Chương trước
Chương sau

Đáng thương Cố Hiến Thành cũng chỉ dám nói vu vơ như vậy mà thôi, không dám viết thẳng tên Từ Tân Di ra. Đáng thương hơn là y còn không biết bàn tay chỉ đạo sau màn chuyện Trưởng Công chúa từ chối hôn kỳ thật ra chính là Tần Lâm cùng Từ Tân Di mà y vừa sợ vừa hận.
Hôm ấy đám văn nhân nhã sĩ đang tụ tập ở Túy Tiên lâu, bọn họ đàm luận nhiều nhất chính là hôn sự giữa Lương Bang Đoan Lương công tử và Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa. Đối với vị bằng hữu mới vừa được chọn làm Phò mã này, lời nói mọi người không khỏi toát ra vẻ hâm mộ.
Cố Hiến Thành nghiêm mặt, tỏ vẻ trịnh trọng nói:
- Ta không hâm mộ Lương hiền đệ dựa rồng leo phượng cưới được Công chúa, ta hâm mộ y cưới được vợ đại nghĩa thuần hiếu.
Khá khen Cố Giải Nguyên, quả nhiên nói hay lắm, có xuất thân Tiến Sĩ dĩ nhiên không hâm mộ chức Phò mã hữu danh vô thực kia, người ta hâm mộ là phẩm đức, ha ha, nhất thời vượt qua đám tục nhân các ngươi rồi!
Lòng ngưỡng mộ của các vị bằng hữu với Cố Hiến Thành nhất thời như Trường Giang cuồn cuộn liên tục không dứt.
Chỉ tiếc phẩm đức không thể làm cơm ăn, đến lúc trả tiền, các vị văn nhân nhã sĩ sờ sờ túi tiền lép kẹp của mình, nỗi nhớ Lương Bang Đoan càng dâng lên cao hơn bao giờ hết.
- Đúng rồi, đã mấy ngày không nhìn thấy Lương hiền đệ.
Lưu Đình Lan vừa lấy ra hai miếng bạc vụn vừa lẩm bẩm.
Mạnh Hóa Lý bày ra mười ba đồng thật chỉnh tề, nghe vậy liền gật đầu liên tục:
- Đúng vậy, kể từ khi Lương hiền đệ được chọn là Phò mã không thấy mặt, hẳn là ở nhà chuẩn bị đám cưới.
Tôn Trĩ Thằng mặt lạnh lòng nóng, chợt lớn tiếng nói:
- Hiện tại hôn kỳ đã bị lùi lại, chính là lúc y rảnh rỗi không có việc gì làm, chúng ta hãy tới chúc mừng y!
Mọi người cùng kêu lên khen hay, đi chúc mừng Lương Bang Đoan, mỗi người chỉ cần viết vài chữ, làm vài bài thơ, không mất tiền túi. Nhất định Lương gia sẽ đãi cơm, lúc về nói không chừng sẽ tặng mấy lượng bạc làm lộ phí.
Nói đi là đi, đoàn người ra khỏi Sùng Văn môn, cười nói vui vẻ đi tới Lương phủ ở Sùng Bắc phường.
Lương gia cực kỳ giàu có, diện tích phòng xá cực kỳ rộng rãi, tường hồng ngói xanh, đình viện thật sâu, bên trong tường viện toàn là phòng xá san sát. Cho dù là Thái Sư phủ của Trương Cư Chính ở Đăng Thị Khẩu hẻm Hồ Đồng cũng chỉ khí tượng sâm nghiêm hơn, vẻ phú lệ đường hoàng cũng không bằng.
Đám tôi tớ nhìn thấy đám người Cố Hiến Thành đi tới từ xa, cho hai người vào trong thông báo, số còn lại tiến ra nghênh đón, mặt mũi tươi cười chào hỏi các bằng hữu của công tử gia:
- Các vị lão gia, công tử xin đợi một chút, đã đi thông báo công tử nhà ta rồi…
Cố Hiến Thành thường hay lui tới Lương phủ, nghe vậy bèn cười nói:
- Cần gì thông báo, chúng ta cứ vào thẳng đi thôi.
