Ngược lại đám thổ phỉ chân chính ở Tần Lĩnh, Thái Hành sơn vừa hay thương đội thương nhân Sơn Tây tới, ai nấy đều cung kính một mực. Vì sao, người ta mới là đại thổ phỉ!
Dù là đến địa bàn chư vương Thát Đát, Ngõa Lạt, Tây Vực, cao nguyên Thanh Tạng… thương nhân Sơn Tây cũng ngồi trên ghế thượng khách.
Trương Doãn Linh Trương lão thái gia chính là đại thương nhân số một Sơn Tây, đoán thử xem tính khí của lão nhân gia thế nào?!
Không bao lâu sau, chợt nghe đám hộ viện ồn ào huyên náo, kéo mấy người vào trong sân, rõ ràng là phu thê Đỗ Thiết Trụ và ba đứa con.
Phu thê Đỗ Thiết Trụ lập tức quỳ xuống, dập đầu nói:
- Lão thái gia tha mạng, lão thái gia tha mạng, hài tử tiểu nhân mắc bệnh quá nặng, không có cố ý đối nghịch cùng Thiếu Sư phủ...
Trương Doãn Linh cười mũi hăng hắc, xoay hai quả thiết đảm trong tay liên hồi, ở trên cao nhìn xuống người Đỗ gia bên dưới như nhìn loài trùng kiến:
- Cũng được, chỉ cần các ngươi nói ra lai lịch thân phận người nọ, thái gia sẽ tha các ngươi một mạng.
- Nói, nói mau!
Tào Tứ xông lên, nắm lấy cổ áo Đỗ Thiết Trụ lay lay không ngừng.
Phu thê Đỗ gia ngơ ngác nhìn nhau, lộ vẻ do dự, biết rõ Trương lão thái gia hỏi như vậy, nhất định sẽ bất lợi đối với ân công. Bán đứng ân công quả thật là táng tận lương tâm, nhưng nếu như cắn răng không nói, tính mạng cả nhà mình lại đang nằm trong lòng bàn tay Trương gia.
Thật sự là tình thế khó xử!
Trong lúc nhất thời, đôi phu thê nhà nông chất phác này chỉ cảm thấy lòng rối như tơ vò.
- Phụ thân mụ mụ đừng nói!
Đứa con gái nhỏ đột nhiên kêu lên lanh lảnh:
- Đại ca ca là người tốt, cứu Thập Nhất Lang, chúng ta không thể hại hắn, con đã hứa với hắn phải làm người tốt!
Gương mặt đầy nếp nhăn của Trương Doãn Linh nhất thời trầm xuống, ánh mắt như chim ưng tìm mồi nhìn về phía bé gái, cười lạnh một tiếng vô cùng âm hiểm.
Đỗ Thiết Trụ rơi vào tình thế khó xử, không thể làm gì khác hơn là quỳ trên mặt đất dập đầu liên tiếp:
- Lão thái gia, tha chúng tiểu nhân đi, van xin ngài...
Trương Doãn Linh khẽ mỉm cười, chầm chậm lắc đầu một cái.
- Bây đâu!
Tào Tứ cáo mượn oai hùm quát lớn, ánh mắt không có hảo ý nhìn về phía Thập Nhất Lang trong lòng tỷ tỷ:
- Đem tên tiểu tử này đi, hắc hắc, chỗ Ninh Hóa Vương gia còn thiếu một tên tiểu yêm nô.
Nhất thời người Đỗ gia hồn phi phách tán, Ninh Hóa vương kia là chi phái Tấn Vương phủ, thường hay lui tới với Trương Doãn Linh. Hiện tại bọn họ muốn đưa hài tử đáng thương của bọn họ vào phủ làm tiểu hoạn quan, huống chi Đỗ Thiết Trụ hơn ba mươi tuổi mới có đứa con trai này, làm như vậy chẳng phải là đoạn tử tuyệt tôn sao?
- Lão thái gia khai ân, lão thái gia khai ân!
Đỗ Thiết Trụ dập đầu bình bịch, mẫu thân và đại tỷ tỷ bảo vệ Thập Nhất Lang thật chặt, tiểu tỷ tỷ căm phẫn nhìn Trương Doãn Linh, cái miệng nhỏ nhắn chu cao, cố gắng nén không chịu khóc lên.
