Chương trước
Chương sau
Lục Viễn Chí, Từ Văn Trường đã sớm thấy qua cảnh tượng này, nhưng mỗi lần nhìn Tần Lâm sử dụng cọ quét làm cho vân tay lộ diện vẫn cảm thấy khó lòng tin được. Nhìn thần thái chuyên chú và động tác êm ái của hắn, dường như đang mài giũa một tác phẩm nghệ thuật.

Tam Nương Tử cùng Bất Tháp Thất Lý càng thêm ngạc nhiên, trợn to hai mắt không chớp một cái, e sợ để lỡ điểm mấu chốt nào đó.

- Thì ra chỉ có vân tay hai người...

Tần Lâm mang bao tay vào, cầm hung khí lên, mượn ánh mặt trời từ cửa sổ quan sát vân tay trên đó.

Tất cả mọi người hết sức tò mò, vân tay hai người ư, vậy trừ Thoát Thoát ra, người còn lại là ai?

Tần Lâm cười cười:

- Hải Mạn.

A?! Tam Nương Tử kinh ngạc hỏi:

- Có sai lầm không, Hải Mạn nàng...

Tần Lâm chậm chạp mà kiên định lắc đầu một cái:

- Phân biệt vân tay sai lầm chỉ có xác suất một phần trăm vạn, nói cách khác trên lý thuyết làm một trăm vạn lần kiểm tra mới có một lần sai lầm, ta không cho là Hải Mạn thuộc về trường hợp sai lầm hiếm hoi đó.

Lục Viễn Chí suy nghĩ một chút, chần chờ nói:

- Có phải là sau khi Thoát Thoát giết chết Bả Hán Na Cát vứt hung khí trên mặt đất, trong lúc kinh hoảng nàng nhặt lên, từ đó để lại vân tay hay không?

- Hoàn toàn có khả năng này.

Tần Lâm để thanh đao dính máu xuống:

- Cho nên chúng ta phải phân tích toàn diện nhiều đầu mối hơn.

- Thoát Thoát!

Lục mập kêu lên:

- Đệ cảm thấy Thoát Thoát nói chuyện có vẻ như không thật.

- Trả lời chính xác hết sức!

Tần Lâm tỏ vẻ tán đồng:

- Quả thật như vậy, không biết các vị có chú ý tới hay không, trừ bản thân tình tiết không thể làm người ta tin tưởng ra, lời của y còn tồn tại một chỗ mâu thuẫn bất hợp lý.

Mâu thuẫn gì? Mọi người nghe Tần Lâm nói như vậy đều tĩnh tâm suy nghĩ một lần.

Lục Viễn Chí là người đầu tiên phản ứng kịp, tay mập vỗ đùi một cái:

- Ngựa, con ngựa của y, tên Thoát Thoát này không thành thật!

Thoát Thoát giải thích hành tung buổi tối của mình, nói rằng sau khi uống rượu say tỉnh lại, phát hiện không hiểu vì sao lại ngủ ngoài đồng cỏ hoang vu. Tuy rằng những lời này rất khó làm người tin phục, nhưng cũng không thể hoàn toàn bác bỏ. Có thể giả thiết một tên cao thủ khinh công vô cùng lợi hại bắt Thoát Thoát từ trong nhà bạt ném ra ngoài đồng hoang, sau đó giả trang thành Thoát Thoát diễn ra màn kịch con giết chết cha thê thảm ấy.

Nhưng kết hợp lời khai của Thoát Thoát và võ sĩ Mông Cổ lùng bắt y, suy luận này lại thêm một chỗ mâu thuẫn khó mà giải thích, đó chính là ngựa của Thoát Thoát.

Thoát Thoát khai rằng sau khi tỉnh lại ngựa đang ở bên cạnh, hơn nữa đã đi ra khỏi doanh một quãng. Mà các võ sĩ Mông Cổ lại nói lúc bắt được Thoát Thoát y đang dắt ngựa đi trở về.

Nếu như y nói là lời thật, như vậy lúc y tỉnh lại, suy đoán Thoát Thoát giả đang cỡi ngựa chạy từ trong doanh ra ngoài. Đã có Thoát Thoát thật và giả, tất nhiên phải có hai con ngựa.

