Thứ hai, tại sao trên chụp đèn không để lại dấu vân tay hung thủ? Trong nhà không có ánh sáng đèn lửa, đương nhiên không thể nào cắt đứt cổ Chu Đức Hưng chính xác. Nếu như lúc ấy đốt đèn sáng lên, làm thế nào không để lại vân tay trên chụp đèn bằng lụa mà có thể thổi tắt đèn? Nếu như trong nhà từ đầu đến cuối không có chút đèn lửa, chẳng lẽ là có tòng phạm chiếu sáng cho hung thủ sao?
Thứ ba, trên hiện trường thứ hai ở bờ sông, vì sao không tìm thấy que cời lửa mà hung thủ dùng để cời y phục dính máu bị đốt? Chẳng lẽ hung thủ hiểu nguyên lý vân tay cho nên cũng ném que cời lửa xuống sông, hoặc giả chỉ vứt đi một cách vô ý thức?
Gạt những nghi vấn này sang bên, Tần Lâm cố gắng giải thích từ góc độ hành vi phạm tội học, nhưng vẫn cảm thấy có vài chỗ mâu thuẫn với nhau, khó có thể thuyết phục.
Nhà Chu Đức Hưng cách bờ sông không xa, trải qua một hẻm nhỏ vắng vẻ có thể đi tới hiện trường rất nhanh. Thi thể y đã được dời tới phòng xác của phủ nha, trong nhà trống trải để lại vết máu rất nhiều, khiến cho người ta có cảm giác quỷ dị khó tả.
Lục Viễn Chí và Từ Tân Di đều muốn mau sớm phá án, hai người cẩn thận kiểm tra hiện trường lần nữa, tìm tòi từng tấc một không bỏ sót.
Tần Lâm nhìn những đồ vật hết sức bình thường trong nhà, trong lòng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ. Hắn loáng thoáng có cảm giác, dường như lần này mình đã đi sai đường ngay từ đầu…
- Nhiều thuốc dán trị vết thương té ngã như vậy sao?
Tần Lâm mở tủ y phục ra xem, phát hiện một xấp thuốc dán để trên chồng áo vải bông thêu hoa và mã giáp (áo gi lê).
Từ Tân Di không hề tỏ ra kinh ngạc nói:
- Đây là vì Tử Huyên muội muội hạ lệnh đánh Chu Đức Hưng mấy chục hèo, y dùng thuốc dán này để trị vết thương.
Tần Lâm cười cười, đặt xấp thuốc dán xuống, lại cầm một cái bình bằng đồng xinh đẹp lên xem:
- Ủa, dưới đáy cái bình này có dấu vết lõm vào, giống như là đã dùng lực đập qua thứ gì đó. Trong khe hở còn có thứ gì đen đen, rất giống vết máu đã khô…
- A, Tần ca huynh nói cái bình kia ư?
Lục Viễn Chí ngẩng đầu lên:
- Tối hôm qua chúng ta cũng phát hiện, nhưng dấu vết có vẻ đã cũ, vết máu cũ như vậy chắc chắn không phải là do án mạng hôm qua để lại.
Trong nhà có chút máu thì có gì lạ, máu mũi, lúc cắt thức ăn làm đứt tay chảy máu, trẻ con chơi đùa trầy da chảy máu… bất kể thế nào dấu máu cũ kỹ này hẳn không có liên quan gì tới án mạng hôm qua.
Cuối cùng Lục Viễn Chí và Từ Tân Di kết thúc tìm tòi, tên mập tra án cả đêm hôm qua, không có nghỉ ngơi vào lúc này mệt mỏi thở hồng hộc. Tinh thần Từ Đại tiểu thư cũng không tệ lắm, phủi phủi hai tay:
- Không phát hiện được gì cả, Tần Lâm theo huynh phải làm sao? Hay là chúng ta đi hỏi lão bà điếc nhà bên cạnh xem sao?
