Chương trước
Chương sau
Năm xưa Du Thất cũng vô cùng kiêu ngạo ngang ngược ở kinh sư, nhưng đó là xưng huynh gọi đệ cùng Thích Kế Quang, luận giao ngang hàng với quan phụ mẫu phủ châu huyện, nhận hối lộ cũng là thu của quan viên. Ngược lại khi gặp đồng hương Giang Lăng tới phủ, lão lập tức chiêu đãi rượu thức ăn ngon, muốn làm chuyện gì cũng hết sức giúp một tay. Không vì gì khác, đối với đồng hương phải giữ thanh danh tốt, không thể bị mang tiếng là mất gốc.

Doãn Tân Thương chỉ cười mà không nói, đợi đến khi Trương Tử Huyên ném sang ánh mắt thăm dò, y mới chắp tay nói:

- Tiểu thư minh giám, Trương Doãn Linh đứng đầu thương nhân Sơn Tây, mặc dù được xưng thi lễ truyền gia, thật ra chẳng khác nào cường hào ác bá quan viên xấu, có hành động như vậy cũng là chuyện đương nhiên.

Trương Tử Huyên như có điều suy nghĩ:

- Xem ra tuy Trương Doãn Linh làm ác đã nhiều, nhưng muốn lật đổ lão cũng không dễ dàng, chỉ trừ phi...

Trừ phi cái gì? Du Thất gãi gãi đầu, Trương Tứ Duy thân là Thủ Phụ được mặt rồng ưu ái, tội bình thường rất dễ dàng bị lão khỏa lấp, áp bức bóc lột đồng hương không thể được coi là tội danh đối với Trương gia.

Tỷ như Thủ Phụ Đại Học Sĩ đời trước Từ Giai, trong lúc chấp chính lại ‘mua’ bốn mươi vạn mẫu ruộng tốt ở Giang Nam màu mỡ phì nhiêu tấc đất tấc vàng. Rốt cục khéo léo cưỡng đoạt thế nào, nguyên nhân trong đó không cần hỏi cũng biết.

Doãn Tân Thương nghe huyền ca biết nhã ý, chân mày khẽ nhướng, chân mày hơi một dịch, thấp giọng hỏi:

- Xin hỏi phải chăng là tiểu thư muốn chỉ cố sự Nghiêm Thế Phồn bị chém?

Nghiêm Thế Phồn bị chém, đó là Từ Giai lệnh cho người khác gài tội danh thông đồng với giặc Oa. Du Thất gãi đầu một cái, lòng nói chẳng lẽ gài tang vật cho Trương Doãn Linh thông đồng giặc Oa? Nhưng giặc Oa ở duyên hải, cách Sơn Tây có mười vạn tám ngàn dặm...

Trương Tử Huyên cười:

- Từ Các Lão năm xưa gài tang vật, chúng ta lại không cần phải gài tang vật.

-----------

Tam Tấn lấy cả vùng đất Bồ Châu làm khởi điểm, quan đạo dẫn tới Đại Đồng phủ chính là đường bộ yếu đạo nối liền với Nhạn Bắc, thương đội lên đường từ Bồ Châu, trải qua Giải Châu, Ty Diêm Thành, Lâm Phần, Thái Nguyên Phủ, Nhạn Môn Quan một mạch Bắc thượng, có thể thông tới Đại Đồng thành trọng trấn biên cảnh. Ra ngoài quan chính là thảo nguyên bát ngát vô biên, phía Tây là Thổ Mặc Đặc bộ của Tam Nương Tử đã quy phục Đại Minh, phía Đông là Đồ Môn Hãn và Đóa Nhan Tam Vệ hàng năm kéo thiết kỵ xuôi Nam xâm lược quan.

Hiện tại Yêm Đáp Hãn đã phong cống, biên cảnh mở ra mua bán, thương nhân Sơn Tây bằng vào ưu thế lũng đoạn được trời ưu ái, chiếm cứ chín thành ích lợi trở lên. Thương lộ nối liền Trung Nguyên và miền Bắc này theo đó cũng phát triển phồn vinh, thương đội từ Nam chí Bắc nối liền không dứt. Cho dù hiện tại đang vào mùa hè nóng bức, trên quan đạo vẫn có không ít người đi đường chịu đựng ánh mặt trời chói chang ngược xuôi.

