Chương trước
Chương sau
Nghĩ thầm mình vẫn là cẩm y Đô Đốc, chức quan lớn hơn một chút, Lưu Thủ Hữu bèn chống đối với Tần Lâm, hai chân liều mạng chĩa ra ngoài thành hình chữ Bát, cho đám quan giáo nhìn rõ ràng.

Trời ơi, đám quan giáo cũng sắp khóc, cả hai vị này đều không đắc tội nổi, một cẩm y Đô Đốc, một chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty, thần tiên đấu nhau, chúng ta là người phàm biết đứng về phe nào?

Xem ra phải thêm chút sức… Tần Lâm cười hì hì ném ánh mắt khiêu khích sang Lưu Thủ Hữu, chân hình chữ X lại càng cong hơn.

Lão phu, lão phu liều mạng với ngươi! Lưu Thủ Hữu tức nghẹn đầy ngực, liều mạng chĩa mũi chân ra ngoài, hai chân cong thành hình chữ O, khe hở giữa hai chân có thể đút lọt một quả bóng.

Hai bên đang giằng co, Tần Lâm đột nhiên bật cười, thầm nhủ trong lòng chân mình cong thành chữ X, Lưu Thủ Hữu thành chữ O, hai người đứng cạnh nhau chẳng phải là XO sao?

Quan chủ giám hình Trương Kình nghe Tần Lâm cười quái dị, không biết hắn có chủ ý quỷ quái gì, biết lần này muốn lừa gạt hắn không dễ dàng gì, chỉ đành phải lớn tiếng nói:

- Lưu Đô đốc, Tần tướng quân, hai vị không cần cãi nữa, đám Hiệu Úy các ngươi đánh thật đi!

Cũng tương tự với chĩa mũi giày, bảo ‘dụng tâm mà đánh’ chính là đánh chết, bảo ‘đánh thật’ chính là đánh bị thương. Vì vậy đám quan giáo hiểu ý, giơ gậy lên đánh xuống không nặng không nhẹ.

Bốp một tiếng vang lên, Vương Dụng Cấp không tự chủ được phát ra tiếng kêu thảm thiết, toàn thân giãy dụa giống như cá trong chảo dầu. Nhưng đám quan giáo không nương tay chút nào, đánh xuống từng gậy khiến cho y trầy da sứt thịt.

- Cầu nhân được nhân, nghĩ rằng phạt đình trượng sẽ sung sướng lắm sao?

Tần Lâm cười xấu xa bĩu môi, lại nhìn Trương Kình, Lưu Thủ Hữu nói:

- Xin hai vị cứ tự nhiên, hạ quan đi trước một bước.

Tên này phủi mông quay người, đi thẳng trở lại Hoàng Cực điện.

Hừ! Lưu Thủ Hữu hừ mạnh một tiếng, cũng đi vào trong cung. Không ngờ rằng vừa đi bước đầu tiên thình lình ngã lăn ra đất, quan giáo bên cạnh không đỡ kịp, lập tức ngã sóng xoài.

Thì ra y và Tần Lâm liều mạng bày hình XO, Tần Lâm trẻ tuổi lại thường rèn luyện, không coi ra gì, Lưu Thủ Hữu lớn tuổi, lại là văn thần thế gia cả ngày ngồi một chỗ, tay chân già yếu không chịu nổi. Mới vừa rồi cong chân hình O làm cho gân chân mỏi nhừ, lúc đầu còn không biết, hiện tại cất bước bước đi vừa đau vừa tê dại đứng thẳng không được.

- Tần... Tần Lâm!

Lưu Thủ Hữu nhìn bóng lưng Tần Lâm tiêu sái đi xa, hận đến hàm răng ngứa ngáy, đáng tiếc hai chân y muốn xụi lơ, chỉ có thể nhờ hai tên thuộc hạ đỡ, tập tễnh đi về phía trước giống như một con vịt.

Ngay cả đồng bọn Trương Kình từ phía sau nhìn thấy cũng không nhịn được quay mặt sang bên, len lén cười cho thỏa thích.

