Chương trước
Chương sau
Trương Tử Huyên lắc đầu một cái, thở dài nói:

- Chết đến trước mắt còn không tự biết, thật sự là đáng buồn đáng tiếc...

Tuân Trường Phong vốn đang quỳ nghe vậy liền bị dọa sợ đến ngồi phệt xuống đất, chợt cất tiếng khóc lớn:

- Khâm Sai Đại lão gia, tiểu nhân thật sự không biết tên họ Hoàng là giáo đồ Ma giáo, chẳng qua là tham tiền hối lộ mà thôi, tiểu nhân nhất thời hồ đồ...

Khó trách Tuân Trường Phong tức gần nổ phổi, tội tham tang uổng pháp vào năm Hồng Vũ phải bị hình phạt lột da trồng cỏ, bây giờ nhiều nhất chẳng qua chỉ chém đầu. Hơn nữa dù sao lão cũng là xuất thân Lưỡng Bảng, dựa vào quan hệ đồng niên đồng hương đồng môn đồng học nói không chừng còn có thể giữ được mạng. Nhưng thân là quan viên địa phương, cấu kết Bạch Liên giáo mưu đồ bất chính, đây tuyệt đối là tội lớn thập ác bất xá, bản thân chết chắc còn bị tịch biên gia sản, thân thuộc sung quân, tru di tam tộc.

Tần Lâm chẳng qua chỉ cười cười, tỏ vẻ thương hại mà không giúp được gì:

- Ai biết lão là tham tang uổng pháp hay là cấu kết với Ma giáo mưu đồ phản nghịch, đây toàn là lời phiến diện của một mình lão…

- Xin Khâm Sai Đại nhân chấp thuận cho phạm quan lập công chuộc tội, nguyện liều mình đi bắt tên giặc Hoàng Tú Tài đáng chết kia.

Tuân Trường Phong nhảy dựng lên cao ba thước, lớn tiếng kêu lên.

Tần Lâm và Trương Tử Huyên bèn nhìn nhau cười, nếu bọn họ ép Tuân Trường Phong đi bắt đồng bọn, vậy phải lo lắng không biết lão già này có giở trò quỷ gì không. Nhưng hiện tại Tuân Trường Phong còn nôn nóng bắt Hoàng Tú Tài hơn cả bọn họ.

Tú Tài họ Hoàng... Tề Tái Hoa trầm ngâm, nàng và Tập Đông Thắng đều nghi hoặc không hiểu, Hội Xương tiêu cục cũng không có cừu nhân gì ở Duyện Châu phủ, về phần Tú Tài họ Hoàng này bọn họ chưa từng nghe qua.

Hoàng Tú Tài ở trong trang viện bên ngoài Duyện Châu thành, Tri Phủ bản châu Tuân Trường Phong tự mình làm tai mắt, dẫn đường đi bắt tên này. Lão vô cùng hy vọng có thể lập công chuộc tội, tối thiểu cũng phải rửa sạch tội danh cấu kết với Bạch Liên giáo, tránh đi tội tru di tam tộc.

Mọi người giục ngựa chạy thật nhanh, trang viện Hoàng Tú Tài ở bên ngoài thành không xa, sau khi ra khỏi cửa Đông Duyện Châu thành không tới khoảng thời gian uống cạn chén trà, Tuân Trường Phong bèn chỉ một tòa trang viện:

- Bẩm Khâm Sai Tần Thiếu Bảo, đây chính là nhà tên họ Hoàng, Xin ngài phái người vây quanh bốn phía, phạm quan nguyện liều mình đi tới gọi cửa, dụ y ra ngoài nhất cử tóm gọn.

- Không cần đi nữa, dường như chúng ta đã tới chậm một bước…

Tần Lâm cười khổ lắc đầu một cái.

Trên đường nhỏ ngang qua trước cửa trang viện có không ít người lui tới. Một tên người làm áo đen mũ bông ôm người giấy ngựa giấy, bên cạnh mấy tên đồng bạn ôm mấy xấp vải bố trắng, còn có người cầm nhang đèn trong tay.

Người chết?

Tuân Trường Phong ngẩn ra, tức gần nổ phổi ghìm ngựa xông tới:

- Các ngươi... chủ nhân các ngươi đâu, vì sao họ Hoàng lại chết?

Mấy tên người làm Hoàng gia thấy vậy trong bụng mừng thầm, quan hệ giữa chủ nhân chúng ta và Tri Phủ Đại lão gia quả nhiên thân thiết. Chủ nhân vừa mới chết không bao lâu, Tuân Tri Phủ đã từ trong thành chạy tới đầu đầy mồ hôi, chậc chậc, chết cũng có thể diện hết sức! 

Con trai Hoàng Tú Tài ra đón, mặc dù phụ thân đã chết nhưng có tứ phẩm Tri Phủ viếng tang vẫn làm cho y hết sức mừng rỡ, mặt mũi tươi cười nói:

- Mời Đại nhân vào bên trong dùng trà, khi còn sống tiên phụ và Đại nhân là mạc nghịch chi giao...

