Chương trước
Chương sau
Người đi đường nghe vậy không khỏi bùi ngùi rơi lệ, lục tục mở hầu bao tương trợ cho lão binh.
Nhưng La Mộc doanh có tất cả chín đại doanh Chiết binh, bốn vạn năm ngàn quan binh, tính cả gia đình vợ con già trẻ là mười mấy vạn người, dựa vào người đi đường hảo tâm tương trợ không khác nào gáo nước đổ sa mạc, không giải quyết được gì.
- Tên khốn kiếp Ngô Thiện Ngôn này!
Người đi đường lắc đầu thóa mạ, bất đắc dĩ rời đi.
Dân chúng Hàng Châu đều hết sức rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
Phải nói là lương tháng của Chiết binh La Mộc doanh tương đối ít ỏi, mỗi tháng chỉ có vỏn vẹn chín đồng bạc, miễn cưỡng đủ ăn một nhà mà thôi. Ngoài ra thê tử bọn họ ở nhà còn phải làm thêm nữ công thêu may vá để kiếm thêm tiền chi tiêu trong gia đình. Bất quá Chiết binh đa phần là sơn dân, thợ đào mỏ vùng núi Chiết Tây, đã quen cuộc sống khổ sở, trải qua hai mươi năm lãnh đồng lương ít ỏi như vậy vào sinh ra tử, đổ mồ hôi đổ máu cũng vẫn miễn cưỡng sống được.
Cho đến cuối năm ngoái, Tuần Phủ Chiết Giang Ngô Thiện Ngôn bắt đầu dùng tiền mới phát lương, rốt cục cuộc sống Chiết binh không kiên trì nổi nữa.
Nói là lương bằng bạc nhưng sinh hoạt bình thường hàng ngày vẫn dùng tiền đồng, tuyệt đối không tìm ra người nào cầm một thỏi bạc mười lượng đi ra ngoài mua thịt mua thức ăn, mua rau… cho nên lương của Chiết binh từ trước tới nay đều đổi thành tiền đồng phát cho.
Quá khứ phát tiền thông bảo Gia Tĩnh coi như đủ số, nhưng cuối năm ngoái bắt đầu đổi phát tiền thông bảo Vạn Lịch mới đúc. Ở thị trường Giang Nam hai đồng thông bảo Vạn Lịch mới đổi được một đồng thông bảo Gia Tĩnh, nhưng Ngô Thiện Ngôn vẫn phát y như số cũ, như vậy coi như lương tháng của Chiết binh giảm đi một nửa.
Từ Đông đến Xuân trải qua mấy tháng, Chiết binh vốn nổi danh kiên nhẫn rốt cục cũng không chịu đựng được nữa, bọn họ ăn sạch hết tiền, nghèo đến nỗi bốn vách trống không, không thể làm gì khác hơn là đi ra doanh môn thỉnh nguyện với nha môn Tuần Phủ, nhưng nhận được đối xử hết sức lạnh lùng. Không biết là người nào đề nghị kêu oan với Khâm Sai đại thần Tần Thiếu Bảo, cho nên bọn họ đi tới hành dinh Khâm Sai, hy vọng được Tần Khâm Sai trợ giúp, nhưng chậm chạp mãi không thấy Khâm Sai mở cửa.
Mãi không được tiếp kiến, bọn quan binh đều nóng nảy, trong đám binh sĩ có một vị hán tử thân hình cao lớn khôi ngô, mặc sắc phục Bả Tổng nhìn đại môn đóng chặt cất tiếng thở dài:
- Thật ra danh không xứng với thực, xem ra vị Tần Thiếu Bảo này bất quá cũng như vậy.
- Quan với quan bênh nhau, quạ trong thiên hạ con nào cũng đen cả!
Một Sáo Quan bên cạnh có sắc mặt trắng trẻo, ánh mắt hữu thần, lộ ra vẻ vô cùng tinh minh phun một bãi nước bọt xuống đất.
Càng nhiều binh sĩ hơn tỏ ra kích động bừng bừng:
- Mã Đại ca, Lưu Nhị ca, Tần Khâm Sai không gặp chúng ta, làm sao bây giờ? Những người làm quan này không xem đám binh sĩ đầu to chúng ta ra gì!
Bả Tổng khôi ngô tên Mã Văn Anh, Sáo Quan trắng trẻo gọi Lưu Đình Dụng, hai người hết sức nhiệt tình chân thật, các đồng đội ai gặp khó khăn đều được hai người khẳng khái tương trợ. Cho nên mặc dù quan chức hai người không cao, nhưng lại là đầu lãnh chủ chốt của chín đại doanh Chiết binh.
Rốt cục có binh sĩ đã tiêu hao hết kiên nhẫn, giận dữ nói:
- Khâm Sai đại thần không gặp ta, chẳng lẽ ta không thể gặp hắn, cứ xông vào là được!
Cửa chính hành dinh Khâm Sai, cẩm y quan giáo thủ vệ bất quá hai ba mươi người, nhiều Chiết binh như vậy ùa vào một lượt chắc chắn sẽ xông vào.
