Đại nương tử Cố gia Thôi thị trắng trẻo mập mạp đã khóc tới nỗi nước mắt ướt đẫm, đám nha hoàn người làm phải giữ thật chặt mới khiến cho nàng không xông tới. Ba đứa con trai hơn hai mươi tuổi chạy tán loạn khắp nơi, lúc tới an ủi mẫu thân, lúc gọi nha hoàn bưng canh sâm tới, quả thật hỗn loạn không ra gì.
Mấy đứa con trai Cố Khắc Độc toàn là nhân vật tinh thông ăn chơi cờ bạc, phụ thân chết đi cũng không thấy bọn họ thương tâm bao nhiêu, nói không chừng bởi vì không còn lão đầu tử quản thúc, ngược lại âm thầm đắc ý.
Hai huynh đệ Cố Khắc Liên, Cố Khắc Tịch ngây người như phỗng, mắt trợn trắng không biết nên làm gì. Từ trước tới nay Đại ca vẫn là gốc cổ thụ che trời của Cố gia, hiện tại đại thụ này đột nhiên chết đi, bọn họ lập tức cảm thấy mất mát khôn tả.
Duy chỉ có Cố Hối Minh tỏ ra cực kỳ trầm ổn, đôi mắt khóc sưng đỏ nhìn dáo dác trước sau, lại dặn dò người trong nhà che giấu lão thái thái, không nên để cho bà biết con trai đột tử. Lại căn dặn quản sự chuẩn bị an táng, còn phái tôi tớ Cố phủ xua đuổi hương dân vây xem hai đầu cầu.
Cuối cùng y đi tới bên cạnh Hải Thụy và Đường Kính Đình, ánh mắt không dám nhìn thi thể kia, khóc không thành tiếng nói:
- Không nghĩ tới, không nghĩ tới gia huynh lại chết thảm trên cầu Cố gia, chẳng lẽ là giết người phóng hỏa kim yêu đái, sửa cầu lót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve-2/2403959/chuong-853.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.