Đám tôi tớ ngơ ngác nhìn nhau, rốt cục không dám ngăn cản đám Văn Khúc tinh quân này.
Bọn Cố Hiến Thành tiến vào phủ, quen thuộc đường lối bèn đi về phía chỗ ở của Lương Bang Đoan. Chợt từ xa nghe bên trong vang lên mấy tiếng ho khan, thanh âm khàn khàn, Tôn Trĩ Thằng lòng ngay miệng lẹ lên tiếng nói với vẻ kinh ngạc:
- Chẳng lẽ chứng ho khan của Lương huynh còn chưa khỏe hay sao, sắp đến hôn kỳ, đến ngày lễ mà còn ho như vậy không khỏi khó coi. Theo ta nên đi mời Nam Kinh Lý lão thần y đến xem, chẳng lẽ Lương gia nghèo tới mức không có tiền mời thần y?
Mạnh Hóa Lý kéo kéo vạt áo Tôn Trĩ Thằng, lắc đầu ra hiệu cho y không nên nói bậy nói bạ, thấp giọng nói:
- Bệnh ho của Lương hiền đệ mấy năm qua cũng không biết mời bao nhiêu thầy thuốc, uống bao nhiêu cân nhân sâm, đến bây giờ dường như còn nghiêm trọng hơn. Dáng vẻ y như vậy mà vẫn được chọn làm Phò mã, e rằng trong chuyện này còn có ẩn tình, chúng ta nói thẳng trước mặt như vậy e rằng sẽ khiến cho y khó xử.
Tôn Trĩ Thằng chợt hiểu ra, tiếp theo đôi mày rậm nhíu lại, tựa hồ rất không cao hứng, nhìn dáng vẻ không thèm quan tâm của mọi người, rốt cục muốn nói lại thôi.
Nghe mọi người nói chuyện ồn ào, rốt cục Lương Bang Đoan từ trong phòng đi ra, chỉ thấy sắc mặt y đỏ thắm, thần thái rạng rỡ, nhìn qua cũng không giống có bệnh, cười híp mắt nhìn mọi người chắp tay:
- Hôm nay cơn gió nào thổi các vị đại hiền tới nhà tranh vách lá của tiểu đệ vậy, quả thật là thêm phần rạng rỡ.
- Lương hiền đệ giỏi thật, hiện tại là Phò mã rồi trốn ở nhà chờ tới ngày thành thân sao?
Mạnh Hóa Lý cười trêu ghẹo.
Lưu Đình Lan cũng cố làm ra vẻ kinh ngạc:
- Chỉ nghe nói cưới Công chúa sẽ không thể nạp thiếp, không thể lui tới thanh lâu sở quán, nhưng chưa nghe nói qua ngay cả gặp mặt bằng hữu cũng không cho!
Mọi người cùng nhau cười ầm, Ngụy Doãn Trung cười ngả nghiêng, không nhịn được vỗ vỗ vai Lương Bang Đoan.
Không ngờ rằng y chỉ vỗ vai Lương Bang Đoan hai cái, thân thể Lương Bang Đoan lập tức loạng choạng cơ hồ muốn ngã lăn ra đất, miễn cưỡng chống đỡ mới không ngã xuống, vậy mà sắc mặt đã trở nên trắng bệch.
Tất cả mọi người kinh ngạc, Lưu Đình Lan kéo Ngụy Doãn Trung một cái:
- Ngươi dụng kình như vậy làm gì? Ai mà không biết lão Ngụy ngươi có luyện tập?
- Ta, ta...
Ngụy Doãn Trung không giải thích được nhìn nhìn bàn tay mình một chút.
- Lương lão đệ mới vừa ngủ trưa dậy phải không, đứng còn không vững.
Cố Hiến Thành lắc đầu một cái, thở dài:
- Mộng dài ai chịu tỉnh, bình sinh tự biết mình, thật hâm mộ Lương hiền đệ có thể ngủ ngon như vậy.
Lương Bang Đoan thở phào một cái:
- Đúng vậy, đúng vậy, tiểu đệ mới vừa tỉnh ngủ, bước chân còn có hơi lảo đảo.