Trên quan đạo Sơn Tây Bình Dương phủ, Giải Châu đi thông Bồ Châu, một thương đội quy mô khổng lồ đang rồng rắn xuôi Nam, những chiếc xe vận tải không mui chở đầy hàng hóa. Phu xe, người làm đi theo thảy đều mặc trang phục màu xanh, đầu đội Anh Hùng cân, chân mang giày vải, ai nấy tỏ ra ngang tàng khí phách, nghênh ngang đi giữa quan đạo, ép xe ngựa của những người đi đường khác sang hai bên.

Đương nhiên là bọn họ phách lối rồi, đầu thương đội treo đèn lồng Bồ Châu Thiếu Sư phủ, Trung Cực Điện Đại Học Sĩ Trương. Thương đội của đương kim Thủ Phụ Đại Học Sĩ, đi ngang giữa đường không được sao?!

Hàng hóa chất đầy trên xe được dùng vải dầu loại tốt che kín, đó là da dê, nhân sâm, da điêu, lộc nhung… lấy từ phía Bắc, trên thảo nguyên không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng vận chuyển về Trung Nguyên chính là bảo bối, sẽ bán ra được một cái giá rất cao.

Bảy tám hán tử cường tráng ngồi ngựa béo, không hề nổi bật trong thương đội hàng ngàn người. Nhưng nếu như cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện bất kể hộ vệ hay là người làm cũng không giống bọn họ chút nào, lúc nào cũng duy trì một khoảng cách với bọn họ.

Mắt hí, mặt tròn như bánh bao, chân đeo vòng, đầu tóc bới lên còn thắt một chiếc đuôi sam nhỏ, không phải là người Hán Trung Nguyên, rõ ràng là võ sĩ Mông Cổ lớn lên trên lưng ngựa.

- Nóng quá!

Võ sĩ Mông Cổ cầm đầu đưa tay lau mồ hôi, lại nhìn bốn phía một chút:

- Đại Hãn luôn muốn cướp giang sơn Trung Nguyên phồn hoa này, ta thấy bất quá cũng chỉ như vậy. Hừ hừ, vừa đến mùa hè đã nóng không thể chịu đựng được, không mát mẻ thoải mái như trên thảo nguyên chúng ta.

Các vị võ sĩ Mông Cổ bật cười ầm lên, có người hài hước nói:

- Thời tiết Trung Nguyên không tốt, nhưng dung mạo tiểu nương tử Trung Nguyên lại không tồi.

Một người Hán thân mặc trang phục tơ lụa cỡi ngựa đi theo bên cạnh đám võ sĩ Mông Cổ này, trong lòng oán trách không ngớt: phía Bắc vừa đến mùa Đông đã đóng băng ngàn dặm, lạnh đến chết người, đến mùa Đông ngươi còn dám nói những lời này không?

Nhưng y không nói ra những lời này, lại khom người trên lưng ngựa, tươi cười hớn hở, sắc mặt rõ ràng là Hán gian:

- Ba Đặc Nhĩ Đại nhân, chư vị anh hùng, đến Sơn Tây các ngươi sẽ là khách quý của thái lão gia nhà ta, tự nhiên sẽ tận tâm chiêu đãi, muốn cô nương loại nào Tôn Hữu Đạo ta sẽ lo hết. Về phần thời tiết, chỉ là đoạn đường này không có cây cối che mát nên tương đối nóng, trước mặt sắp đến Vương Quan cốc, chắc chắn sẽ trở nên mát mẻ hơn.

Ba Đặc Nhĩ cười nhổ toẹt một cái:

- Ngươi cũng có lòng hiếu thảo, được vậy hãy đi nhanh một chút.

Tôn Hữu Đạo cười hắc hắc, trong đôi mắt có ánh sáng xảo trá chợt lóe lên, trên thực tế y cũng không kính cẩn và tin tưởng mấy người Mông Cổ này như ngoài mặt.