-----------

Trương Cư Chính nhẹ nhàng gạt bỏ tội danh tự tiện chuyên quyền của Tần Lâm, Vạn Lịch Hoàng đế tỏ vẻ ủy thác đại sự thiên hạ cho Thái Sư. Lần này Tần Lâm có công không tội, công này còn là kỳ công khoáng thế bình định Tái Bắc, thu phục hàng trăm vạn bộ chúng Thổ Mặc Đặc bộ.

Tâm trạng Vạn Lịch có hơi phức tạp, ánh mắt do dự nhìn lướt qua Tần Lâm:

- Liệt vị thần công nghị luận thử xem, lần này Tần ái khanh lập được công lớn, phải thăng thưởng như thế nào?

Tần Lâm cười khan hắc hắc, lòng nói bệ hạ cứ xem đó mà làm, ta vì xã tắc vì lê dân bôn ba một cuộc, giống như Thích Kế Quang Thích lão ca viết thơ: ‘Phong hầu không phải ý ta, chỉ mong bốn bể phong ba dẹp bằng.’ Tuy rằng nói không tham tước vị, dù sao cũng thường nói hai chữ ‘phong hầu’ nơi cửa miệng. Ai nói không thích công danh lợi lộc, thật sự là quá mức dối trá.

Bất quá Tần Lâm không nghĩ tới người thứ nhất nhảy ra lại là lão đối đầu Hình bộ Thượng Thư Nghiêm Thanh, lão tỏ ra vô cùng thành khẩn tấu:

- Vi thần cho là, lần này Khâm Sai đại thần Tần Lâm chiêu an đúng cách, làm việc lão thành chuyên cần, hẳn nên gia thụ Long Hổ tướng quân.

Ủa, mặt trời mọc từ hướng Tây rồi sao, Nghiêm Thanh lại đề nghị thăng quan cho Tần Lâm, chẳng lẽ là lão uống lộn thuốc?

Tần Lâm xoay chuyển tâm niệm lập tức nghĩ ra nguồn cơn, âm thầm thóa mạ trong lòng. Lão già này thật sự chẳng ra gì, trước tiên là nói lão tử ngang ngược kiêu ngạo, cấu kết ngoại phiên mưu đồ bất chính, vào lúc này lại thuận gió xuôi chiều, hóa thành chiêu an đúng cách, làm việc lão thành chuyên cần. Lão ngấm ngầm thi triển thủ đoạn này quả thật vô cùng ác độc.

Võ quan tán cấp có ba mươi cấp, quan chính nhị phẩm sơ thụ Phiếu Kỵ tướng quân, thăng thụ Kim Ngô tướng quân, gia thụ Long Hổ tướng quân, Tần Lâm Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ là chính nhị phẩm, đã sơ thụ Phiếu Kỵ tướng quân, nếu như đi theo từng bước còn phải trải thêm mấy năm mới có thể thăng Long Hổ tướng quân, đề nghị của Nghiêm Thanh trên thực tế chính là tấn thăng tán cấp trước cho hắn.

Nhưng tán cấp này không có tác dụng gì mấy, bằng vào công lao Tần Lâm lập được nếu chỉ thăng tán cấp vậy coi như quá thua thiệt, đây chính là Nghiêm Thanh dụng tâm hiểm ác ngoài sáng thổi phồng trong tối đè xuống.

Làm tới Hình bộ Thượng Thư chính là hạng người lão gian cự hoạt trong quan trường, lão già Nghiêm Thanh này cũng không phải là kém cỏi.

Các đại thần Giang Lăng đảng ngơ ngác nhìn nhau, muốn đứng ra nói giúp cho Tần Lâm. Nhưng thấy mới vừa rồi Trương Thái Sư đã giúp hắn thoát khỏi tội danh tự tiện chuyên quyền, vào lúc này mọi người lại xin phong thưởng cho Tần Lâm, không khỏi quá mức lộ liễu.

Trương Công Ngư mấy phen muốn bước ra khỏi hàng lại dừng bước, y mới Thiêm Đô Ngự Sử tứ phẩm, quan ti chức tiểu, muốn thỉnh phong cho một đại quan nhị phẩm như Tần Lâm không khỏi lực bất tòng tâm.