Mọi người lại cười vui vẻ trêu chọc, chúc mừng Lương Bang Đoan làm Phò mã, lại khen Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa chẳng những lời đồn dung mạo vô cùng xinh đẹp, lại cực kỳ biết giữ phụ đức, thuần thành chí hiếu, thật sự là vị thê tử xứng tâm như ý.
Thần sắc Lương Bang Đoan ngượng ngùng, đối đáp qua loa với các vị bằng hữu, nhìn dáng dấp có vẻ hơi mất hồn mất vía.
Mạnh Hóa Lý tinh quái nhất, cất tiếng trêu chọc:
- Chẳng lẽ là vì hôn kỳ bị trì hoãn, cho nên Lương hiền đệ cảm thấy không cam lòng? Ha ha, quê nhà Lạc Dương ta có đậu hủ, thường nghe người ta nói nóng lòng ăn không hết đậu hủ nóng, Lương hiền đệ cảm thấy có phải là đạo lý này chăng (cũng như dục tốc bất đạt)?
Sắc mặt Lương Bang Đoan hơi biến đổi, không nhịn được ho khan hai tiếng còn chưa kịp trả lời, hai tên sai vặt đã chạy nhanh tới bẩm:
- Thiếu gia, thiếu gia, lão gia có việc gấp tìm ngài, mời tới đó một chuyến.
- Chuyện này…
Lương Bang Đoan do dự nhìn các bằng hữu.
Mọi người hiểu được Lương gia có chuyện, chắc là sẽ không mời cơm, trong lòng không khỏi có hơi thất vọng, Nhưng trưởng bối người ta cho gọi, tự nhiên không thể ngăn cản, vì vậy ai nấy đều lên tiếng nói:
- Không cần lo cho chúng ta, huynh hãy đi xem sao.
Lương Bang Đoan vội vã từ biệt, đi nhanh vào trong.
Cũng may các vị văn nhân nhã sĩ không hoàn toàn thất vọng, lúc bọn họ rời khỏi Lương gia, đại quản sự cung cung kính kính bưng ra một ít bao đỏ, nói hôm nay trong phủ có chuyện không thể mời cơm rượu, cảm thấy hết sức có lỗi, nên xin chư vị lão gia, công tử nhận lấy chút bạc này uống rượu.
Đây là thông lệ nghênh đón đưa tiễn sĩ lâm quan trường thời này, dĩ nhiên mọi người nhận lấy không khách sáo chút nào, duy chỉ có Tôn Trĩ Thằng hơi do dự một chút, là Mạnh Hóa Lý cầm lấy nhét vào trong tay y.
Ai nấy đều có bạc trong tay, lại không dễ gì chịu đi uống rượu, nhất là mấy tên Chủ Sự làm quan kinh sư nghèo, nhà nghèo rớt mồng tơi, ai nấy vội vàng chạy ra tiệm cầm đồ chuộc đồ trở về.
Mạnh Hóa Lý thấy thần sắc Tôn Trĩ Thằng không tốt bèn kéo kéo y:
- Tôn lão đệ, tối nay ngu huynh mời, chớ hiềm thức ăn thô sơ đơn giản.
Tôn Trĩ Thằng sao cũng được, hai người bèn đi đến tiệm cơm Đông Thăng. Nơi đó có bán món thịt luộc vừa nhiều vừa rẻ, thích hợp với loại quan kinh sư nghèo như Mạnh Hóa Lý, hay kẻ lấy thân phận Tú Tài du ngoạn kinh sư như Tôn Trĩ Thằng.
Nhưng dường như trời cao đã định hai vị lão huynh này không thể ăn thịt luộc, mới vừa tiến vào trong một con hẻm, thình lình thấy trước mặt có một người chậm rãi đi tới, trên mặt che một miếng vải đen chỉ lộ ra hai con mắt.
Thấy tình hình không ổn, hai người liền lui về phía sau, thế nhưng phía sau bọn họ cũng có một người bịt mặt sải chân dài đang tiến tới từng bước một, thân hình nhẹ nhàng nhanh nhẹn, giống như báo săn mồi bao vây bầy dê.