- Các huynh đệ, bước nhanh một chút, chớ có lề mề như nữ tử nữa.

Tôn Hữu Đạo vẫy vẫy tay, rống to:

- Chuyến này làm ăn rất khá, trở về đến phủ lão thái gia chỉ cần để rơi một chút qua kẽ bàn tay, các huynh đệ sẽ có bạc ăn nhậu chơi bời, đến lúc đó mỗi người ôm hai cô nương Đại Đồng phủ tha hồ hoan lạc.

Người trong thương đội phấn chấn tinh thần, lập tức gia tăng cước bộ.

Vương Quan cốc là dư mạch của Trung Điều sơn, dãy núi chập chùng trùng điệp. Gió núi mát mẻ dễ chịu, khách lữ hành đi qua trên quan đạo phía Bắc, gió từ cửa núi thổi tới nhất thời làm cho thời tiết dịu hơn phân nửa.

Ba Đặc Nhĩ chợt ghìm ngựa lại, cau đôi mày rậm, giơ roi chỉ dãy núi:

- Ủa, nơi này địa hình hiểm ác, các ngươi đi qua nơi này không sợ thổ phỉ xuất hiện cướp bóc hay sao?

Tôn Hữu Đạo bật cười ha hả, cho đến khi Ba Đặc Nhĩ cau mày chán ghét, y mới ý thức tới mình hơi quá, vội vàng thu liễm nụ cười, rất là tự đắc nói:

- Thương nhân Sơn Tây chúng ta đi đi Tần Xuyên lên Nhạn Bắc qua Hoàng Hà vượt Thái Hành, không địa phương nào có thổ phỉ không có mắt dám đến vuốt râu hùm. Cho dù là có thổ phỉ xuất hiện, ta cũng sẽ thu chúng làm gia nô.

Vậy cũng phải, thương nhân Sơn Tây và hào cường là một thể, thổ phỉ nào dám đi tìm những đại lão này gây phiền phức? Thậm chí có nhân vật trong chốn lục lâm tới bái kiến gia môn, tới dịp lễ Tết còn phải xuống núi đưa lễ.

Không ngờ Tôn Hữu Đạo cười không đúng lúc, tiếng cười vừa dứt, chợt nghe giữa không trung có giọng nữ cao vút xa xa truyền tới:

- Này, người trong nhà Trương Tứ Duy khốn kiếp nghe đây, Bạch Liên Thánh giáo tới đây mượn chút lương hướng, thức thời mau mau đầu hàng!

Mọi người cả kinh thất sắc, ngẩng đầu nhìn lên, trên nóc ngọn chủ phong nguy nga của Vương Quan cốc, một bóng người màu trắng đứng thẳng như cây ngọc trước gió, phong thái ung dung xuất trần tuyệt thế, đeo mặt nạ màu bạc, rõ ràng chính là Bạch Liên giáo chủ thiên hạ vô địch trong truyền thuyết!

Uy danh giáo chủ Ma giáo trên giang hồ thật là lớn, pháp giá đích thân tới nơi đây, nhất thời mọi người thương đội liền rối loạn trận cước.

- Không, không nên hốt hoảng! Nàng ta chỉ có một người, chúng ta sóng vai tử chiến!

Tôn Hữu Đạo ra sức tổ chức thương đội, dần dần trên dưới trăm tên hộ vệ tập trung lại.

- Ứng Kiếp Hữu Sứ Ngả Khổ Thiền ở chỗ này, nạp mạng đi!

Trong rừng cây một đạo hàn quang bắn ra nhanh như điện chớp, lấy khí thế nhanh như sấm chớp không kịp bưng tai bắn vào tâm tạng của một tên đả thủ. Trong tiếng tên cắm vào thịt làm người ta ê răng, người nọ ngã quỵ ngửa mặt lên trời, đuôi tên cắm vào người vẫn còn đang lay động.

- Ta là Bạch Dương Đường chủ Tiêu Vân Thiên, cẩu nô hãy nhận lấy!

Ở một hướng khác cũng có một mũi tên bắn ra, xuyên vào cổ một tên võ sĩ xui xẻo.

