Chương trước
Chương sau
Nha dịch giơ đuốc xông lên, dĩ nhiên nghe lệnh Sư Gia, về phần Từ Tân Di phóng ngựa chạy tới, bọn họ không cần biết, là dã nha đầu nhà nào chứ?

Mắt thấy cây đuốc ném vào đống củi, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Từ Tân Di móc ra Xế Điện Thương từ trong ngực, từ xa nhắm chuẩn. Chỉ nghe pằng một tiếng vang lên, cây đuốc lập tức rơi xuống đất.

Nha dịch kia chỉ cảm thấy đuốc rung mạnh, sau đó tay mình nhẹ bỗng, chỉ còn cầm nửa phần cán đuốc, nửa cây đang cháy đã rơi xuống đất.

Thương pháp Từ Đại tiểu thư vô cùng chuẩn xác.

- Người nào dám ngăn trở công vụ quan phủ?

Sư Gia ngoài mạnh trong yếu kêu lên, y đã phát giác có cái gì không đúng. Nữ tử chạy tới cỡi danh câu ngàn vàng, lại có hỏa khí lợi hại như vậy, lai lịch có thể nhỏ sao?

Từ Tân Di ngồi trên lưng ngựa, chỉ chóp mũi mình dương dương đắc ý nói:

- Bản tiểu thư là Thái Tử Thiếu Bảo, Trụ Quốc, Cẩm Y Vệ Đô Chỉ Huy Sứ, chưởng Bắc Trấn Phủ Ty, Long Hổ tướng quân Tần Lâm...

Ủa, chẳng lẽ Tần Thiếu Bảo danh chấn thiên hạ lại là một nữ tử? Sư Gia cùng bọn nha dịch đều ngơ ngác nhìn nhau, nhìn lại đám cẩm y quan giáo phía sau chen chúc mà đến, lại cảm thấy sợ rằng người trước mắt này cũng không phải là nói láo.

-…Chi thê (vợ)!

Đọc quan hàm danh hiệu hồi lâu, rốt cục Từ Tân Di thốt ra hai chữ cuối cùng, sau đó vô cùng đắc ý nhìn bọn nha dịch, dáng vẻ như muốn nói ‘các ngươi sợ chưa’.

Sư Gia cùng bọn nha dịch như người mộng du, bị Từ Tân Di làm cho không có lời gì để nói.

Trong kiệu Thanh Đại và Trương Tử Huyên ôm nhau cười nghiêng ngửa.

Trước mặt đám cẩm y quan giáo sử dụng súng thật đạn thật, bọn bộ khoái nha dịch Duyện Châu phủ hoàn toàn không có chút đường phản kháng nào. Bá Hộ quan ném ra một tấm giá thiếp khung đen chữ đỏ của Bắc Trấn Phủ Ty, bọn họ lập tức trở nên ngoan ngoãn.

Tập Đông Thắng cố gắng giãy dụa bò từ trên cáng dậy, hai tên Cẩm Y Hiệu Úy đỡ y đi tới bên đống củi. Tay y run run vuốt ve từng cỗ thi thể, mấy ngày trước người còn sống sờ sờ, lúc này đã sớm biến thành thi thể cứng ngắc lạnh như băng, hơn nữa thi thể chia năm xẻ bảy, có chặt đứt tay chân, có vỡ bụng đổ ruột, có đầu mình chia lìa, tử trạng cực kỳ thảm thiết.

- Trầm Lão Hắc, Trương Thiết Trụ, Ngụy Kim Cương... Các ngươi, các ngươi chết thật thê thảm!

Giọng Tập Đông Thắng run rẩy, trợn mắt cơ hồ muốn rách ra.

Không phải vậy sao, nhìn trạng thái thi thể như vậy quả thật chính là tàn sát, gần như không có thi thể nào còn hoàn chỉnh.

Cướp tiêu mà thôi, có thâm cừu đại hận gì mà hạ thủ tàn độc như vậy?