Lục Viễn Chí bĩu môi:
- Lão bà bà kia điếc tới mức sét đánh cũng không nghe thấy, tìm bà thì có ích gì?
- Cũng phải.
Từ Tân Di ngượng ngùng gãi gãi đầu, nàng cũng muốn tìm cách xoay sở tìm kiếm đầu mối, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút lập tức cảm thấy không có nhiều khả năng tìm được phát hiện gì mới.
Tần Lâm hơi suy nghĩ một hồi, phất tay nói:
- Chậm đã, qua nhà bà xem thử, biết đâu bà biết được chuyện gì đó.
Lão bà điếc có hơn sáu mươi tuổi, ước chừng là một mình vất vả nuôi con khôn lớn, cộng thêm con dâu sớm chết, con trai trở nên góa bụa. Nhìn qua lão bà chừng hơn bảy mươi tuổi, lưng còng xuống thấp, đầu đầy tóc bạc, nếp nhăn trên mặt nhiều như bánh bao.
Lúc xảy ra vụ án, coi như vị lão bà bà này là người duy nhất ở xung quanh hiện trường. Chỉ có điều bà bị điếc nặng, hoàn toàn tương đương với không có ở hiện trường, thật sự làm cho Tần Lâm buồn bực vô cùng.
- Lão bà bà, ừm, bà điếc đúng không?
Tần Lâm sờ sờ mũi, nhờ người bán bánh bột lọc con lão bà bên cạnh trợ giúp, hắn không biết làm thế nào trao đổi với lão nhân gia.
- Vị hậu sinh này, lão thân biết ngươi nói cái gì, ngươi có lời gì cứ hỏi đi, mặc dù lão thân điếc nhưng không có câm.
Tần Lâm há hốc mồm cứng lưỡi, Từ Tân Di cũng trợn mắt há mồm, hai người ngơ ngác nhìn nhau, như vừa lạc vào trong mộng.
Người bán bánh vội vàng giải thích:
- Lão nương của tiểu nhân bị điếc đã hơn mười năm, chỉ cần nói chuyện trước mặt là bà có thể đọc môi mà biết người đối diện muốn nói gì… Mẹ, vị này là Khâm Sai đại thần Tần Thiếu Bảo!
- ‘Thanh thái đại thông tần thiêu bao’ ư?
Lão bà bà gật đầu một cái:
- A, thì ra là bằng hữu của con, con bán bánh bột lọc, còn hắn bán bánh bao.
Tần Lâm suýt chút nữa ngất đi, hay thật, ta còn bán bánh bao nhân thịt người nữa kìa…
Từ Tân Di, Lục Viễn Chí và chúng quan giáo cười nghiêng ngả, xem ra bản lãnh lão bà bà đọc môi đoán tiếng cũng rất khá, tối thiểu cũng đoán đúng đại đa số âm tiết.
Từ Tân Di đảo mắt mấy vòng, thầm nhủ có khi nào lão bà bà này giả điếc hay không, mình phải thử bà ấy một lần mới được.
Đại tiểu thư liền lặng lẽ chạy ra ngoài.
Tần Lâm cẩn thận hỏi thăm lão bà điếc này, đa số thời điểm có thể nói chuyện trực tiếp với bà, có đôi khi cần con bà phiên dịch. Thật ra chính là đọc tiếng quan thoại bằng thổ âm Sơn Đông Duyện Châu, lão bà bà đọc môi con mình lập tức hiểu được.
Beng…
Thình lình một tiếng vang thật lớn chấn cho lỗ tai người ta lùng bùng, đầu óc choáng váng, tim đập thình thịch.
Đang lúc các Hiệu Úy chuẩn bị rút súng đối phó, Từ Đại tiểu thư cầm đồng la trên tay cười hì hì xuất hiện ở cửa sổ, chỉ lão bà bà nói:
- Quả thật lão bà bà có thể đọc môi, ta thấy bà hiểu được lời các ngươi còn tưởng là bà giả điếc, không ngờ rằng đồng la vừa vang lên, các ngươi thảy đều giật nảy mình, chỉ có bà ngơ ngác đứng yên, xem ra đúng là điếc thật.
