Chương trước
Chương sau
Cố Khắc Liên có chút địch ý nhìn Cố Khắc Tịch, bưng chén canh sâm cười khanh khách đưa cho Cố Hối Minh:

- Nào, Nhị ca khá bảo trọng thân thể, uống chén canh sâm này đi.

Cố Khắc Tịch khẽ cắn răng, trong lòng đã quyết:

- Tam ca nói là lớn nhỏ có thứ tự, sau này chính là Nhị ca chủ trì việc nhà, trọng trách này trừ huynh ra, còn có thể trông cậy vào ai chứ?

Giỏi cho Cố Khắc Tịch! Sắc mặt Cố Khắc Liên trở nên hết sức khó coi, rất nhanh đã hiểu ý đệ đệ.

Lão Tam lão Tứ đều muốn tranh vị trí gia chủ, theo như tôn ti lớn nhỏ đương nhiên là lão Tam chiếm ưu thế, vì vậy lão Tứ bèn dùng kế tuyệt hậu: không phải là ngươi nói phải coi trọng tôn ti lớn nhỏ sao, chúng ta vẫn còn Nhị ca kia mà. Hơn nữa lúc lão Đại còn sống, thật ra mọi chuyện trong ngoài đều do Nhị ca xử lý, hiện tại y thừa kế gia chủ là trở nên danh phận chính thức, không ai tìm ra được khuyết điểm nào cả.

Dĩ nhiên lão Tứ Cố Khắc Tịch cũng có bài toán như ý của mình, rốt cục Cố Hối Minh chỉ là ‘nghiệt chủng’ không nguồn cội, lão thái thái còn đó một ngày, y sẽ không ngóc đầu lên nổi, mình muốn lung lạc, khống chế y sẽ rất dễ dàng. Không giống địa vị gia chủ rơi vào trong tay Tam ca một mẹ đồng bào, đó mới là không trông cậy gì được!

Trước kia hai người không chịu kêu một tiếng Nhị ca, không ngờ rằng hiện tại xun xoe lấy lòng mình, sâu trong đáy mắt Cố Hối Minh có vẻ đắc ý khôn tả, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn nói:

- Đệ nói gì vậy, Nhị ca ta lưu lạc bên ngoài không chỗ nương tựa, may nhờ Cố gia thừa nhận quy tông đã là ân điển lớn lao, sao dám mơ ước địa vị gia chủ chứ? Ta đây sẽ đi thỉnh lão thái thái, tuyển chọn người tài trong Nhị đệ Tam đệ.

Cố lão thái thái cầm quải trượng đầu rồng, được mấy tên thị nữ nâng đỡ đi tới, tuổi tám mươi mới vừa vênh vang hống hách không lâu, nỗi đau mất đi con trưởng đã làm cho bà trở nên già đi rất nhiều.

Ánh mắt phức tạp nhìn hai con trai ruột một chút, cuối cùng rơi vào trên mặt khiêm nhường của Cố Hối Minh, bà bất đắc dĩ hừ một tiếng:

- Thôi, hai tên bất thành khí, Cố gia cũng không có người nào khác có thể dùng được nữa, chức gia chủ này cũng chỉ có thể để Hối Minh ngồi đi... Ngươi đi theo lão Đại những năm qua xử lý mọi chuyện bên trong bên ngoài, lão thân cũng thấy rất rõ ràng…

- Mẫu thân Đại nhân! 

Cố Hối Minh bật khóc quỳ xuống, không ai chú ý khóe miệng y khẽ nhếch lên.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài ồn ào huyên náo một trận, người làm vội vội vàng vàng chạy vào báo cáo: 

- Hải Thanh Thiên, Đường Phủ Tôn, Tần trưởng quan tới phúng điếu.

Trước mặt đại môn khí thế hùng vĩ, Tần Lâm đứng chắp tay, quan sát tám chữ to Huynh hữu đệ cung, Cố thị gia phong viết theo thể chữ Nhan trên vách, nụ cười lộ vẻ hài hước chế giễu nồng đậm. Mà Cố gia giấy vàng tung bay trong mắt hắn lại là hang ổ của tội ác, tràn đầy khí tức tội phạm lạnh lẽo.