Vạn Lịch đế thấy không ai nói nữa, đúng như mong muốn của mình, bèn gật đầu nói:

- Ừm, Tần ái khanh lão thành mưu quốc, tuy rằng mới lên nhưng tuyệt không tầm thường, thăng thụ Long Hổ tướng quân trước cũng là chuyện đương nhiên...

Nghiêm Thanh cười lạnh một tiếng, vuốt râu bạc ngoài cười mà trong không cười nhìn Tần Lâm. Hừ hừ, cho dù là ngươi lập được công lao khoáng thế, nhưng lão phu chỉ nhẹ nhàng nói vài câu đã làm cho công lao ngươi đổ sông đổ biển, ha ha…

Tần Lâm ngược lại ung dung điềm tĩnh, bởi vì hắn đã nhìn thấy trong ban văn thần có hai vị đang châu đầu ghé tai.

Tả Đô Ngự Sử Trần Giá lắc mình bước ra khỏi hàng:

- Vi thần cho rằng Thổ Mặc Đặc bộ là bộ tộc mạnh nhất trên thảo nguyên, vào năm Gia Tĩnh đã nhiều lần xâm lược chúng ta, quả thật là mối họa tâm phúc. Hiện tại Tần Lâm không làm nhục sứ mạng, khiến cho bọn họ phải dâng biểu thần phục, hoàng uy Đại Minh ban bố thẳng tới dưới chân Âm Sơn. Công lao này chẳng kém gì Hoắc Khứ Bệnh đánh đuổi Hung Nô tới tận Lang Cư Tư sơn, Trung Sơn Vương đuổi Hồ Nguyên về Sóc Mạc, luận công nên thêm vị Sư Phó.

Sư Phó cũng không phải là chỉ sư phó thợ rèn, sư phó thợ mộc, mà là gọi tắt tôn quan Thái Sư, Thái Phó, Thiếu Sư, Thiếu Bảo...

Ầm một tiếng vang lên, quần thần không còn nhớ đang trong triều nghị, tiếng bàn tán xôn xao vang lên. Tần Lâm mới làm quan vài năm lại được gia phong Sư Phó, đây là ngoại lệ từ trước tới nay các triều Đại Minh chưa từng có, về sau cũng chưa chắc đã có.

Cũng may Hữu Đô Ngự Sử Ngô Đoài cũng bước ra khỏi hàng, tấu:

- Khải tấu bệ hạ, vi thần cho là tuy công lao Tần Lâm lớn nhưng từng trải còn thấp, đột ngột gia phong tước vị cao như vậy không khỏi có điều không ổn, chỉ cần gia Thái Tử Thiếu Bảo đã có thể thưởng chiến công.

Thái Tử Thiếu Bảo, Tần Lâm nghe vậy trong lòng mừng rỡ, lặng lẽ giơ ngón tay cái với Trần Giá, Ngô Đoài, hai vị lão huynh ủng hộ thật là nhiệt liệt.

Thái Sư Thái Phó Thái Bảo tức là tam sư, Thiếu Sư Thiếu Phó Thiếu Bảo tức là tam thiếu, lại có địa vị hơi thấp hơn Thái Tử tam sư, Thái Tử tam thiếu, Thái Tử Thiếu Bảo chính là cấp bậc nhập môn thấp nhất trong đó.

Cũng chớ xem thường nó, Thái Tử Thiếu Bảo cũng có thể gọi tắt là Thiếu Bảo, Nhạc Phi Nhạc Thiếu Bảo, Vu Khiêm Vu Thiếu Bảo, Thích Kế Quang Thích Thiếu Bảo, người ta danh tiếng bao lớn, công lao bao lớn?

Trong lúc nhất thời Vạn Lịch dở khóc dở cười, biết rõ Ngô Đoài còn nợ nhân tình của Tần Lâm, nhưng cũng không thể nói bọn họ kết bè kết đảng. Ngô Đoài còn cố ý nói đột ngột gia phong tước vị cao như vậy không khỏi có điều không ổn, chỉ cần phong chức Thái Tử Thiếu Bảo ‘Nho nhỏ’ là được rồi.

Có Trần Giá, Ngô Đoài đứng ra phát pháo, các quan viên Vương Quốc Quang, Trương Công Ngư cũng rối rít tán thành tỏ vẻ ủng hộ.