Mấy tên hộ viện như lang như hổ xông lên, chuẩn bị kéo Thập Nhất Lang đi.
Ân công, xin lỗi!
Đỗ Thiết Trụ vạn bất đắc dĩ, đành phải nói:
- Dừng, dừng lại, ta nói là được chứ gì. Chúng ta không biết vị tên họ công tử kia, chỉ nghe nói là học trò thần y Kỳ Châu gì đó...
Kỳ Châu Lý Thời Trân? Mắt Trương Doãn Linh híp lại, tiếp theo liền bật cười ha hả, phất phất tay:
- Được, bỏ qua cho con trai ngươi, bất quá, mới vừa rồi bé gái này mắng lão thái gia ta, không thể không trừng phạt, ừm…
- Không phải nó mắng chúng ta là người xấu, nó là người tốt sao. Vậy bán nó vào thanh lâu Đại Đồng phủ đi, để xem tương lai làm người tốt thế nào!
Tào Tứ hung tợn đưa ra đề nghị, lộ vẻ tay sai nịnh nọt trung thành.
Trương Doãn Linh híp mắt, không có ý kiến phất phất tay, Tào Tứ cũng biết lão thái gia đồng ý, hai tay chống nạnh gằn giọng ra lệnh cho người mang Thập Nương đi.
- Nữ nhi, nữ nhi...
Phu thê Đỗ gia kêu trời trách đất khóc rống lên, nhưng bọn hộ viện vừa hung lại dữ, lập tức bắt Thập Nương mang đi.
Trong lòng Thập Nương đã sợ hãi vô cùng, nhưng nó cũng không khóc, nó nghe lời của Đại ca ca, cảm thấy người tốt không nên khóc trước mặt người xấu.
Ngay đêm đó, Tào Tứ phái người đưa tiểu tỷ tỷ Đỗ gia đi, lại giải bốn người Đỗ gia về tiểu sơn thôn bọn họ đã ở từ đời này sang đời khác.
Thảm kịch cốt nhục chia lìa vừa mới diễn ra xong, Cẩm Y Vệ Bồ Châu cũng tới Thiếu Sư phủ.
- Quả nhiên là họ Tần kia.
Trương Doãn Linh cười lạnh, vỗ mạnh một cái vào tay vịn của Thái Sư ỷ:
- Ở kinh sư hắn đối nghịch với Tứ Duy của ta, đến Bồ Châu còn muốn làm mưa làm gió.
Lúc trước Quế Hữu Hoa cười khả ái trước mặt Tần Lâm, lúc này nụ cười nịnh nọt trên mặt càng tăng thêm vài phần, ngay cả ngồi cũng không dám ngồi, cứ đứng khom lưng xuôi tay dưới sảnh. Người biết y là Tổng Kỳ Cẩm Y Vệ không nói, kẻ không biết còn tưởng rằng y là nô tài Thiếu Sư phủ.
Quế Hữu Hoa cười híp mắt nói:
- Họ Tần kia cũng chỉ tầm thường, mới đầu còn lên mặt hỏi phong cảnh bản địa, sau đó lại hỏi cô nương Đại Đồng phủ. Ty chức đã bán rẻ cho hắn trạch viện mà quý phủ an bài, hắn cũng vui vẻ thu nhận hai vị cô nương Cát Phương cùng Thái Bình.
Tào Tứ ở bên cạnh nghe vậy đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng. Hai cô nương kia dung mạo không tệ, mơn mơn như hoa vừa nở, tiện nghi cho họ Tần.
- Được, được, chỉ cần hắn nhận lấy là tốt rồi!
Trương Doãn Linh khẽ gật đầu, nở một nụ cười hiếm có với Quế Hữu Hoa, nhất thời khiến cho tên này vui mừng như muốn chắp cánh bay lên, cảm thấy mọi sự trong thiên hạ chỉ có làm tay sai là niềm vui lớn nhất.
Trương Doãn Linh không chỉ có lòng dạ độc ác, hơn nữa lão gian cự hoạt, đây chính là bí quyết giúp lão đứng vững vàng mấy chục năm không ngã ở địa vị cầm đầu thương nhân Sơn Tây. Nếu là người khác nhất định lấy cứng chọi cứng cùng Tần Lâm, nhưng lão biết đối phó mới một thiếu niên cương cường như vậy, nhuyễn đao sẽ có tác dụng hơn ngạnh đao.