Nghe hai chữ tiên phụ, thân thể Tuân Trường Phong lảo đảo một cái từ trên lưng ngựa té xuống, ngây người kinh ngạc ngồi dưới đất ngay cả nửa lời cũng không thể nói ra, đôi môi run lên bần bật.

Hoàng Tú Tài đã chết, chuyện của Tuân Tri Phủ lão vĩnh viễn không thể nào sáng tỏ, kết cục thế nào đang chờ đợi lão không cần nói cũng biết.

Sớm biết hôm nay, lúc trước tội tình gì phải làm như vậy?

Tần Lâm và Trương Tử Huyên không chút thương hại tên tham quan bóc lột dân chúng này, thúc ngựa chạy lên hỏi:

- Hoàng Tú Tài chết lúc nào vậy? Nguyên nhân cái chết là gì?

- Trời ơi, tổ phần Hoàng gia bốc khói xanh! (cách nói trong phong thủy, chỉ điềm hết sức cát tường)

Người ở hàng xóm Hoàng gia thảy đều kinh hãi há hốc miệng không ngậm lại được. Tuy vị quan viên này còn trẻ nhưng trên quan phục đại hồng lại thêu hình kim long. Bọn họ không hiểu đó là mãng bào, thầm nhủ trong lòng chẳng lẽ là một vị Vương gia?

Nếu sau khi chết có một Vương gia đi điếu tang, phần vinh dự này thật là quang tông diệu tổ, Hoàng Tú Tài chết như vậy cũng thật là xứng đáng.

Con trai Hoàng gia lại biết được cha mình bất kể thế nào cũng không với tới đại quan mặc mãng bào, trong lòng cũng biết có cái gì không đúng, chỉ đành nhắm mắt nói:

- Hồi bẩm Đại nhân, gia phụ tắt thở vào canh ba đêm qua, lúc ấy chúng ta đều canh giữ ở bên giường. Từ trước tới nay lão nhân gia vẫn có bệnh đau tim, mấy ngày nay thường nói ngực không thoải mái, trước sau canh hai đêm qua hai mắt nhìn thẳng trừng trừng, toàn thân rút gân, cuối cùng suy tim mà chết. Đáng tiếc lão nhân gia vừa mới độ tuổi tri thiên mệnh đã ra đi, thật sự là thọ mệnh ngắn ngủi…

Phù... Tần Lâm thở ra một hơi thật dài nhìn Trương Tử Huyên, nàng khẽ gật đầu.

Còn tưởng là sau khi mình tới Duyện Châu gây ra động tĩnh, hung thủ mới giết Hoàng Tú Tài diệt khẩu. Thời gian sát nút như vậy, năng lực hành động phản ứng nhanh chóng của đối phương quả thật vô cùng đáng sợ.

Nếu là tối hôm qua chết, bệnh chết coi như không sao, cho dù là bị hại cũng chỉ vì nằm trong kế hoạch của đối thủ từ trước, Tần Lâm bất quá chỉ ngẫu nhiên đi qua mà thôi, không sợ đả thảo kinh xà.

Tần Lâm ra lệnh cho hiếu tử Hoàng gia:

- Lệnh tiên tôn đã liệm chưa, linh cữu ở đâu, dẫn chúng ta đi xem thử!

Phong tục địa phương là trước hừng Đông nhất định phải liệm xong người chết. Hoàng Tú Tài được quàn bên trong nhà, trước linh vị hương khói lượn lờ, đám thân nhân và tôi tớ đang xé vải bố ra quấn lên đầu làm khăn tang, thấy bọn Tần Lâm đi vào ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.

- Mở nắp quan ra!

Tần Lâm lệnh cho Ngưu Đại Lực.

- Cái gì, mở nắp quan tài ư?

Người của Hoàng gia thảy đều trợn mắt há mồm, không dám tin tưởng vào tai mình.

Con trai Hoàng Tú Tài nhào lên, vẻ mặt thất thểu như đưa đám:

- Đây… đây là chuyện gì vậy, Đại nhân... Đại nhân ngài...

Sắc mặt Tần Lâm trầm xuống, trầm giọng nói:

- Bản quan nghi ngờ Hoàng Tú Tài có liên quan với Bạch Liên giáo, bởi vì cái chết của y có thể có nghi vấn, nhất định phải khai quan kiểm tra!

A? Tất cả người Hoàng gia đều cả kinh ngây người, kể từ khi Đường Tái Nhi khởi nghĩa, Sơn Đông là khu vực chịu ảnh hưởng nghiêm trọng của Bạch Liên giáo, dĩ nhiên bọn họ biết lời của Tần Lâm có ý nghĩa thế nào.

Quan tài vừa đậy nắp chưa đóng đinh, để chờ đến khi động quan mới đóng, cho nên Ngưu Đại Lực chỉ dùng chút sức lực đã giở được nắp quan tài lên.

Trong vô hình một trận âm phong thổi tới, mọi người Hoàng gia thảy đều rùng mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.