Ở những phương hướng khác lại có tên nỏ bắn ra, mỗi lần một mũi tất lấy đi tánh mạng một người. Tuy rằng hộ vệ thương đội nhiều, nhưng lại bị uy danh Bạch Liên giáo chủ chấn nhiếp, tiến thối hỗn loạn, sợ hãi bối rối.

Ai cha cha, Ba Đặc Nhĩ kêu to lên, quơ múa mã đao gằn giọng gầm thét:

- Thì ra là dư nghiệt Hồng Cân, nếm thử một chút lợi hại của võ sĩ Mông Cổ ta!

Chúng võ sĩ Mông Cổ vỗ ngựa xông về phía ngọn núi, nháy mắt đã tới cách dưới chân Bạch Liên giáo chủ hơn hai mươi trượng, rối rít giương cung lắp tên nhắm bắn nàng.

Không biết là do thế núi quá cao hay là do môn thần công kỳ ảo nào đó, tất cả tên bắn tới cách người Bạch Liên giáo chủ ba trượng lập tức rơi lả tả.

- Chút tài mọn, chỉ có thể xưng hùng nơi Tái Ngoại, làm sao có thể múa búa trước cửa Lỗ Ban!

Bạch Liên giáo chủ lạnh lùng cười một tiếng, tay bắt pháp quyết điểm ra một chỉ về phía trước, gằn giọng quát:

- Thát Lỗ nhận lấy cái chết!

Ba Đặc Nhĩ ôi chao một tiếng lăn người xuống ngựa, mấy tên đồng bạn thảy đều chấn động, vội vàng thi triển một chiêu Hải Để Lao Nguyệt cứu y lên, sau đó giục ngựa chạy trở về quan đạo.

- Thật là lợi hại, tặc bà nương thật là lợi hại!

Sắc mặt Ba Đặc Nhĩ trắng bệch, tay ôm vai máu tươi chảy ròng ròng, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

Thương đội nhất thời đại loạn, mọi người hoặc là ôm đầu trốn chui như chuột, hoặc là đánh xe ngựa chạy loạn khắp nơi.

Bạch Liên giáo chủ bật cười ha hả:

- Nói cho ngươi biết nếu nhà Trương Tứ Duy còn dám đối nghịch với Thánh giáo, sớm muộn gì ta cũng sẽ lấy đầu chó của lão!

Tôn Hữu Đạo dốc hết toàn lực tổ chức thương đội chạy trối chết về phía Nam, cũng may Bạch Liên giáo chủ tựa hồ chỉ vì thị uy nên cũng không dẫn người đuổi theo. Cuối cùng chạy ra khỏi hơn mười dặm thu thập đội ngũ, kiểm lại nhân thủ, cũng có kẻ bị Bạch Liên giáo bắn chết, cũng có người tự giẫm đạp nhau mà chết, số bị thương đếm không hết, xe ngựa hàng hóa cũng mất mát không ít.

Ba Đặc Nhĩ không nói tiếng nào, mấy tên thủ hạ băng bó vết thương cho y, máu tươi đỏ thắm rịn ra vải trắng, trông thật ghê rợn.

- Đa tạ Ba Đặc Nhĩ Đại nhân trượng nghĩa viện thủ!

Tôn Hữu Đạo cảm kích rơi nước mắt cảm tạ, lần này y nói là lời thật lòng. Nếu không nhờ các võ sĩ Mông Cổ xông lên phen này, tổn thất của thương đội sẽ còn lớn hơn, sau khi y trở về phủ không biết ăn nói thế nào.

Ba Đặc Nhĩ phất tay một cái:

- Tặc bà nương thật là lợi hại, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của nàng, không cần nói những lời giả dối làm gì. Chỉ cần lão thái gia nhà ngươi chịu chiết khấu cho chúng ta, như vậy mới là bằng hữu.

Tôn Hữu Đạo cười hắc hắc, hiện tại y đã hết sức tin tưởng thành ý Ba Đặc Nhĩ.

Vương Quan cốc, Bạch Liên giáo chủ tháo mặt nạ xuống, gương mặt tròn trĩnh mày kiếm như vẽ, nhưng không phải là Bạch Sương Hoa lãnh nhược băng sương, mà là thiên kim tướng phủ Trương Tử Huyên.