Bốn bề tường đồng vách sắt, có chắp cánh cũng khó bay, chỉ có thể chìm đắm trong tửu sắc tài khí, muốn không trầm mê cũng khó khăn. Hương ôn nhu là mồ chôn anh hùng, đến lúc đó họ Tần không gượng dậy nổi, lấy kéo cắt cánh, làm tiêu ma ý chí hắn, dần dần khống chế hắn, khiến cho hắn muốn sống cũng không được muốn chết cũng không thể...
Tào Tứ chĩa ngón tay cái lên, nịnh hót nói:
- Gừng càng già càng cay, lão thái gia ngài đã nắm rõ ràng đường đi nước bước của tên họ Tần, hắn bị vây khốn ở Bồ Châu chúng ta, quả thật là chắp cánh khó bay!
Trương Doãn Linh cười không đáp, lại lệnh cho người đưa một phong thư do lão viết đến phủ Vương Sùng Cổ trong Bồ Châu thành, mấy chỗ đạt quan hiển quý khác như Mã Tự Tu ở Quan Trung cũng có tin tới.
Nhà giàu Tam Tấn Quan Trung như chim liền cánh, một người vinh cả bọn cùng vinh, Tần Lâm muốn gây ra sóng gió ở chỗ này, quả thật là khó càng thêm khó.
Quế Hữu Hoa cúi đầu thật thấp, kính sợ Trương phủ tới cực điểm, so với những đại gia tộc dây mơ rễ má kia, Tần Lâm là cái thá gì?!
- Con bà nó, nóng chết lão tử rồi!
Tần Lâm ném một chiếc chén sứ Thanh Hoa xuống đất, xoảng một tiếng vang lên, mảnh sứ văng ra tung tóe, văng trúng vào đùi Cát Phương cùng Thái Bình vốn chỉ mặc khố thật mỏng, làm bọn họ đau nhói.
Hai nàng câm như hến, thật sự không nghĩ tới buổi sáng Tần lão gia đã nổi giận như vậy, không phải là cháo táo đỏ hơi nóng chút thôi sao, cả hai không nhịn được bĩu môi.
Tần Lâm lại càng giận dữ như sấm, vỗ bàn đùng đùng:
- Há đâu có lý như vậy, tuy rằng bản quan bị cách chức lưu đày, nhưng năm xưa cũng đã từng là Thái Tử Thái Bảo, Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, vinh hoa phú quý trong kinh sư thứ gì mà chưa từng hưởng qua. Chỉ là xuất nhập Tử Cấm thành, những cung nữ hầu hạ Hoàng đế cũng phải tỏ ra cung kính với lão tử, không có người nào dám xem thường lão tử. Thế nhưng tới Bồ Châu các ngươi, hai tiểu nha đầu dám không nể mặt lão gia ta, các ngươi là cái thá gì chứ?!
Thái Bình cùng Cát Phương ngơ ngác nhìn nhau, ngàn vạn lần không nghĩ tới Tần Lâm hẳn là vì chuyện bị cách chức lưu đày mà trút giận lên các nàng. Bất quá trước khi tới đây đã tính toán rằng sẽ phải nhẫn nhục, hai nàng lập tức quỳ xuống, nhìn Tần Lâm với vẻ hết sức đáng thương, dịu dàng xin tha:
- Lão gia bớt giận, tỳ tử sẽ không dám nữa.
Bạch Sương Hoa bị kinh động, đêm qua nàng ngủ ở gian phòng cách vách Tần Lâm, nghe đối diện trằn trọc trở mình rất lâu không ngủ, nàng cũng nửa đêm mới ngủ.
Thấy Tần Lâm trút giận lên hai nha đầu, giáo chủ tỷ tỷ cũng có vẻ khinh thường, đang muốn nói vài câu bất chợt nhớ ra trước kia tên Tần Lâm này không như vậy, chẳng lẽ hắn lại đang giở trò gì?!
Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực e sợ cho thiên hạ bất loạn người, tránh ở bên cạnh chỉ chỉ chỏ chỏ, quan sát Tần Lâm một chút, sau đó lại nhìn nhìn Bạch Sương Hoa, cuối cùng ‘chợt hiểu ra’: rõ ràng cho thấy giáo chủ tỷ tỷ không chịu thị tẩm, khiến cho trưởng quan nổi giận đùng đùng, cho nên mới trút giận lên hai tên thị nữ.