Mọi người nghe vậy ngẩn ra, lòng nói Đại tiểu thư nàng thật đúng là...
Tần Lâm xoa xoa tai cùng đang lùng bùng, sa sầm nét mặt muốn sửa trị Từ Tân Di. Từ Đại tiểu thư đã làm mặt quỷ nói với hắn:
- Chàng có thể bắt được bản tiểu thư sao? Lão bà bà điếc đã lâu ngày có thể đọc môi được, bản tiểu thư bị chàng hại đã lâu, công phu chạy trối chết, ối …
Thình lình trượt chân một cái, Từ Tân Di vung vẩy đôi tay lảo đảo ngã xuống, đồng la không biết tìm ở đâu cũng bay ra.
May là Tần Lâm đã đi ra khỏi phòng, cách nàng rất gần, lập tức nhanh chóng tiến tới hai tay ôm eo thon nhỏ Đại tiểu thư, ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng.
Xem ra công phu chạy trối chết của Từ Tân Di vẫn chưa luyện tới nơi tới chốn.
- Buông… buông ra… Nhiều người như vậy, lão phu lão thê cũng không sợ bị...
Từ Tân Di thẹn thùng đỏ mặt, giãy dụa muốn đứng dậy khỏi lòng Tần Lâm. Nhưng toàn thân hắn đã trở nên cứng lại, kinh ngạc ôm Từ Đại tiểu thư xuất thần.
- Khụ khụ, chúng ta không nhìn thấy gì cả…
Lục Viễn Chí và các huynh đệ quan giáo xoay lưng lại, nháy nhó cười cợt với nhau.
Đôi môi khô nẻ của lão bà bà giật giật, dường như có vẻ cảm khái nói:
- Ôi, hai vợ chồng tương thân tương ái như vậy thật là cảm động… Từ khi con dâu ta qua đời, chưa từng thấy qua phu thê ân ái như vậy…
- Này này…
Lục Viễn Chí huơ huơ tay trước mặt lão bà:
- Lão bà bà hồ đồ rồi sao, hai vợ chồng phải cử án tề mi, tương kính như tân mới coi là ân ái, Tần ca và Đại tiểu thư chúng ta như vậy cũng được sao?
Lão bà bà bĩu môi:
- Người tuổi trẻ như ngươi biết cái gì, hai người đánh là thân, mắng là yêu, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, nếu như không gây gổ không lớn tiếng, vậy mới là phiền phức lớn.
Lục Viễn Chí nghe vậy ngẩn ra, tiếp theo hớn hở ra mặt. Nữ binh Giáp và y suốt ngày cãi nhau giống như một đôi oan gia, theo lời lão bà xem ra là rất tốt.
Bên kia Từ Tân Di bị Tần Lâm ôm vào trong ngực, sắc mặt đã bừng đỏ, vỗ vào ngực hắn:
- Muốn chết hay sao, trước mặt đông người như vậy, chàng…
Không ngờ Tần Lâm đột nhiên cười ha hả, chậm rãi buông Từ Tân Di ra, chờ nàng đứng vững vàng mới cười hỏi:
- Nàng mới vừa nói gì, đúng rồi, chính là câu mà nàng nói trước khi ngã…
- Ta nói gì chứ?
Từ Tân Di suy nghĩ một chút mới nói:
- Ừm, ta nói lão bà bà điếc đã lâu ngày có thể đọc môi được, bản tiểu thư bị chàng hại đã lâu, công phu chạy trối chết tự nhiên cũng lợi hại, kết quả còn chưa nói hết đã ngã xuống liễu, hừ, không cho cười!
- Không, không.
Tần Lâm cười khoát khoát tay, không biết bắt đầu từ khi nào, trong mắt hắn đã lấp lánh tinh quang rực rỡ, khóe miệng cũng nhếch lên đắc ý:
- Ta không có cười nàng, là cảm thấy nàng nói rất có lý, một lời đánh thức người trong mộng!