Cho dù Từ Tân Di là tướng môn hổ nữ thấy vậy cũng phải cau mày, lớn tiếng quát hỏi Sư Gia kia:

- Ngươi tên là gì? Tại sao lại thiêu hủy thi thể, muốn hủy thi diệt tích sao?

Đôi mắt gian xảo của Sư Gia đảo tròn liên hồi, đã không còn tỏ ra kinh hoảng giống như lúc nãy, chắp tay nói:

- Bẩm phu nhân, học trò là Hình Danh Sư Gia Duyện Châu phủ Tang Mậu Lâm. Bởi vì gần đây Xuân về, dương khí lên cao, những thi thể này bày ra lộ thiên như vậy sợ rằng hồ lang cắn loạn, nảy sinh giòi bọ đưa tới ôn dịch. Cho nên Đại lão gia bản phủ lấy tánh mạng dân chúng làm trọng, lệnh cho học trò đem thi thể thiêu hủy.

Từ Tân Di nghe vậy hơi sững lại, biết rõ người nọ chỉ là dùng lời giảo biện, thế nhưng lời y nói cũng có mấy phần đạo lý, nàng cũng không biết nên phản bác như thế nào.

Trong lòng Tang Mậu Lâm âm thầm buồn cười, đã nhìn ra vị Từ phu nhân trước mắt này anh phong nhuệ khí không kém nam nhi, lại có tính tình thô lỗ cẩu thả. Nếu đem đạo lý ra nói, quyết không phải là đối thủ của lão công môn như mình.

Theo như lời Tang Mậu Lâm vừa nói, Tri Phủ Duyện Châu Tuân Trường Phong còn là một vị quan tốt yêu dân như con.

- Nói nhăng nói càn!

Trương Tử Huyên dắt Thanh Đại đi ra khỏi kiệu, mặt phấn thiên kim tướng phủ như phủ một tầng sương lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tang Sư Gia:

- Luật Đại Minh viết rất rõ ràng, phàm quan phủ khám nghiệm thi thể chết yểu, cần phải giữ nguyên thi thể đầy đủ không tổn hao gì. Người cố ý tàn hủy thi thể sẽ bị phạt trượng một trăm lưu đày ba ngàn dặm, đốt thây người cũng phạt trượng một trăm lưu đày ba ngàn dặm. Cho nên dù là lo lắng đưa tới ôn dịch, các ngươi cũng chỉ nên đào hầm chôn sâu thi thể để xử lý, mà không phải phóng hỏa thiêu hủy!

Tang Mậu Lâm nghe vậy chấn động trong lòng, thời này hết thảy người làm quan thông thường hơn nửa chỉ học Tứ Thư Ngũ Kinh, luật Đại Minh trừ quan viên Hình Danh Sư Gia và Án Sát Ty, Hình bộ, Đại Lý tự ra, thật sự là không có mấy người biết được nội dung bên trong. Vì sao vị phu nhân trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp này lại thuộc nằm lòng nội dung như vậy?

Đám nha dịch bộ khoái kia bị dọa sợ đến lông tóc dựng đứng, ai nấy kéo Tang Mậu Lâm hỏi:

- Tang Sư Gia, đốt thây thật là Tri Phủ Đại lão gia ra lệnh sao? Ngài cũng không thể gài bẫy hại chúng ta…

Trương Tử Huyên lộ ra nụ cười giảo hoạt:

- Tang tiên sinh, ta thấy ngươi đội Ngõa Lăng mạo, không phải là khăn vuông Tú Tài, như vậy ngươi chính là ‘bạch thân Sư Gia’ ngay cả công danh Tú Tài cũng không thi đậu, tưởng có lẽ là nhờ vào thuộc lòng Hình Danh mới ngồi vào vị trí Hình Danh Sư Gia. Hẳn ngươi không thể nào không biết tội đốt cháy thi thể chứ?

Mồ hôi trán Tang Mậu Lâm lập tức chảy xuống ròng ròng, thật là nằm mơ cũng không nghĩ tới gặp phải một nữ tử còn thuộc Hình Danh hơn mình, may là y quỷ kế đa đoan, cũng bị Trương Tử Huyên nói cho không còn lời nào chống đỡ.