Bên này huyên náo long trời lở đất, quản gia trong phủ vội vàng dẫn theo mấy tên phó phụ lớn tuổi hơn tới khuyên giải. Vị quản gia được giữ lại làm việc này ước chừng bốn mươi tuổi, áo xanh mũ trắng, ăn mặc sạch sẽ, nhìn qua rất giàu kinh nghiệm, cất tiếng khuyên giải Tần Lâm:
- Lão gia, Cát Phương và Thái Bình cô nương mới đến phủ, không biết được thói quen ngày thường của ngài, cho nên xảy ra chút sai lầm. Tiểu nhân thay ngài trách phạt là được, xin lão gia không nên đại động can hỏa tổn thương thân thể, tương lai triều đình ắt sẽ trọng dụng, lão gia cần phải bảo trọng!
Thật ra thì người ta đều hiểu Tần Lâm không hề hiềm cháo nóng, rõ ràng là sau khi bị cách chức lưu đày trong lòng căm phẫn mới trút giận lên hai thị nữ, cho nên quản gia mới trấn an hắn như vậy.
Không ngờ rằng Tần Lâm nghe vậy cả người rung lên, tiếp theo liền liếc mắt nhìn, hung thần ác sát nhìn chăm chú vào quản gia, gằn giọng nói:
- Ngươi cũng dám châm biếm bản quan ư? Khôi phục trọng dụng, trọng dụng cái rắm! Hải Thụy Hải Bút Giá lấy tài sản tánh mạng bảo cử, ha ha, triều đình bèn đổi ta từ Quỳnh Châu đến Bồ Châu, thật đúng là trọng dụng... Bây giờ thì sao, hai kỹ nữ thanh lâu cũng không nể mặt ta, quản gia dùng lời mắng xéo ta, quả thật hết sức coi thường bản quan!
Quản gia dở khóc dở cười, buồn bực vô cùng, không thể làm gì khác hơn là cũng quỳ xuống dập đầu.
Tần Lâm giơ tay ngăn lại, giận nói:
- Không cần nói nhiều, mau mau cút hết cho ta, tìm đâu mà không có người làm?! Không cần những tên khốn kiếp các ngươi!
Nhất thời có vài tên người làm cả nam lẫn nữ ném mũ xuống đất, la hét nói không làm nữa.
Người làm trong phủ là của chủ trước, không phải là nô tài mua đứt, mặc dù người làm muốn tôn trọng chủ nhà nhưng hợp thì ở không hợp thì đi, cũng không cần quá mức ủy khuất cầu toàn. Huống chi hiện tại trải qua mười năm Trương Cư Chính dốc lòng xây dựng quốc gia, cũng có chút dấu hiệu trung hưng, không có đại tai đại nạn, có tay có chân ở đâu mà không tìm được cơm ăn.
Thần sắc quản gia khẽ biến, vội vàng nhào xuống chân Tần Lâm, mặc cho mảnh sứ vỡ cắt rách quần, đâm rách da thịt đầu gối, khổ sở cầu khẩn:
- Lão gia, lão gia bỏ qua cho tiểu nhân, tiểu nhân đã sai...
- Cút đi!
Tần Lâm tung ra một cước đá quản gia văng ra xa xa, giận nói:
- Tất cả cút cho ta, còn ở lại đánh mỗi tên ba mươi quân côn!
Bọn họ mới gặp chủ nhân ngang ngược vô lý như vậy lần đầu tiên, không ít người làm thóa mạ, ném áo mũ xuống đất không làm nữa.
Quản gia bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dẫn theo đám người làm rối rít rời đi.
Thái Bình cùng Cát Phương không biết làm sao, nhìn Tần Lâm hết sức đáng thương.
Tần Lâm cười lạnh một tiếng:
- Hai người các ngươi cũng muốn đi ư, không có cửa! Các ngươi là Quế Tổng Kỳ tặng cho bản quan, tặng thị thiếp cũng như tặng ngựa, mặc tình ta cỡi mặc tình ta đánh, sau này còn dài.
Hai nàng nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm, đồng thời mơ hồ còn chút lo âu. Không ngờ rằng vị Tần lão gia này hung bạo như vậy, dù là ở lại chỗ này có rất nhiều ích lợi, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy sợ hãi.