Sắc mặt Hải Thụy tỏ ra vô cùng tức giận, thần sắc Đường Kính Đình tỏ ra hoảng hốt, thỉnh thoảng cúi đầu thở dài, khí sắc hai thầy trò không tốt chút nào.

Cố Hối Minh chính thức lấy thân phận gia chủ, dẫn dắt Tam đệ, Tứ đệ cùng các vị điệt nhi ra đón.

Cố Khắc Liên, Cố Khắc Tịch cũng không đau buồn gì đối với cái chết bất ngờ của Đại ca, lúc này nghe nói Hải lão tiên sinh cùng Phủ Tôn bản phủ đều tới phúng viếng, sắc mặt còn lộ ra vẻ vì được yêu mà kinh sợ, đắc ý vô cùng. Xem đi, mặc dù lão Đại đã chết nhưng Cố gia ta vẫn còn là đại gia thân hoạn hàng đầu Quỳnh Châu, ngay cả Hải Thanh Thiên cùng Đường Phủ Tôn cũng nắm tay nhau tới đây phúng viếng.

Duy chỉ có Cố Hối Minh dáng vóc gầy gò, hai mắt sưng đỏ, tinh thần mệt mỏi hình dung tiều tụy, dáng vẻ hết sức đau buồn vái chào sát đất:

- Hải Thanh Thiên, Đường Phủ Tôn, Tần trưởng quan, gia huynh bất hạnh mất mạng trong tay hung đồ, làm phiền ba vị tới đây phúng viếng, tiểu nhân cực kỳ sợ hãi.

Rốt cuộc vẫn là Cố Nhị lão gia hiền lương nhất! Tân khách tới đây phúng viếng nghe vậy gật đầu lia lịa, thầm nhủ trong lòng: trong bốn đứa con của Cố gia, Cố Hối Minh hiền nhất, lời này quả thật không sai.

Nhưng Cố Hối Minh nói xong, sắc mặt Hải Thụy thay đổi mấy lần, muốn nói cái gì lại hết sức nhẫn nhịn, Đường Kính Đình cũng tỏ ra bối rối, dường như là không hề nghe lời y vừa nói.

Tần Lâm tiến lên trước một bước, ngoài cười mà trong không cười:

- Cố Nhị lão gia yên tâm, Hải lão tiên sinh, Đường Phủ Tôn cùng ta nhất định sẽ tra rõ án mạng gia huynh nước cạn lòi đá, bắt tên hung thủ âm hiểm xảo trá kia chịu tội trước pháp luật.

Cố Hối Minh nghe vậy thần sắc khẽ biến, cười khan hai tiếng, len lén quan sát thần sắc Tần Lâm, nhưng lại không nhìn ra đầu mối gì.

Cố Khắc Liên, Cố Khắc Tịch luôn miệng khen phải:

- Đúng đúng đúng, Tần trưởng quan nói rất đúng, có Hải Thanh Thiên làm chủ, nhất định gia huynh sẽ không phải chết không minh bạch.

Thanh danh Hải Thụy ở Quỳnh Châu cực lớn, Đường Kính Đình là môn sinh lão, Tần Lâm là một cẩm y võ quan bị cách chức, cho nên trong lời nói huynh đệ Cố gia đều lấy Hải Thụy làm chủ.

Không ngờ rằng Hải Thụy nghe được câu này, nhất thời bối rối mặt đỏ tới mang tai, trợn tròn hai mắt không nói nửa lời. Đường Kính Đình cũng rũ cúi đầu, dù biết rõ hung thủ sắp sa lưới nhưng cũng không thể phấn chấn tinh thần.

Bạch Sương Hoa cảm thấy vui lên, tra ra vụ án lần này chẳng những làm cho Cố gia phải giật mình kinh hãi, hơn nữa e rằng từ nay về sau hai thầy trò Hải Thụy Hải lão nhi và họ Đường này cũng không tiện lên tiếng huênh hoang trước mặt Tần Lâm nữa.