- Bạch thân Sư Gia, chậc chậc… ngươi chìm nổi công môn mấy chục năm, hẳn cũng hiểu rất rõ ràng đạo lý trong đó.

Trương Tử Huyên mỉm cười, trong đồng tử sâu thẳm lóe ra ánh sáng, giọng nói hết sức trong trẻo dễ nghe. Thế nhưng lọt vào tai Tang Mậu Lâm làm cho y run sợ hơn cả quỷ vô thường câu hồn đòi mạng:

- Ngươi đã có tội đốt cháy thi thể, Bắc Trấn Phủ Ty có quyền bắt giữ ngươi. Nếu chúng ta đem ngươi tới Duyện Châu, thử đoán xem vào lúc này Tuân Trường Phong Tuân Tri Phủ sẽ làm gì? Là dốc hết toàn lực cứu ngươi, hay là thí Tốt giữ Tướng, thậm chí… nghĩ biện pháp khiến cho ngươi vĩnh viễn không có cách nào mở miệng! Lão là Tri Phủ xuất thân Lưỡng Bảng Tiến Sĩ, ngươi chỉ là một bạch thân Sư Gia, hắc hắc!

Tang Mậu Lâm chìm nổi công môn hai mươi năm, nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ bị một nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi nói cho mồ hôi chảy ướt lưng, nhưng bây giờ y đã sợ hãi thật sự, run giọng nói:

- Ta nói, ta nói, xin phu nhân đừng nói nữa! Là do Tuân Tri Phủ lệnh cho ta đi thiêu hủy thi thể, tiểu nhân bất quá là phụng mệnh làm việc thôi.

Trương Tử Huyên khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười chế nhạo.

Thanh Đại chợt kinh ngạc nói:

- Ủa, Tử Huyên tỷ tỷ cười giống Tần ca ca như đúc! Không trách hai người bọn họ có thể đến với nhau, hì hì!

Đều là gian trá giảo hoạt như nhau... Từ Tân Di bĩu môi, thầm nhủ trong lòng hai người bọn họ mới là trời sinh một đôi.

Trương Tử Huyên thủ đoạn tàn nhẫn, ép Tang Mậu Lâm cung khai tại chỗ, rồi lại đe dọa bọn bộ khoái nha dịch một phen, nói chuyện này dính đến một khâm án vô cùng nghiêm trọng, cho nên xuất động Khâm Sai Tần Thiếu Bảo và quan giáo tinh nhuệ Bắc Trấn Phủ Ty tới phá án, các ngươi bị cấp trên che mắt, trong lúc vô tình trở thành tòng phạm, chỉ sợ tiền đồ mờ mịt.

Chúng bộ khoái nha dịch bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, đồng loạt quỳ trên mặt đất cầu xin phu nhân cứu mạng, toàn bộ tin tức mà bọn họ biết được tự nhiên phun ra ào ạt. Mọi người lại quay sang khuyên nhủ Tang Sư Gia không nên chấp mê không tỉnh, bằng không sau này có hối hận cũng đã muộn.

Trương Tử Huyên mới vừa hai mươi, hành sự lại lão luyện không kém gì những lão hồ ly quan trường như Từ Văn Trường. Nàng lập tức lệnh cho quan giáo viết ra nội dung lời khai lên giấy, để cho Tang Mậu Lâm cùng chúng bộ khoái nha dịch ký tên lăn tay, tờ cung trạng này lập tức có đầy đủ giấy trắng mực đen dấu tay đỏ, như ván đã đóng thuyên.

Từ Tân Di ở bên cạnh thấy vậy thè lưỡi, thầm nhủ trong lòng: quả nhiên không hổ là thiên kim tướng phủ,người ta chỉ cần thi triển chút thủ đoạn sửa trị đám Sư Gia và bộ khoái nha dịch này, quả thật không phí nhiều sức.