Nhưng lập tức có người lên tiếng phản bác:
- Tần Khâm Sai là một vị quan tốt, chúng ta không thể hành sự lỗ mãng, có lẽ hắn đang nghĩ biện pháp giúp chúng ta…
Mã Văn Anh cùng Lưu Đình Dụng ngơ ngác nhìn nhau, hai người do dự nói:
- Các huynh đệ chờ một chút xem sao, lần trước vị Khâm Sai đại thần này giải quyết vụ án Hải Sa hội, dường như cũng không phải là quan xấu. Bắt giữ Khâm Sai bằng như tạo phản, ắt phải rơi đầu!
Các binh sĩ không kềm chế được, tiếng kêu càng phát ra cao hơn, chẳng qua nhờ hai người Mã Văn Anh, Lưu Đình Dụng ước thúc, cộng thêm rất nhiều người tin tưởng Tần Lâm, cuối cùng vẫn không làm ra cử động quá khích.
Nơi xa trong một cửa sổ khách sạn sát mặt tiền đường, trong góc tối ánh mặt trời không chiếu tới có một chiếc mặt nạ bạc sáng lấp lánh, trên có hai ánh mắt vô cùng lợi hại giống như ngọn lửa đang bừng bừng cháy.
- Tần Lâm, bản giáo chủ cũng không tin ngươi ẩn núp mãi không hiện thân!
Bạch Liên giáo chủ cười lạnh.
Các thuộc hạ trong giáo như Ngả Khổ Thiền, Tử Hàn Yên cùng kêu lên khen ngợi:
- Thánh giáo chủ coi như là tính không bỏ sót, cho dù là Tần ma đầu quỷ kế đa đoan cũng không trốn thoát lòng bàn tay Thánh giáo chủ!
Các cao thủ Bạch Liên giáo kể từ khi thoát khỏi lưới của Cẩm Y Vệ giăng bắt ở Sơn Đông Duyện Châu, bèn xuôi Nam xuống Giang Nam chờ Tần Lâm, cố gắng đoạt lại Bạch Ngọc Liên Hoa. Không ngờ rằng vị Khâm Sai đại thần này đột nhiên thay đổi tính nết, dọc đường ẩn nấp không ra, ngay cả bóng dáng cũng không thấy được, khiến cho bọn họ vô kế khả thi, cho đến khi tới Hàng Châu thành mới có cơ hội tốt như vậy.
Vẻ giảo hoạt chợt lóe trong mắt Cao Thiên Long rồi biến mất, chắp tay nói:
- May nhờ tên cẩu quan Ngô Thiện Ngôn này tự mình mê muội, chúng ta mới có thể lợi dụng tình thế dẫn dắt đưa tới cục diện như bây giờ. Có thể thấy được Thánh giáo chủ hồng phúc tề thiên, tự có Vô Sinh Lão Mẫu quê quán chân không tương trợ, tất có thể đoạt lại Bạch Ngọc Liên Hoa từ trong tay Tần ma đầu, trung hưng Thánh giáo, tru diệt Ngụy triều!
Chuyện liên quan đến thân mình, Cao Thiên Long nói câu nào cũng nhắc nhở rằng Tần Lâm đã cướp mất Bạch Ngọc Liên Hoa từ trong tay lão, sau đó lại nháy mắt ra hiệu với Hồ Vân Bằng.
Hồ Vân Bằng lập tức cười nói:
- Thánh giáo chủ, bên kinh sư đã đả thông mấu chốt, một khi tiểu tử Lương gia làm Phò mã, nhà y chính là hoàng thương, Thánh giáo ta nắm yếu điểm bọn họ lừa gạt cưới Trưởng Công chúa, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy danh nghĩa bọn họ ra biển. Đến lúc đó chính là trời cao mặc tình chim bay, biển rộng tha hồ cá nhảy, sẽ không bị Ngũ Phong hải thương làm cho tức chết nữa!
Bởi vì Lương Bang Đoan mới vừa được chọn Phò mã, Hồ Vân Bằng đã rời đi kinh sư chạy tới phương Nam, cho nên y cũng không biết chuyện đã xảy ra sau đó.
Bạch Liên giáo chủ gật đầu một cái:
- Hỏa khí Tây Dương vô cùng lợi hại, Thánh giáo ta nhiều lần nghĩ cách lấy đều bị Ngụy triều ngăn chặn. Nếu như có thể đánh vỡ phong tỏa, vậy coi như làm chơi ăn thật, Hồ trưởng lão, ngươi làm rất khá! Bất quá bên kinh sư là hư, Hàng Châu này là thực, chín doanh Chiết binh là quan quân tinh nhuệ, một khi có biến, chúng ta khởi sự từ bên trong há chỉ đả thông phong cấm trên biển, còn có thể quét ngang nửa dãy Giang Nam!
- Vậy chúng ta còn phải đa tạ Ngô Trung Thừa hỗ trợ!
Ngả Khổ Thiền nhếch môi, cười ha hả.
(Trung Thừa: Chỉ chức Tuần Phủ kiêm Đô Ngự Sử, Thiêm Đô Ngự Sử…)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.