Tần Lâm trở về phòng ngủ, nâng chung trà lên ừng ực một hơi cạn sạch, đang muốn lấy nước rửa mặt, bên trong chậu nước rửa mặt một giọt nước cũng không có. Đang muốn kêu người, đột nhiên phát hiện tất cả nha hoàn người làm đều đã bị mình đuổi đi, không nhịn được cười khổ.
- Cho ngươi!
Một chiếc khăn ướt sạch sẽ bay ngang tới, Bạch Sương Hoa dùng lực đạo cực chuẩn, vừa đúng rơi vào tay Tần Lâm.
Dùng khăn ướt lau mặt, Tần Lâm bất đắc dĩ nói:
- Giả bộ ác nhân một chút cũng không thoải mái, rống to đến mức đau cổ họng, còn bị người khác mắng. Ôi, rõ ràng là làm người tốt vẫn hơn.
- Ngươi cũng coi là người tốt ư?
Bạch Sương Hoa phì cười một tiếng.
Từ chuyện những người làm kia bị đuổi đi, nàng cũng biết Tần Lâm là đang mượn đề phát huy, tìm lý do tống cổ hết tất cả tai mắt mà Thiếu Sư phủ an bài nơi này.
- Bất quá vì sao không đuổi hai nữ nhân tràn đầy yêu khí kia đi?
Bạch Sương Hoa nghịch ngợm một lần hiếm có, cười xảo quyệt nói:
- Ngươi không nỡ bỏ ư?!
Tần Lâm để khăn xuống, nhìn vào trong cổ áo hơi hở của Bạch Sương Hoa, tỏ ra mê mẩn thèm thuồng:
- Nếu như là một vị giáo chủ hung hãn, quả thật ta cũng không nỡ. Nhưng hai con nhãi manh tâm bất lương kia, hắc hắc... Còn không đến nỗi!
Bạch Sương Hoa nhìn chằm chằm ánh mắt của Tần Lâm:
- Vô Sinh Lão Mẫu ở trên cao, một ngày nào đó bản giáo sẽ thu thập ngươi một trận!
Tần Lâm không để ý tới Thái Bình và Cát Phương, hai cô nương đáng thương quỳ dưới đất hơn nửa canh giờ, Lục Viễn Chí thương hương tiếc ngọc mới chạy tới bảo các nàng đứng lên, sau đó trấn an mấy câu. Trong lời nói y nhắc tới Tần Lâm mặc dù che giấu nhưng vẫn toát ra vẻ oán trách:
- Ôi, Tần ca không biết thương hương tiếc ngọc gì cả, vì sao lại trách phạt hai nữ tử đẹp như hoa như vậy… Bất quá gần đây tâm trạng ngài không tốt, huynh đệ chúng ta cũng thường bị mắng, hai vị chịu khó một chút là được.
Cát Phương và Thái Bình nhìn nhau, ánh mắt hai người đều sáng lên: xem ra những người bên cạnh Tần Lâm cũng không phải là vững chắc như bàn thạch…
Mãi cho đến lúc xế chiều, dần dần gần tới hoàng hôn, Tần Lâm mới dẫn người ra cửa, Thái Bình cùng Cát Phương giống như hai tiểu tức phụ bị ruồng bỏ theo sau. Chân hai người phải quỳ đến đau đớn tê dại, đi bộ uốn éo không tự nhiên, tư thế có vẻ bất nhã.
Cách đó không xa trên lầu hai quán trà, trên một chỗ ngồi trang nhã nhìn ra đường, vị quản gia vừa bị Tần Lâm đuổi đi đột nhiên cười hắc hắc gian xảo. Anh hùng nan quá mỹ nhân quan, mặc dù mình bị đuổi đi nhưng cuối cùng Thái Bình cùng Cát Phương cũng đắc thủ. Nhìn tư thế đi của hai nữ tử, e rằng cả chiều hôm qua Tần Lâm không bỏ qua cho các nàng, không biết đã hái hoa bao nhiêu lần.
Trước tiên Tần Lâm tới thanh lâu dạo một vòng, sau đó đi tửu quán uống say, cuối cùng còn gây gổ một trận không lớn không nhỏ, dẫn dắt huynh đệ Hiệu Úy đánh một trận với mấy tên côn đồ. Rốt cục đánh cho đám côn đồ kia sưng mày mặt, nhờ có cẩm y Tổng Kỳ Quế Hữu Hoa ra mặt, nếu không đã đến tai nha môn bản châu.