Căn cứ Tang Sư Gia khai báo, đương nhiên y biết thiêu hủy thi thể có hiềm nghi hủy thi diệt tích, hơn nữa bản thân đốt thây cũng là phạm vào hình luật Đại Minh. Nhưng y không cưỡng lại được mệnh lệnh của Tri Phủ Tuân Trường Phong, ăn cơm của chủ nhân không thể không làm việc cho chủ nhân. Cuối cùng y không thể làm gì khác hơn là lấy cớ phòng ngừa ôn dịch, dẫn những nha dịch bộ khoái này tới đây đốt thi thể.

Về phần tại sao Tuân Trường Phong phải làm như vậy, Tang Sư Gia cũng không rõ ràng lắm. Y suy đoán cũng giống như Chu Đức Hưng phụ trách đuổi giết hai người Tề Tái Hoa, Tập Đông Thắng, cho rằng Tuân Tri Phủ sắp sửa tới kỳ ngoại sát, cố gắng mau chóng kết án để có thể dỡ bỏ gánh nặng trên vai, ngõ hầu đạt được lời phê tốt hơn, từ đó chắp cánh bay cao, ít nhất cũng phải giữ được vị trí hiện tại.

- Giỏi cho hôn quan!

Từ Tân Di giận dữ bất bình mắng, vì muốn giữ được chức quan cho nên coi thường nhân mạng, quả thật khiến cho người ta hận không thể tát cho lão mấy tát tai ngay tức khắc.

Nơi xa vang lên tiếng vó ngựa, có mã đội đang chạy nhanh về phía này, mọi người kinh hãi trong lòng. Từ Tân Di lấy kính viễn vọng nhìn về phía đó, lập tức vui mừng nói:

- A, là Tần Lâm tới, hắn nhìn thấy chúng ta ở chỗ này, nhất định sẽ thất kinh!

Trương Tử Huyên cùng Thanh Đại bất đắc dĩ nhìn nhau, sợ rằng đây chính là mục đích cuối cùng của Từ Đại tiểu thư.

Tần Lâm thấy tình huống của bên này cũng lập tức ra roi giục ngựa chạy thật nhanh, đến trước người ba nàng lập tức tung mình nhảy xuống ngựa, không chút nghĩ ngợi liền nói:

- Hừ, Từ Đại tiểu thư, quả nhiên không đáng để tin tưởng, bảo nàng ở lại trên thuyền lại chạy tới hiện trường nơi này.

Đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ đời này nhiều nhất chỉ chịu nghe lời của Tần Lâm, hơn nữa còn giới hạn ở ngay mặt, chỉ cần xoay người liền đổi chủ ý, không ai có biện pháp làm gì nàng.

Tần Lâm không cần hỏi cũng đã biết chủ ý chạy đến hiện trường nhất định là Từ Tân Di đưa ra. Thanh Đại từ trước tới nay đều ngoan ngoãn vâng lời, Trương Tử Huyên cũng thích tĩnh không thích động, không có nặng lòng hiếu kỳ như Từ Đại tiểu thư vậy.

Tên này cũng biết thủ phạm là ta… Từ Tân Di chột dạ, bĩu môi không nói lời nào.

Tang Sư Gia và bọn bộ khoái nha dịch vốn là vô cùng lo lắng, không biết tiền đồ của mình thế nào, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này vẫn không khỏi bật cười. Thì ra nữ tướng anh phong nhuệ khí gặp phải lão công lập tức tiêu mất khí thế, xem ra thời thế vẫn chưa thay đổi, cuối cùng vẫn là thư sợ hùng.

- Tần huynh, chớ trách Từ tỷ tỷ, hôm nay nhờ có tỷ ấy lập công!

Trương Tử Huyên cười híp mắt chỉ chỉ đống củi:

- Nếu chúng ta tới chậm một chút, thi thể sẽ bị những người này đốt rụi.

Vậy sao? Tần Lâm đã sớm nhìn thấy đống củi kia, nghe vậy cũng không khỏi kinh hãi.

