Đức Pháp Vương ngồi trên cao được hàng ngàn hàng vạn người quỳ lạy đảnh lễ, nhưng trong lòng Pháp Vương hiểu rất rõ ràng, tên Tần Lâm này rất khó đối phó, thành bại chuyến đi Trung Nguyên lần này dường như không nắm chắc nhiều như trước nữa.

Trương Doãn Linh không ngừng xoay xoay thiết đảm trong tay, từ thần sắc của lão bằng hữu đã nhìn ra vài phần. Thừa dịp đám sĩ thân bận đối phó các vị đệ tử đời thứ hai Trát Luận Kim Đỉnh tự, không ai chú ý bên này, bèn thử thăm dò hỏi:

- Pháp Vương, ngài và họ Tần có cừu oán gì vậy? Không dối gạt Pháp Vương, khuyển tử là Thủ Phụ Đại Học Sĩ, cũng không hợp với hắn.

- Thì ra là lệnh lang đã cách chức lưu đày Tần Lâm ư?

Đôi mày bạc của Uy Đức Pháp Vương nhướng lên, lập tức cười vui vẻ:

- Trương lão thí chủ, bần tăng phải đa tạ lão rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.