Thật ra các cao thủ giả trang Ngả Khổ Thiền, Luyện Ích Trần chẳng qua là bốn tên hộ vệ tướng phủ, sử dụng nỏ mạnh quân dụng tác xạ từ trong rừng rậm, từ đầu đến cuối không hề lộ mặt mũi.

- Già rồi còn phải làm chuyện giết người cướp của này nữa…

Du Thất cười khổ, nhìn đám hộ vệ thương đội bị bắn tên xuyên cổ xuyên tim nằm dưới đất, ánh mắt nhìn lại Doãn Tân Thương cũng đã có thay đổi. Tướng gia nói không sai, người này chính là hạng người loạn thế Đồ Long, mới vừa xuất sơn đã người chết đầy đất, được phục vụ kẻ kiêu hùng ắt sẽ càng thêm lợi hại.

Về phần Tần Lâm có phải kiêu hùng hay không, Du Thất cũng không suy nghĩ nhiều.

Trương Tử Huyên cười nói:

- Kế hoạch của Doãn tiên sinh thật hay, hư hư thật thật, che trời qua biển, quả nhiên mã đáo thành công.

Doãn Tân Thương khẽ khom người, chắp tay nói:

- Gặp chuyện lạ thì nghi ngờ, gặp thường sẽ thấy không có gì lạ, âm nằm ở trong dương, không nằm đối diện dương. Thương đội phủ Trương Tứ Duy hoành hành Tam Tấn từ trước tới nay chưa hề bị tập kích, vì vậy ý khí lơi lỏng, đề phòng sơ suất, thình lình gặp phải tập kích như vậy sẽ khó tránh khỏi hốt hoảng.

- Lại thêm Bạch Liên giáo chủ uy chấn thiên hạ, cách ăn mặc đã được đồn đãi rộng rãi. Tiểu thư giả trang giáo chủ, khiến cho bọn họ vừa nhìn thấy lập tức kinh hồn khiếp vía, cho nên chúng ta mới có thể xuất kỳ bất ý lấy yếu thắng mạnh.

- Doãn tiên sinh binh gia đại tài, quả thật cao kiến!

Trương Tử Huyên khẽ vuốt cằm, ánh mắt nhìn theo thương đội chạy trốn về phía Nam, tràn đầy hận ý cười lạnh:

- Trương Doãn Linh, Trương Tứ Duy...

-----------

Tần Lâm đang ngồi trong quán trà uống trà thơm, nghe tiên sinh kể chuyện Đại Minh Khai Quốc Anh Liệt Chí, lúc này mới ung dung tự tại chạy tới chỗ Tổng Kỳ Cẩm Y Vệ.

Điểm mão (điểm danh) mỗi ngày, giờ Mẹo sẽ phải điểm danh, nhưng năm Vạn Lịch chớ nói Cẩm Y Vệ phái trú bên ngoài, cho dù là Cẩm Y Vệ trực thuộc cẩm y thân quân Đô Chỉ Huy Sứ Ty ở kinh sư, đến giờ Mẹo vẫn có hơn một nửa ở nhà ngủ ngon.

Tần Lâm đủng đỉnh đi đường, nhìn thấy thương đội Thiếu Sư phủ đi hỗn loạn trên đại lộ, không ít người ủ rũ, tinh thần uể oải vô cùng, trong lòng chợt cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt quét nhìn qua chợt thân thể rung lên.

- Tần ca, có chuyện gì vậy?

Lục Viễn Chí vội vàng hỏi.

Tần Lâm híp mắt như có điều suy nghĩ:

- Không có gì, dường như thấy một người quen cũ...

Đi tới nha môn Tổng Kỳ Cẩm Y Vệ, chỉ thấy bên trong bận rộn hỗn loạn, Quế Hữu Hoa lớn tiếng nói:

- Mau mau, các huynh đệ khẩn trương lên, mau mau theo bản quan đi ra ngoài làm việc, lát nữa ngàn vạn lần chớ nên để lộ…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.