Tằng Tỉnh Ngô đang âm thầm hối hận để cho người khác tranh trước, cơ hội thi ân mà không cần phí công như vậy, vì sao mình không tranh trước? Y suy nghĩ một chút, dứt khoát bắn ra một phát đại pháo:

- Khải tấu bệ hạ, thần cho là Tần Lâm dẫn dắt hơn ngàn quan giáo hoành hành Tái Ngoại, bình định Thát Lỗ, chiến công lừng lẫy, dương hoàng uy Đại Minh ta, ban bố nhân đức thánh quân, nên gia Trụ Quốc để thưởng công!

Trụ Quốc là huân quan tòng nhất phẩm, thơ Bạch Cư Dị viết: huân là Thượng Trụ Quốc, tước là Triều Đại Phu, huân quan Thượng Trụ Quốc triều Minh chỉ sau khi chết mới được phong điển thụ dư, người sống chỉ được phong Tả, Hữu Trụ Quốc là cao nhất, kế đó là Trụ Quốc.

Tần Lâm tuổi còn trẻ đã được phong Trụ Quốc, chuyện này càng làm cho quần thần kinh ngạc không thôi. Bất quá nhớ lại một chút Thích Kế Quang đại thắng Kế Trấn, phá mười vạn đại quân Đồ Môn Hãn, Đổng Hồ Ly đã được phong Tả Trụ Quốc, Tần Lâm thu phục trăm vạn bộ chúng Thổ Mặc Đặc, hai mươi vạn đại quân, phong chức Trụ Quốc vẫn còn nhỏ.

Vạn Lịch càng nghe càng á khẩu nghẹn lời, thầm nhủ trong lòng các ngươi càng nói càng đòi phong thưởng lớn. Nếu trẫm không chuẩn tấu không khỏi lộ vẻ hẹp hòi, nếu như chuẩn tấu, tương lai Tần Lâm lập công mới nữa biết lấy gì thưởng hắn, mau mau dừng lại đi!

- Thái Sư Trương tiên sinh, ngài thấy liệt vị thần công nói như vậy có thể thực hiện được chăng?

Vạn Lịch cười ha hả nhìn Trương Cư Chính, ý muốn nhờ lão sư quyết định.

Trương Cư Chính vuốt râu chậm rãi nói:

- Ừm, rất có đạo lý, bất quá đại trượng phu lập công biên quan chỉ cầu phong thê ấm tử. Tần Lâm thu phục trăm vạn chúng Mông Cổ mà không làm cho sinh linh đồ thán, đại quân hao tổn tiền lương, tướng sĩ viễn chinh cực nhọc, chiến công như vậy hai trăm năm qua hiếm thấy trong triều ta, hẳn nên phong một đứa con trai là Thiên Hộ Cẩm Y Vệ, ngạch ngoại gia ấm một con trai khác là Cẩm Y Vệ Bá Hộ!

Trước đó Tần Lâm từng lập công, đã được ân ấm Tổng Kỳ, hiện tại lên được Thiên Hộ không nói, còn được ngạch ngoại gia ấm, tuy rằng tác dụng không lớn nhưng cũng vinh dự vô cùng.

Duy chỉ có Tần Lâm cảm thấy buồn cười, ngay cả một đứa con trai còn chưa có đã đạt được hai tư cách ân ấm. Lão Thái Sư, vì sao ngài phải làm vậy?

Cảm giác Vạn Lịch đối với Tần Lâm rất phức tạp, vừa muốn dùng Tần Lâm, lại cảm thấy mình không thể hoàn toàn khống chế được hắn. Nếu là lão già như Trương Cư Chính, Vương Quốc Quang cũng không nói, Tần Lâm lại còn quá trẻ, điều này làm cho Vạn Lịch có chút không cam lòng, cho nên không ngừng dùng đế vương tâm thuật để thử.

Lúc này quần thần đã tăng giá lên quá cao, khiến cho Vạn Lịch ở vào thế cỡi hổ khó xuống. May là Trương Cư Chính không đòi hỏi nhiều, so sánh với gia phong Sư Phó, Trụ Quốc gì gì đó, đề xuất ân ấm quả thật không đáng kể gì.