Từ Tân Di lại nhìn Trương Tử Huyên một chút, không nghĩ tới nàng sẽ nói chuyện giúp mình, cũng may nàng tâm địa hào phóng, bèn nói:

- Cũng không chỉ có thiếp lập công, mới vừa rồi Tử Huyên muội muội thẩm án cũng vô cùng lợi hại. Tần Lâm, bản tiểu thư thấy bản lãnh của chàng cũng chỉ tương đương với Tử Huyên muội muội mà thôi.

Mặt trời mọc từ hướng Tây rồi sao? Tần Lâm vui vẻ trong lòng, Trương Tử Huyên và Từ Tân Di nói tốt cho nhau, đây chính là chuyện cực kỳ khó được.

Tần Lâm xem khẩu cung của bọn Tang Mậu Lâm, sau đó kể lại tỉ mỉ vụ án xảy ra ở Tế Nam phủ một lượt, Trương Tử Huyên, Từ Tân Di và Thanh Đại nghe nói Hội Xương tiêu cục bị hại cả nhà, thảy đều giật mình không nhỏ. Thanh Đại cực kỳ thương cảm cho Tề Tái Hoa sắc mặt tái nhợt, đi tới dịu dàng an ủi cô nương trong một đêm mất đi tất cả thân nhân này.

Tập Đông Thắng biết tin dữ vô cùng căm phẫn, vung quyền đập mạnh vào cáng làm rách vết thương cũ trên vai, máu tươi thấm ra ướt cả băng, y cũng không thèm để ý.

Nhưng Tề Tái Hoa lại không cảm kích, tâm trạng cực kỳ phức tạp đứng ở một bên, ánh mắt lấm lét theo dõi Tập Đông Thắng. Bởi vì chuyện đã xảy ra ở Hội Xương tiêu cục Tế Nam, nhất là tráo môn cha nàng Tề Tường Vân bị phá chết vô cùng oan uổng, đã chứng minh nội bộ có phản đồ.

Toàn bộ tiêu cục sống sót, trừ nàng cũng chỉ có Tập Đông Thắng, nàng không phải là phản đồ, như vậy ai là phản đồ đây?

Tựa hồ Tần Lâm cũng không vội trả lời vấn đề này, hắn đi tới đống củi chất đầy thi thể bên trên, nhìn thi thể chia năm xẻ bảy như có điều suy nghĩ:

- Kỳ quái thật, cướp bóc hồng tiêu giết người mà thôi, tại sao phải chém thi thể thành bảy tám mảnh, có thâm cừu đại hận gì sao?

Tề Tái Hoa nói:

- Tiêu cục chúng ta bảo tiêu chú trọng hòa khí sinh tài, cũng không thích đánh nhau với bằng hữu lục lâm đạo. Bất kể chết bao nhiêu tiêu sư, tiêu cục cũng phải bồi thường, đây là một khoản không nhỏ. Cho nên gia phụ mở ra tiêu cục bấy lâu vẫn chưa từng kết thâm cừu đại hận với ai cả.

Tần Lâm quan sát các thi thể, bởi vì khí trời vô cùng giá rét, những thi thể này cũng chưa thối rữa, dễ dàng thuận tiện cho hắn kiểm tra.

- Có cái gì không đúng...

Tần Lâm lẩm bẩm.

- Cái gì không đúng vậy?

Lục mập vội vàng chạy tới, theo ánh mắt Tần Lâm mở đôi mắt nhỏ tìm tòi trong đống tay chân gãy, rất nhanh cũng phát hiện vấn đề vỗ đùi một cái, kêu to với Tề Tái Hoa:

- Tề cô nương, lệnh tôn há chỉ đắc tội người, quả thật chính là kết huyết hải thâm cừu với người. Đây đâu chỉ là cướp tiêu, rõ ràng là loạn đao phân thây!

Tề Tái Hoa nghe vậy liền đi tới quan sát, Tập Đông Thắng cũng cố gắng lảo đảo theo sau. Tề Tái Hoa nghiêm mặt không để ý tới y, Tập Đông Thắng chỉ cho là nàng trong một đêm cha mẹ mất hết đau buồn muốn chết, cũng không suy nghĩ nhiều.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.