Từ Tân Di cũng trở nên nghiêm túc, nàng hiểu rõ dáng vẻ vui mừng của Tần Lâm hiện tại. Nếu như hắn có biểu lộ như vậy, e rằng đã đến rất gần chân tướng của vụ án.
Lúc này, Ngưu Đại Lực dẫn các huynh đệ quan giáo ủ rũ cúi đầu đi tới, hướng về phía Tần Lâm ôm quyền hành lễ:
- Tần Thiếu Bảo, thuộc hạ dẫn người đi thăm dò búa và dao, kết quả toàn là sản phẩm của cửa hàng thợ rèn lớn nhất nơi này. Mỗi năm bán ra sản phẩm giống như vậy có hơn ngàn món, trên thị trường còn tồn hơn vạn món như vậy, thật sự không thể tìm được ai là chủ nhân của chúng.
Tần Lâm cười hắc hắc, nhìn Ngưu Đại Lực vẫy vẫy tay, bảo y kê sát lỗ tai vào dặn dò mấy câu như vầy như vầy.
Ánh mắt của Ngưu Đại Lực lập tức sáng lên, ôm quyền nói:
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Hán tử như người khổng lồ này lập tức xoay người, dẫn theo các huynh đệ quan giáo hấp tấp đi, không biết thi hành mệnh lệnh gì của Tần Lâm.
Từ Tân Di, Lục Viễn Chí cũng không biết Tần Lâm muốn làm gì, đang muốn hỏi, hắn đã khoát tay:
- Đi, chúng ta vào đại lao bản phủ xem thử.
-----------
Đương nhiên ngục giam của Duyện Châu phủ không có cách nào so sánh với chiếu ngục dưới quyền cai quản của Bắc Trấn Phủ Ty, nhưng cũng toát ra một mùi vô cùng khó ngửi. Lúc này đang là đầu Xuân, khí đất bốc lên, mùi ẩm mốc lâu ngày cũng đặc biệt nồng đậm, chui vào lỗ mũi khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Phòng giam nữ càng tối tăm đáng sợ hơn cả những phòng giam bình thường, ngoài cửa có mấy nữ quan mặt nung núc thịt, biểu lộ vô cùng phách lối.
Nữ phạm nhân giam trong phòng giam nữ không nhiều, bất quá Duyện Châu phủ là đại phủ Sơn Đông, chu vi hơn ngàn dặm, nhân khẩu có tới mấy trăm vạn. Nơi này đang nhốt chừng mười tên nữ tù, ai nấy y phục bẩn thỉu, vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía nữ quan mang theo vẻ sợ hãi nịnh hót.
Phàm là nữ phạm nhân bị định tội cũng sẽ bị nữ quan dùng đủ loại thủ đoạn hành hạ, sau đó uy hiếp các nàng bán thân. Nữ quan nhờ vậy kiếm được một khoản, hoặc là lợi dụng biện pháp như thế lấy lòng lại viên có quyền thế mà tham sắc.
- Ngô thị, nàng cho rằng nàng còn là thê tử Chu Bộ Đầu, không coi chúng ta ra gì sao?
Một tên nữ quan trán dán thuốc dán phun vỏ hạt dưa bừa bãi xuống đất:
- Ta khuyên nàng thức thời đi thôi, mau mau mang tiền hiếu kính cho chúng ta. Bằng không ta cũng bất chấp tình hương hỏa với Chu Bộ Đầu ngày xưa, không thể làm gì khác hơn là theo như lệ cũ mà làm.
Cái gọi là lệ cũ là gì, đương nhiên trong lòng Ngô thị biết rất rõ ràng. Tối hôm qua nàng đã thấy một tên nữ phạm nhân có nhan sắc rất khá thoa son đánh phấn, sau đó bị một tên Thư Bạn cười hì hì dâm đãng dẫn ra ngoài.