Cố Khắc Tịch thấy thần sắc mấy người này cổ quái, trong lòng không hiểu vì sao, lại hỏi: 

- Đúng rồi, xin hỏi mấy vị Đại nhân, nghe nói ngày hôm qua tìm được Thích Đại Lang tự vận ở Ngũ Lý Câu phía Đông thành, tiếp theo bộ khoái lùng sục phía Tây thành, chẳng lẽ là Thích Đại Lang còn có đồng bọn trốn ở đó?

- Đồng bọn ư? 

Tần Lâm cười, nói đầy ẩn ý sâu xa:

- Phải nói là chủ mưu mới đúng chứ.

Cơ mặt nơi Mi Tâm Cố Hối Minh giật giật, thần sắc khó coi nhưng vẫn cười bồi, giả vờ không để ý lời của Tần Lâm, đưa mọi người vào Cố gia, ra sau bình phong chính là linh đường.

Cố lão thái thái, mấy vị đương gia nương tử đều ở chỗ này, thấy bọn Hải Thụy đi vào vén áo thi lễ với bọn họ, sau đó chuyển vào hậu đường.

Không khí trong linh đường lại khác, lụa trắng trướng đen, ánh nến chập chờn, từng mảnh tro tàn bay chập chờn phiêu đãng, khiến cho người ta chợt cảm thấy bi ai.

Cố Hối Minh quỳ trước linh cữu, lên tiếng khóc rống:

- Đại ca, Đại ca ra đi quá đột ngột, bảo Nhị đệ phải làm sao… Mấy ngày liên tiếp như lạc vào trong mộng, chỉ muốn theo huynh mà đi…

- Nhị ca, Nhị ca bảo trọng, đừng nên như vậy! 

Cố Khắc Liên, Cố Khắc Tịch vội vàng tiến lên đỡ y dậy, tối thiểu trước mặt người ngoài, bọn họ luôn luôn thể hiện ra vẻ huynh hữu đệ cung.

- Ha ha ha…

Thình lình Tần Lâm cất tiếng cười to không có hình tượng chút nào, tiếng cười vang vọng giữa linh đường tịch mịch.

Tân khách phúng điếu và người Cố gia đều nhìn hắn, không hiểu có chuyện gì. Có người còn cau mày thầm nghĩ cẩm y võ quan làm việc quái đản hoang đường, chẳng trách nào bị cách chức trục xuất khỏi kinh sư.

Cố Hối Minh lau nước mắt, giả bộ hồ đồ:

- Người chết là chuyện lớn, dù sao linh tiền gia huynh hết sức trang nghiêm, không biết vì sao Tần trưởng quan bật cười, đây là cực kỳ xúc phạm…

Tần Lâm thu nụ cười lại, ánh mắt băng hàn đâm về phía Cố Hối Minh, trầm giọng nói:

- Ta cười Cố Nhị lão gia ngài cũng không hề ‘lạc vào trong mộng’, ngược lại Cố Khắc Độc chết đi kia sợ rằng chết đến trước mắt vẫn còn ở trong giấc mộng mà ngươi thêu dệt không tỉnh lại, đến âm tào địa phủ vẫn là một con quỷ chết oan!

- Cái, cái gì? 

Toàn thân Cố Khắc Liên, Cố Khắc Tịch run run một cái, không tự chủ được buông Cố Hối Minh ra, ngơ ngác nhìn Tần Lâm, lại nhìn sang Cố Hối Minh, giống như thấy quỷ sống giữa ban ngày.

Ánh mắt Cố Hối Minh lóe lên không chừng, lui về sau một bước, giả bộ như hết sức oan ức:

- Tần trưởng quan nói như vậy, chẳng lẽ là nghi ngờ tại hạ sao? Oan uổng, đây chính là oan uổng tày trời… Hải Thanh Thiên, ngài tra xét rõ ràng, nhất định phải rửa sạch oan khuất cho tiểu nhân, họ Tần nói tiểu nhân là hung thủ, hắn có chứng cớ gì? Hung thủ rõ ràng chính là Thích Đại Lang!