Trong lòng đã quyết, Vạn Lịch hắng giọng nói:

- Trương tiên sinh cùng liệt vị thần công đều nói có lý, trẫm thưởng công phạt tội tự nhiên biết nghe lời phải. Tần ái khanh công cao đáng thưởng, gia Thái Tử Thiếu Bảo, thụ Trụ Quốc, thăng Long Hổ tướng quân, thế tập cẩm y Thiên Hộ, gia ấm một con trai cẩm y Bá Hộ!

Trời ơi, lần này bệ hạ ân chuẩn tất cả! Các vị đại thần kinh ngạc, thảy đều thán phục: bệ hạ quả nhiên cầu hiền tài như khát nước, Tần Lâm cũng hết sức được mặt rồng ưu ái.

Nghiêm Thanh, Lưu Thủ Hữu chân đi vòng kiềng, Trương Kình đứng sau ngự tọa, bọn Cố Hiến Thành… cảm thấy hết sức buồn bực trong lòng. Bọn họ thầm nhủ không ngờ rằng họ Tần này may mắn như vậy, dường như mới vừa rồi bệ hạ còn có ý muốn sửa trị hắn, hiện tại đột nhiên gió thổi xoay chiều.

Tần Lâm nghe phong thưởng nhất thời giật mình kinh hãi, làm ra dáng vẻ mắt hổ rưng rưng, cảm kích rơi nước mắt nhìn Vạn Lịch:

- Bệ hạ thiên ân cao dày, thần chỉ có thể ra sức làm việc, tuyệt đối trung thành mới có thể báo đền ân đức bệ hạ trong muôn một!

Bản ý Vạn Lịch là muốn sửa trị Tần Lâm một chút, giở trò thi thố cả ân lẫn uy, kết quả không cam tâm tình nguyện phong thưởng một đống lớn. Lúc này thấy dáng vẻ Tần Lâm cảm kích tận xương tủy, trong lòng bình thường lại rất nhiều, thân hổ rung lên ra vẻ hùng tài đại lược. Tần Lâm cũng phối hợp ăn ý lộ vẻ dầu sôi lửa bỏng muôn thác không từ, hay cho tình cảnh thánh quân hiền thần đồng tâm hiệp lực.

Chỉ tiếc Tần Lâm sớm nhìn rõ hết thảy biến hóa sắc mặt Vạn Lịch trước đó, trong lòng hắn đã có cân nhắc.

Trừ Tần Lâm ra, các tướng sĩ có công còn lại đều có thăng thưởng, hắn lấy thân phận Khâm Sai đại thần tấu thỉnh công lao của các quan Tổng Đốc Tuyên Đại Trịnh Lạc, huynh đệ Ma gia Tổng Binh Đại Đồng. Về phần các tướng sĩ khác lập công, do cấp trên của bọn họ bảo cử, Tần Lâm chỉ cần bảo cử các huynh đệ quan giáo dưới quyền mình.

Sau khi bãi triều, các quan Tằng Tỉnh Ngô, Trương Công Ngư… đều xúm lại chúc mừng Tần Lâm. Tiếng gọi Tần Thiếu Bảo vang lên không dứt, tên này vừa đáp lễ mọi người vừa giả vờ khiêm tốn, nói chỉ là may mắn mà thôi, trong lòng vui như mở hội.

Ra khỏi ngọ môn, các huynh đệ Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực chờ ở bên ngoài triều phòng nhận được tin tức, ai nấy mừng rỡ không khép miệng lại được. Tần trưởng quan thăng Thiếu Bảo, bọn họ thêm phần vinh dự không nói, bản thân cũng được phong thưởng theo.

Phàm là người có công thảy đều thăng một cấp, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực thăng cẩm y Thiên Hộ, Mã Bân thăng Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, ngay cả Hồng Dương Thiện đại chưởng Bắc Trấn Phủ Ty cũng bởi vì công lao lưu thủ, được thăng từ Chỉ Huy Thiêm Sự lên Chỉ Huy Đồng Tri.

Mọi người còn đang hoan hô nhảy cẫng, thình lình tiếng cười nói ngưng bặt, ai nấy trợn to hai mắt nhìn ra sau lưng Tần Lâm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.