Mạnh Hóa Lý cảm thấy chột dạ, vội vàng trừng mắt:
- Lão gia ta là Hộ bộ Chủ Sự Mạnh Hóa Lý, tiểu mao tặc từ đâu tới...
- Hộ bộ Chủ Sự thì đã sao, lão tử còn lấy mạng cả Thượng Thư, Thị Lang!
Người trước mặt cười hì hì nói, thanh âm ồm ồm nghe không rõ ràng.
Giọng điệu đối phương thật là khoác lác, tự nhiên Mạnh Hóa Lý không tin. Thế nhưng y không biết người đối diện mình lại là Tần Lâm Tần Thiếu Bảo, câu nói vừa rồi không hề giả dối chút nào. Tần Lâm tự tay làm thịt Vương Bản Cố là Tả Đô Ngự Sử Nam Kinh Đô Sát viện, tuy là chức nhỏ nhưng quan cấp lại cùng cấp với Lục bộ Thượng Thư. Sau đó điều tra chém đầu Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu cũng có quan hàm Binh bộ Thị Lang.
Tôn Trĩ Thằng có luyện qua chút võ công, tự nhiên không cam lòng bó tay chịu trói, nhanh chóng thủ thế hô to một tiếng đánh.
Nhưng chưa đánh nhau thật sự y đã phải dừng tay, bởi vì người bịt mặt phía sau thân hình nhanh nhẹ như báo nắm trong tay một thanh bảo kiếm sáng loáng, đang cắt đá xanh trên tường trong hẻm xuống từng mảnh dễ dàng như cắt đậu hủ, Tôn Trĩ Thằng không cho là quả đấm của mình có thể cứng hơn đá xanh.
Thanh bảo kiếm này của Tần Lâm thật là sắc bén, Từ Tân Di cười xấu xa, nghịch ngợm le lưỡi một cái, nháy mắt với Tần Lâm. Lần này chúng ta một vị Trụ Quốc, Thái Tử Thiếu Bảo, một vị Đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ, làm một đôi đạo tặc thư hùng.
Tần Lâm đổi giọng, trầm bổng uyển chuyển nói:
- Có thấy chưa, đầu các ngươi không cứng như đá xanh chứ? Lát nữa ta hỏi cái gì các ngươi phải đáp cho thành thật, bằng không sẽ cắt các ngươi thành từng mảnh ném cho chó ăn!
- Sĩ khả sát bất khả nhục!
Mạnh Hóa Lý ưỡn ngực hô to.
- Ủa, xương tên này thật là cứng rắn!
Từ Tân Di kinh ngạc giơ bảo kiếm về phía mặt Mạnh Hóa Lý, dường như sắp sửa cắt tai y.
Mạnh Hóa Lý Mạnh Chủ Sự mới vừa rồi còn uy vũ không khuất phục chợt quỳ trên mặt đất bịch một cái, thanh âm lộ vẻ nức nở:
- Xin hảo hán tha mạng, hạ quan học tập mười năm mới vừa thi đậu Tiến Sĩ, làm kinh quan nghèo chưa có thu nhập gì đáng kể. Xin thương xót cho nhà hạ quan có mẹ già tám mươi, con trai ba tuổi...
Trời ơi…Tần Lâm và Từ Tân Di á khẩu nghẹn lời, còn tưởng rằng xương người này thật sự cứng rắn, thì ra tuy miệng y cứng rắn nhưng xương cũng mềm thôi.
Thấy Mạnh Hóa Lý dễ dàng khuất phục, Từ Tân Di rất là đắc ý, nhìn sang Tôn Trĩ Thằng vẫn còn đứng đó bèn múa may bảo kiếm:
- Này, tên Tú Tài mặt đen mỏ nhọn kia, Chủ Sự Mạnh lão gia đã đầu hàng, ngươi có phục hay không?
Tần Lâm nghe vậy suýt chút nữa hôn mê, nhiều lần thấy người này đi chung với Cố Hiến Thành, Lương Bang Đoan, hẳn là nhân vật có chút danh tiếng ở kinh sư. Y mặc trường sam đội khăn vuông, đương nhiên là một Tú Tài, quả thật sắc mặt người này đen như trôn chảo, khó trách Từ Tân Di không hề khách sáo kêu y là mặt đen mỏ nhọn.