Bất quá nàng cũng không có ý khuất phục:
- Ta không phải là phạm nhân, chẳng qua ta là nhân chứng tạm thời bị giữ. Các ngươi dám làm gì ta, ta sẽ đập đầu mà chết, xem các ngươi làm sao thoát thân.
- Giỏi cho ả điếm này…
Nữ quan không chỗ phát tiết, xông tới định xé toạc miệng Ngô thị. Nhưng khi nàng nhìn thấy trong đôi mắt Ngô thị lóe ra ánh sáng nghiêm nghị, nhất thời chịu thua, hậm hực đi sang bên cạnh.
- Xuân tẩu tử, tẩu nên bớt chuyện là hơn…
Một tên đồng bạn khuyên nữ quan này:
- Tính tình Ngô thị rất ương ngạnh, chúng ta nên hầu hạ nàng, nếu không nàng nói được là làm được, nói chết thì chết, lúc ấy chúng ta mang tội, Tần Khâm Sai hỏi tới ai dám gánh vác?
Nữ quan rùng mình, danh tiếng Tần Khâm Sai cưa đầu người, moi tim người cũng không phải là giả. Mấy ngày nay nhìn vẻ mặt lão nhân gia ôn hòa, ai biết sau khoảnh khắc có trở mặt vô tình hay không?
Đang khi nói chuyện, bên ngoài chợt có tiếng kêu to:
- Khâm Sai đại thần Tần Thiếu Bảo giá đáo! Đưa phạm phụ Ngô thị thăng đường!
Phạm phụ Ngô thị?
Phạm phụ?
Phạm phụ!
Mấy tên nữ quan lấy làm kinh hãi nhìn chằm chằm Ngô thị, lòng nói chẳng lẽ thật là nữ nhân này...
Ngô thị nghiến răng một cái, sắc mặt tỏ vẻ coi thường, sửa sang lại y phục, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra phía ngoài.
Tần Lâm đại giá quang lâm, bên ngoài ngục giam đã bày ra bàn xử án, chỉ có một cái bàn, một cái ghế, đơn giản hết mức. Mà quan giáo tham gia cũng không nhiều, chỉ có Lục Viễn Chí cùng hai tên Hiệu Úy, ngoài ra còn có thêm Từ Đại tiểu thư.
- Dân nữ ra mắt Khâm Sai đại thần!
Ngô thị quỳ trên mặt đất, dập đầu trước Tần Lâm.
- Tìm chết!
Một tên nữ quan từ phía sau đâm nàng một chỉ:
- Trước mặt Khâm Sai đại thần còn dám giở trò quỷ, cũng dám tự xưng dân nữ sao, phải xưng là phạm phụ!
Mấy tên nữ quan cũng khác đấm đá Ngô thị, đồng thời ném nụ cười nịnh hót cho Tần Lâm, nét mặt già nua cười nhăn nhúm như hoa cúc.
Các nàng chỉ biết là bất kể mình diễu võ giương oai trước mặt nữ phạm nhân thế nào, kết giao lại viên Thư Bạn có quyền thế thế nào, chỉ cần Khâm Sai đại thần tùy tiện búng đầu ngón tay là có thể nghiền nát mình giống như con kiến vậy.
Tần Lâm nhíu mày một cái, khoát tay nói:
- Các ngươi khoan hãy đánh nàng, theo bản quan thấy án này về pháp lý khó có thể tha thứ, nhưng về tình lại có thể nguyên lượng, cứ để cho Ngô thị đứng lên nói chuyện!
Cái gì mà về pháp lý khó có thể tha thứ, về tình lại có thể nguyên lượng? Chúng nữ quan nghe vậy hoang mang ngơ ngác, nhưng Khâm Sai đại thần bảo vệ Ngô thị đã rất rõ ràng, đương nhiên các nàng cũng không dám chống lại, vội vàng cho Ngô thị đứng lên. Thậm chí nữ quan lúc nãy đánh nàng đầu tiên còn đưa tay sửa lại y phục cho nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]