Ánh mắt Hải Thụy phức tạp nhìn Cố Hối Minh, không nói một lời.

Tần Lâm cười lạnh nói:

- Hay cho một chiêu lấy thối làm tiến, coi như cũng có vài phần bản lãnh, chẳng trách nào có thể gây ra hai vụ án giết người liên tiếp. Cố Hối Minh, ngươi không cần giả vờ giả vịt nữa, sát hại Cố Khắc Độc sau đó giá họa cho Thích Đại Lang, sau khi đẩy y chết đuối bèn dời thi thể tới Ngũ Lý Câu, hết thảy đều do một tay ngươi làm ra!

Thần sắc Cố Hối Minh có hơi hốt hoảng, nhưng vẫn cứng cổ nói:

- Ngươi vu khống! Ta, ta căn bản không hiểu ngươi nói cái gì, ta cũng chưa từng gặp qua Thích Đại Lang...

- Chưa từng gặp qua Thích Đại Lang ư? 

Tần Lâm cau mày lại, như cười như không hỏi.

- Ta, ta nói là sau lần gặp trước công đường, cũng không còn gặp lại y lần nào nữa.

Cố Hối Minh ra sức giảo biện.

Tần Lâm truy vấn tận cùng không tha:

- Rốt cục ngươi đã gặp y mấy lần?

- Lúc… lúc ở nhà, y đặt điều nói lão bà mình bị cưỡng gian, muốn làm tiền gia huynh, tới gây rối hai lần, ta chỉ gặp y hai lần đó.

Tuy rằng thanh âm Cố Hối Minh rất lớn nhưng lại tránh né không dám chạm vào ánh mắt Tần Lâm, bởi vì ánh mắt đối phương còn sắc bén hơn dao, như đâm thẳng vào tim y.

Tần Lâm tiếp tục truy vấn:

- Nói như vậy, trước sau giờ Mùi hôm xảy ra vụ án, ngươi có bảo Thích Đại Lang đi tới biệt viện hậu sơn Cố gia cách đây mấy dặm hay không?

- Không có không có. 

Cố Hối Minh lắc đầu quầy quậy, trong lòng càng ngày càng lạnh toát.

Bọn Cố Khắc Tịch, Cố Khắc Liên lại càng kinh hoảng, gia nghiệp Cố thị rất lớn, có mấy ngôi biệt viện, trong đó có một ngôi ở bên kia hậu sơn đã từ lâu không ai ở, do Cố Hối Minh trông coi.

Tần Lâm nở một nụ cười của thợ săn tóm được con mồi, gằn từng chữ nói:

- Như vậy xin ngươi hãy giải thích, tại sao nước trong phổi Thích Đại Lang khác xa nước sông Ngũ Lý Câu, lại hoàn toàn giống với nước trong ao nơi biệt viện hậu sơn Cố thị? Tại sao trên vật dụng, hành lang biệt viện ấy đồng thời xuất hiện vân tay của ngươi và Thích Đại Lang?

Ngưu Đại Lực mang một chiếc bàn bát tiên sơn đi tới, trên bàn hiện ra mấy dấu vân tay màu bạc hết sức rõ ràng.

Tối hôm qua lúc Tần Lâm ngủ say, Lý Đại Chủy và thật nhiều thủ hạ bộ khoái của y dốc hết trọn ổ lùng sục, tìm tòi mỗi một hồ nước khả nghi ở phía Tây thành. Rốt cục phát hiện có bốn chỗ tương tự như lời Tần Lâm miêu tả, tức không có nước ra vào, thực vật họ tảo trong nước phong phú, có màu hơi xám, trong đó có hồ nước nơi biệt viện Cố gia.

Sáng sớm Tần Lâm thức dậy biết được chuyện này, mặc dù hắn đã có dự liệu nhưng vẫn nghiêm túc cầu thị làm đúng sự thật. Sau khi xem qua bốn mẫu nước dưới kính hiển vi, rốt cục xác định là biệt viện Cố thị.