Tôn Trĩ Thằng cũng không mềm yếu như Mạnh Hóa Lý, thấy bảo kiếm bức tới ngực mình nhưng cũng không nghiêng người tránh né, chẳng qua chỉ khẽ cau đôi mày lại, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm trầm giọng nói:
- Kinh sư là đất lành, hai vị lại dám cản đường hành hung như vậy, không sợ vương pháp hay sao? Cho dù là hai vị ỷ mình võ nghệ cao cường, nhưng phải biết trong Xưởng Vệ Đại Minh ta cũng có vô số cao thủ, một khi nghe tiếng chạy tới, hai vị có chắp cánh cũng khó thoát.
Y nói chuyện khác cũng không sao, nhưng nhắc tới cao thủ Xưởng Vệ, Từ Tân Di và Tần Lâm liền ôm bụng cười đau. Sợ rằng Tôn Tú Tài nằm mơ cũng không nghĩ ra, người bịt mặt trước mắt này chính là quan chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty Cẩm Y Vệ, được xưng xuống ngựa có thể ngăn voi cứu giá, lên ngựa lấy thủ cấp thượng tướng giữa ngàn quân. Du Long Thích Hổ Lưu Đại Đao, Đông Lý Tây Ma thảy không bằng, chính là đệ nhất ‘cao thủ’ Xưởng Vệ Tần Lâm Tần Thiếu Bảo.
Tần Lâm ho khan hai tiếng:
- Khụ khụ, lão huynh, có câu nói người tới bất thiện, người thiện không tới, chúng ta đã dám hành sự ở kinh sư đương nhiên là không sợ ưng khuyển Xưởng Vệ. Đừng nói ai khác, cho dù là đệ nhất dũng sĩ Xưởng Vệ Tần Thiếu Bảo ngăn voi cứu giá, đơn kỵ xuất quan thần dũng vô địch uy chấn tứ hải đích thân tới đây, ta cũng không sợ chút nào!
Trời ơi, có ai lại không biết xấu hổ giống như Tần Lâm vậy hay không? Từ Tân Di cố nén kích động cười như điên một trận, nhịn tới nỗi đau cả bụng.
Mạnh Hóa Lý ngồi chồm hổm dưới đất kéo kéo ống quần Tôn Trĩ Thằng, nhỏ giọng nói:
- Chịu thua đi, quân tử chúng ta không đứng dưới tường sắp đổ…
Tôn Trĩ Thằng không thể làm gì, suy nghĩ một chút bèn thản nhiên nói:
- Hai vị cầm lợi khí trong tay, Tôn mỗ tay không tấc sắt, hôm nay đã bị bắt, cuối cùng cũng cần lưu thân hữu dụng này để đáp đền quốc gia, hiển thân dương danh, hai vị có gì căn dặn cứ nói, chỉ cần không vi phạm thiên lý vương pháp, Tôn mỗ làm theo cũng được. Nhưng nếu muốn Tôn mỗ làm chuyện bất trung bất nghĩa, tại hạ thà rằng xuôi tay chịu chết.
A, người này cũng có vẻ hay hay, Từ Tân Di cười hì hì quan sát y một lúc, bĩu môi:
- Nói thật hay, cuối cùng cũng là giơ tay đầu hàng.
Tần Lâm lại cảm thấy hơi kinh ngạc, trước hết Tôn Tú Tài này nói thẳng ra muốn lưu thân hữu dụng, sẽ không liều mạng một cách hồ đồ, hiểu biết thời thế tiến thoái. Tiếp theo nói rõ không thể vi phạm thiên lý vương pháp, cũng có lễ độ khí tiết. Cho tới bây giờ ngoại trừ lúc bảo kiếm bức tới mới khẽ cau mày một cái, thân ở hạ phong mà thần thái thủy chung ung dung không vội vã, so với Mạnh Hóa Lý mồm miệng cứng rắn, hai đầu gối mềm nhũn quả thật hơn y rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.