Chương trước
Chương sau
Lương Bang Đoan chất vấn, phảng phất theo lời y, Triệu Hòa Phủ bất quá chỉ là con gà con có thể giết chết bất cứ lúc nào. Dù là trong ba năm qua, nhờ có vị Triệu đại phu này hết lòng chữa trị y mới có thể sống đến bây giờ.
Lương phụ cười khổ:
- Phụ thân cũng nghĩ tới chuyện này, nhưng suy nghĩ lại vẫn là mua chuộc sẽ tốt hơn. Dù sao Triệu Hòa Phủ trị bệnh lao đã nổi danh kinh sư, mặc dù bí mật ra vào phủ chúng ta nhưng không có giấy nào gói được lửa. Nếu như y đột ngột bị giết vào thời khắc mấu chốt này, khó bảo đảm sẽ không có ai liên tưởng tới chúng ta. Triệu Hòa Phủ cao bay xa chạy, tự nhiên sẽ không nói lung tung chuyện của chúng ta.
Lương Bang Đoan còn muốn nói điều gì, nhưng thở hồng hộc, rốt cục không nói nên lời.
- Con ta đừng có gấp, ngồi xuống nghỉ ngơi, uống chút Lục Đậu Bách Hợp Nhuận Phế thang đi.
Lương mẫu là một nữ nhân phúc hậu, nhìn con trai với vẻ trìu mến, miệng vẫn lâm râm tụng niệm:
- Con ta phúc lớn mạng lớn, trường mệnh trăm tuổi...
Lương Bang Đoan hậm hực ngồi xuống, uống nửa chén Nhuận Phế thang, cảm giác nóng như lửa đốt trong ngực hơi giảm đi một chút, lại lên tiếng thúc giục:
- Hồ tiên sinh nói bệnh của con là do Tiên Thiên bất túc từ khi còn trong bụng mẹ, có được khí chân long mới có thể khỏi bệnh. Cha, mẹ, hai người muốn cứu mạng của con thì phải nhanh lên!
Hồ tiên sinh là một vị bằng hữu ăn xài rộng rãi, không biết vì sao Lương Bang Đoan đối với y là nói gì nghe nấy. Lương phụ khôn khéo hơn người, cũng cảm thấy Hồ tiên sinh này nói rất có lý, đặc biệt là y còn nhắc tới phía Nam sắp sửa mở ra hải mậu, cố ý hợp tác mật thiết cùng Lương gia sau khi trở thành hoàng thương.
Nếu như nói Lương Bang Đoan trẻ tuổi kiến thức nông cạn, Lương phụ lại là người làm ăn tinh minh khôn khéo, Y cũng không mấy tin tưởng cái gọi là khí chân long xung hỷ, nhưng y biết trở thành hoàng thương sẽ chiếm được ưu thế lớn tới mức nào trong việc buôn bán trên biển sắp tới.
Cho nên Lương gia lấy ra một số bạc kinh người, hối lộ từ chưởng ấn Ty Lễ Giám, Đốc Công Đông Xưởng Phùng Bảo cho đến các thành viên liên quan như Dung ma ma, giúp cho Lương Bang Đoan qua ải chém tướng một mạch trở thành tân tấn Phò mã.
- Được, được rồi, phụ thân sẽ mau chóng nghĩ biện pháp.
Lương phụ ôn tồn an ủi con trai, bất kể y làm ăn khôn khéo dường nào, dù sao phụ tử tình thâm, giờ khắc này nhìn sắc mặt con trai đỏ thắm rõ ràng đã đến thời kỳ cuối, nên cũng toát ra vẻ trìu mến yêu thương.
Nhưng thương yêu con trai tới mức phải dùng tới thủ đoạn hạ lưu gạt cưới, thậm chí còn hy sinh hạnh phúc cả đời một người vô tội sao?
Lương Bang Đoan sợ chết vô cùng, muốn kết hôn với một Công chúa chảy huyết mạch Hoàng gia để xung hỷ, dường như cũng rất đáng thương. Nhưng có ai hỏi qua cảm giác của Chu Nghiêu Anh sắp sửa làm vật hy sinh cho y hay không?
-----------
Hẳn là Chu Nghiêu Anh bị Lương phủ sắp kế lừa gạt như vậy, chắc chắn tâm trạng không tốt lành gì.
Sai rồi, lúc này Trưởng Công chúa giống như một con chim non vui vẻ, tay ngọc cầm một cây bút vẽ nắn nót từng nét trên giấy ngọc bản của Trừng Tâm đường ở Hồ Nam. Đôi mày thường hay cau lại của nàng lúc này giãn ra hết cỡ, đôi mắt cong như vành trăng, miệng anh đào nhỏ cũng đang khẽ mỉm cười.
Cho dù là vẫn còn tồn tại nguy cơ bị gả cho Lương Bang Đoan, cho dù là nàng và ý trung nhân gần trong gang tấc xa tận chân trời, cho dù là chưa chắc Tần Lâm đã biết tình cảm của nàng dành cho hắn, nhưng nghĩ tới Tần Lâm đang ở kinh sư, đang nghĩ trăm phương ngàn kế giúp cho tiểu cô nương đáng thương là mình, trái tim Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa như ngâm trong hũ mật, lúc nào cũng cảm thấy hết sức ngọt ngào.