Biệt viện này từ rất lâu không có người ở, ở vào trạng thái nửa hoang phế, cũng không có người Cố gia trông coi. Tần Lâm không làm kinh động bất cứ ai trực tiếp đi vào khám nghiệm, dùng cọ quét vân tay phối hợp bột bạc, làm hiện ra thật nhiều vân tay, Sau khi lấy được chứng cớ không thể cãi lại, lúc này mới chạy tới Cố phủ nhất cử bắt hung thủ lại.

Cố Hối Minh nhìn dấu tay trên bàn, biểu lộ như gặp quỷ giữa ban ngày, mồ hôi trên trán rơi xuống giọt giọt, tròng mắt xoay chuyển liên hồi, vẫn còn đang vắt óc nghĩ cách gỡ tội.

- Cố Hối Minh, ngươi nhận tội đi. 

Vẻ mặt Hải Thụy trầm buồn, rất là nghiêm nghị nhìn hắn:

- Không chỉ là cái bàn này, trên hành lang, vòng cửa, Tần trưởng quan đều phát hiện ra dấu vân tay của Thích Đại Lang và một người khác. Chúng ta so sánh với dấu vân tay mà ngươi đã lăn trong bản cáo trạng vụ án Thích Tần thị thay cho huynh trưởng của mình… Phát hiện chính là ngươi!

- Huynh hữu đệ cung, Cố thị gia phong, vì sao ngươi làm ra chuyện người giận trời oán như vậy?!

Đường Kính Đình giậm chân tức tối, gằn giọng nói:

- Cố Hối Minh, ngươi thật là nỗi nhục sĩ lâm!

- Sợ rằng nỗi nhục sĩ lâm không chỉ là ta!

Cố Hối Minh đột ngột cười lên càn rỡ, y đã hoàn toàn bộc lộ, không còn cố kỵ gì nữa, trợn tròn hai mắt, hết sức không phục nhìn Tần Lâm:

- Ta chỉ không phục, vì sao ngươi lại nghi ngờ ta? Chuyện này vốn là cực kỳ bí mật!

Thật sự là y làm sao!? Cố Khắc Tịch, Cố Khắc Liên bị dọa sợ đến sắc mặt xám như đất, ngồi phệt xuống đất.

- Cực kỳ bí mật!? 

Tần Lâm phì cười một tiếng

- Được rồi, nói cho ngươi biết cũng không sao, lúc ta nghi ngờ quan hệ giữa ngươi và Cố Khắc Độc cũng không tốt như tưởng tượng, là bắt đầu từ vụ án Thích Tần thị tố cáo. Ngươi chịu bỏ ra tám mươi lượng bạc mời Hải lão tiên sinh viết văn chúc thọ, lại nói với Thích Đại Lang rằng Cố Khắc Độc không chịu ra năm mươi lượng bạc xóa đi chuyện cưỡng gian Thích Tần thị. Hừ hừ, nếu thật sự là huynh hữu đệ cung, vì sao ngươi không chịu móc tiền túi mình ra dẹp yên vụ tố cáo mất thể diện này cho huynh trưởng?!

Hải Thụy trợn to hai mắt, râu bạc run run:

- Tần tiểu hữu, ý của ngươi là?

- Sợ rằng vụ án Thích Tần thị chính là do y ngấm ngầm đâm thọc gây ra.

Tần Lâm nhàn nhạt nói.

- Đúng, là ta!

Chuyện đã tới nước này Cố Hối Minh cũng không còn đường chối cãi, thẳng thắn thú nhận hết thảy tội ác đã làm.

Thật ra thì ban đầu Cố Khắc Độc đã bằng lòng ra năm mươi lượng bạc chấm dứt án này, nhưng nếu là như vậy, mâu thuẫn giữa Thích Đại Lang và Cố Khắc Độc sẽ không lớn. Sau khi Cố Hối Minh giết anh sẽ khó lòng đổ tội sang cho Thích Đại Lang được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.