Tóm lại người này cực kỳ phóng đãng, cũng làm cho Trương Doãn Linh tương đối yên tâm.
- Tần trưởng quan, ngài không thể làm loạn hoang đường như vậy, dù sao thể diện triều đình còn đó, ngài là nhân viên bị cách chức lưu đày, mọi việc phải nên thu liễm một chút, tương lai mới được khôi phục trọng dụng.
Hôm sau khi Tần Lâm tỉnh rượu, Quế Hữu Hoa vô cùng ân cần nhắc nhở hắn.
Dường như Tần Lâm thức tỉnh, gật đầu một cái nói:
- Ừm, ngươi nói đúng, ta nên đi bái kiến vài người quen biết. Vương Sùng Cổ Vương Đô Đường là người quen trong kinh, nghe đồn lão đã trí sĩ về hưu, hẳn là có nhà.
- Ở nhà.
Quế Hữu Hoa rất khẳng định, trong lòng lại vui mừng hớn hở.
Quả nhiên Tần Lâm thu thập lễ vật phong phú, lại tắm rửa sạch sẽ khiến cho mất đi mùi rượu ngất trời. Lúc này mới thay y phục sạch sẽ, cầm bái thiếp đi bái phỏng Vương Sùng Cổ.
Vương Sùng Cổ tự Học Phủ, hiệu Giám Xuyên, người Sơn Tây Bồ Châu, Tiến Sĩ năm Gia Tĩnh thứ hai mươi. Thích bàn về chuyện binh, đã từng nhậm chức Chủ Sự Hình bộ, Án Sát Thiểm Tây, Bố Chính Sứ Hà Nam. Năm Gia Tĩnh ba mươi bốn là Binh Bị Phó Sứ Thường Trấn, đánh giặc Oa. Năm Gia Tĩnh bốn mươi ba vinh thăng lên Hữu Thiêm Đô Ngự Sử, Tuần Phủ Ninh Hạ. Năm thứ nhất Long Khánh được bổ nhiệm Tổng Đốc Thiểm Tây, quân vụ Duyên, Ninh, Cam Túc. Năm Long Khánh thứ tư đổi sang Tổng Đốc Sơn Tây quân vụ Tuyên Đại, ra sức phong cống Yêm Đáp Hãn, mở ra biên giới buôn bán, giúp cho biên giới yên lành.
Người này từng nhận các chức vụ quan trọng như Tổng Đốc Sơn Tây Tuyên Đại, Phó Đô Ngự Sử, Binh bộ Thượng Thư, công lao giống như Phương Phùng Thời, được người ta xưng là Phương, Vương, có thành tựu trong việc cai trị chín trọng trấn, có thể nói có cống hiến rất lớn. Đồng thời gia tộc cũng là nổi bật trong thương nhân Sơn Tây, muội muội của lão gả đến Trương gia, chính là mẫu thân Trương Tứ Duy, cho nên lão là cậu ruột Trương Tứ Duy.
Bất quá trước kia lúc Vương Sùng Cổ ở kinh sư, Tần Lâm và Trương Tử Huyên rất là có quan hệ mập mờ, rốt cục lọt vào mắt xanh Trương Cư Chính. Vương Sùng Cổ, Phương Phùng Thời hợp tác khoái trá cùng Giang Lăng đảng, ngay cả Trương Tứ Duy cũng là một phần tử Giang Lăng đảng. Cho nên Tần Lâm và Vương Sùng Cổ có quan hệ tốt vô cùng, thỉnh thoảng tặng lễ qua lại cho đến khi lão trí sĩ hồi hương.
Lần này Tần Lâm lấy thân phận bằng hữu cũ cầm bái thiếp tới tìm.
Diện tích phủ đệ Vương Sùng Cổ rất là rộng rãi, có lẽ là vì rất thích quân sự, trong cửa là một giáo trường khá lớn, đám người làm giữ cửa cũng là hạng người cường tráng, nhìn qua cũng rất oai phong.
Lục Viễn Chí tiến lên đưa bái thiếp cho người giữ cửa, nói rõ trưởng quan mình và Vương Bộ Đường là người quen cũ, trước kia lúc ở kinh thường hay lui tới, làm phiền thông truyền một tiếng.