Có lẽ vĩnh viễn không có cơ hội cuối cùng thành quyến thuộc, nhưng một thiếu nữ đang độ Xuân thì vẫn có quyền mơ ước.
Tiểu cung nữ Tích Họa đang dùng chặn giấy đè trên bức họa là tâm phúc của Chu Nghiêu Anh, cũng là người mạo hiểm ra ngoài đưa phong thư cầu cứu, để cho Tần Lâm từ Giang Nam chạy như bay hồi kinh.
- Trưởng Công chúa, người vẽ càng ngày càng giống!
Tích Họa mím môi cười khanh khách.
- Giống ư, giống ai?
Vĩnh Ninh lấy làm kinh hãi, rời khỏi giấc mơ ngọt ngào trở lại thực tế, theo ánh mắt của Tích Họa nhìn xuống bức Hàn Giang Độc Điếu Đồ, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Hình ông già câu cá trên sông trẻ tuổi vô cùng, đúng ra sắc mặt phải lão thành trầm ổn, hiện tại lại cực kỳ giảo hoạt gian trá, rất giống Tần Lâm.
- Trưởng Công chúa vẽ tranh gì vậy, đưa cho lão thân xem thử?
Dung ma ma tựa hồ không thích Trưởng Công chúa vui vẻ, vác gương mặt thoa phấn dày cộp tiến tới.
Chu Nghiêu Anh vội vàng cuốn tranh lại:
- Không có gì, ta chỉ vẽ loạn tùy tiện, ma ma đừng để ý tới.
- Trưởng Công chúa vẽ chắc là cực đẹp, cứ để lão thân xem thử cũng không sao sao!
Dung ma ma tuy tươi cười nhưng lại tiến tới giơ tay định giật bức tranh. Mới vừa rồi bà nghe được đôi câu đứt quãng ở ngoài cửa sổ, không khỏi nổi lên lòng nghi ngờ.
Chu Nghiêu Anh không ngờ rằng Dung ma ma lại to gan lớn mật như vậy, nàng còn đang sững sờ, Dung ma ma đã cướp được bức tranh vào tay, dọa cho nàng sợ hãi tới mức tim muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
Tích Họa phản ứng rất nhanh, xông tới giằng lấy bức tranh. Thế nhưng nàng tuổi nhỏ sức yếu, kéo không lại Dung ma ma, nhất thời tức giận dứt khoát đưa tay xé loạn, xé tan bức tranh thành từng mảnh, cũng không thể nhìn ra vẽ ai nữa.
- Con nhãi này muốn chết!
Dung ma ma tức giận há miệng mắng to, đưa tay ra chộp, bấu, véo… lấy những chỗ thịt mềm trên người Tích Họa.
Tích Họa cũng khôn lanh, xoay vòng tròn xung quanh Chu Nghiêu Anh tránh né, Dung ma ma chộp mấy cái chỉ trúng vào người Trưởng Công chúa. Bà ỷ mình cao tuổi không coi ai ra gì, miệng còn kêu lên oai oái:
- Con nhãi này, để xem ta có trị được ngươi không!
Vốn lá gan Vĩnh Ninh cực nhỏ, vào lúc này cũng tức giận:
- Dung ma ma, rốt cục là bà là dạy dỗ Tích Họa hay là dạy dỗ bản Công chúa?
Dung ma ma mặt liền biến sắc, không hề véo nữa, tay chỉ Tích Họa ngoác miệng cười lạnh:
- Ngươi dám xúi giục làm hư Trưởng Công chúa, hừ, lão thân sẽ đi bẩm báo Phùng công công, chờ vào Đông Xưởng đi!
- Ai sợ bà?
Tích Họa gân cổ quát tháo, bất quá Dung ma ma mới vừa đi, nàng liền quỳ xuống dưới chân Chu Nghiêu Anh:
- Trưởng Công chúa cứu mạng, tỳ tử vào Đông Xưởng coi như mất mạng còn gì...
- Ta… để ta cầu xin Phùng Đại Bạn cho ngươi.
Chu Nghiêu Anh cũng vô cùng nôn nóng, Phùng Bảo đối với Vạn Lịch là bằng mặt mà không bằng lòng, làm sao chịu nghe lời cầu xin của nàng?
Những cung nữ khác đều bị Dung ma ma lôi kéo khống chế, thấy vậy âm thầm cảm thấy may mắn. May là mình sớm ngả theo chiều gió, bằng không sợ rằng kẻ bây giờ xui xẻo chính là mình.
Dáng vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác của bọn họ càng khiến cho trong lòng Chu Nghiêu Anh thêm đau buồn. Nàng nhìn Tích Họa đang quỳ dưới chân, chỉ cảm thấy sinh ly tử biệt đang ở trước mắt, nhất thời nước mắt lăn dài trên má: Tần Lâm, Tần Lâm ngươi đang ở đâu? Nếu như ngươi không mau mau trở lại, Tích Họa sẽ bị bọn họ bắt đi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.