Thật ra thì bên trong cửa có mấy người từng đi qua kinh sư, thậm chí cũng là làm lão bản ở kinh sư, lúc này ai nấy lại giả vờ không nhận ra Lục Viễn Chí. Người cầm đầu cầm thiệp nhìn ngang nhìn dọc hồi lâu, chần chờ một lúc mới chịu mang vào.
Tên mập giận vô cùng, tên kia quả thật là chẳng ra gì.
Tần Lâm khoát khoát tay, ý bảo y chớ nên nóng nảy, mình không vội vàng làm gì.
Không ngờ rằng tên giữ cửa vào trong nửa ngày, bắt Tần Lâm chờ đợi bên ngoài. Lúc này đã là mùa hè, mặt trời chói chang nóng hừng hực trên đầu, Tần Lâm còn đỡ một chút, Lục mập suýt chút nữa bị nướng cho chảy mỡ ra, giận đến nỗi thịt béo trên mặt y run run.
Rốt cục tên giữ cửa cũng đi ra, tươi cười hớn hở:
- Thì ra là Tần trưởng quan, lão gia nhà ta cho mời.
Lúc ở kinh sư, Vương Sùng Cổ toàn là ra tận cửa nghênh đón, thậm chí bước xuống thềm chào đón. Nhưng bây giờ lão không thèm lộ mặt, chỉ phái người làm ra mời Tần Lâm vào.
Mọi người còn chú ý thấy Vương gia không hề mở cửa giữa, chỉ mở cửa bên mà thôi.
- Vương Bộ Đường tiếp bạn cũ như vậy sao?!
Tần Lâm cười cười tự giễu, rốt cục cũng cất bước tiến vào trong phủ.
Mới vừa qua khỏi bình phong, chỉ thấy trong sảnh một vị lão tiên sinh tóc bạc trắng đang giáo huấn đám con cháu, lớn tiếng nói:
- Làm người phải thắng không kiêu bại không nản, vân đạm phong khinh, sủng nhục không sợ hãi mới đúng. Chớ có nên bắt chước một ít kẻ may mắn thăng tiến, tình cờ được chức vị cao lại đắc ý vong hình không biết mình có bao nhiêu cân lượng. Kết quả một khi bị đánh rớt phàm trần, nhất thời lộ ra nguyên hình, trở thành trò cười cho thiên hạ.
- Ừm, đột nhiên có hơi đau bụng, không biết bị cái gì ghê tởm quấy phá, ta về đi nhà xí cái đã.
Tần Lâm thình lình nói với quản gia như vậy, sau đó ôm bụng chạy như một làn khói.
Vương Sùng Cổ nhìn thấy thân ảnh Tần Lâm, cho nên mới cố ý mượn chuyện dạy dỗ con cháu nói ra những lời này.
Đám con cháu Vương gia nháy nhó với nhau, đều biết đây không phải là nói mình. Vài người còn lén lút nhìn ra ngoài cửa, muốn xem thử vị Tần tướng quân gần đây thanh danh vang dội có dung mạo ra sao.
Thậm chí có người không phục lắm, người này tuổi còn trẻ như vậy đã nổi danh khắp thiên hạ, dựa vào cái gì? Lại thấy Tần Lâm xoay người rời đi, vẻ mặt rất là cổ quái, mấy vị này lập tức trở nên buồn bực.
Vương Sùng Cổ cũng không hiểu vì sao.
Lão từng làm những chức quan trách nhiệm nặng nề như Tổng Đốc Tuyên Đại, Binh bộ Thượng Thư, Phó Đô Ngự Sử trừng trị quan viên tham nhũng, chỉnh trị võ bị, cố gắng thúc đẩy Yêm Đáp Hãn phong cống. Còn là một viên năng thần của triều Đại Minh, thanh danh vang dậy chín trọng trấn, cũng không phải là hạng người kém cỏi bất tài.
Lúc ở kinh sư, lão từng có giao tình với Tần Lâm. Nhưng Vương gia và Trương Doãn Linh cũng cùng là đại thương nhân Sơn Tây, Vương Sùng Cổ còn là cậu Trương Tứ Duy, bất kể thế nào cũng không thể hướng ngoại được, chẳng lẽ lại giúp Tần Lâm đối phó cháu mình?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]