Nếu như thừa nhận suy luận rằng có cao thủ nào đó thừa dịp Thoát Thoát say bắt y ra đồng, vậy con ngựa bên cạnh Thoát Thoát được mang đi lúc nào, mang đi bằng phương pháp gì?

Tần Lâm lại hỏi:

- Uy Linh Pháp Vương, theo lão, với công phu của vị sư huynh trên trời rơi xuống của lão, có thể lặng yên không tiếng động đem một con ngựa đi hay không?

Uy Linh Pháp Vương cười cười:

- Trên giang hồ khinh công chỉ có thể lên cao xuống thấp, có thể mang một người mà chạy đã là cao thủ vô cùng ghê gớm. Cho dù là công phu chấn cổ thước kim như Uy Đức Pháp Vương, Bạch Liên giáo chủ cũng chỉ có thể mang hai người. Từ trước tới nay không có ai khinh công cao tới mức có thể khiêng một con ngựa chạy, trừ phi cõi đời này thật sự có thần tiên.

Dứt lời, Uy Linh Pháp Vương cũng cười lên, lão giả thần giả quỷ bao nhiêu năm như vậy, đã sớm nhìn thấu cõi đời này căn bản không có thần tiên gì.

- Rất tốt!

Tần Lâm vỗ tay mỉm cười, lại hỏi Hiệu Úy lấy roi ngựa Thoát Thoát tới nghiệm vân tay:

- Con ngựa Thoát Thoát có tính khí như thế nào, là ai cũng có thể dắt đi sao?

Hiệu Úy lắc đầu liên tục:

- Các võ sĩ Mông Cổ trông chừng đều nói tính tình con ngựa này cũng quật cường giống như Thoát Thoát. Nó là một con ngựa chứng Thoát Thoát hàng phục được, ngay cả tắm rửa cũng phải tự tay y động thủ, ngoài trừ chủ nhân Thoát Thoát ra, ngựa này không coi trọng ai cả, không cho bất kỳ ai cỡi. Ngay cả lúc thuộc hạ tới đó lấy roi ngựa cũng suýt chút nữa bị súc sinh ấy đá cho mấy cước.

Nói như vậy, con ngựa kia vừa không thể nào là mất đi ý thức trạng thái bị cao thủ mang đi, cũng không có khả năng là bị người khác cỡi ra ngoài, chỉ có thể là Thoát Thoát đích thân đem nó đi.

- Tên Thoát Thoát này còn nói sau khi say không biết gì cả, hừ!

Lục mập tức tối thở hồng hộc, lại nói:

- Uổng cho chúng ta nghĩ hết biện pháp giải oan cho y, tên này thật kém cỏi.

Tần Lâm cố ý hỏi ngược lại:

- Vì sao gọi là giải oan, chẳng lẽ đệ không cho là y giết chết Bả Hán Na Cát hay sao?

- Làm sao có thể như vậy được? Mặc dù tên Thoát Thoát này quật cường thật, nhưng không phải là loại người lòng dạ ác độc. Cho dù là Bả Hán Na Cát đối xử không tốt với vợ con, Thoát Thoát cũng không thể nào làm chuyện giết chết phụ thân như vậy. Hơn nữa người khác không biết, nhưng Tần ca huynh tự mình cắt máu nghiệm thân giúp phụ tử y…

Lục Viễn Chí vỗ tay, văng nước miếng nói tới chỗ này, chợt tỉnh ngộ:

- Ôi chao Tần ca, huynh thật là… lại đùa giỡn huynh đệ của mình như vậy…

Tần Lâm cười hăng hắc:

- Tên mập phân tích chẳng phải rất tốt sao?

Quả thật như vậy, cho dù là Bả Hán Na Cát đối với mẹ con Đại Thành Bỉ Tề và Thoát Thoát thật sự không tốt, nhưng Tần Lâm đã cắt máu nghiệm thân, Bả Hán Na Cát cũng xác nhận địa vị người thừa kế của Thoát Thoát, như vậy hết sức rõ ràng chính là, bất kể thế nào Thoát Thoát cũng không cần phải giết chết phụ thân mình.

- Theo ngu kiến của lão phu, dường như Thoát Thoát đang che giấu cho người nào đó…

Từ Văn Trường lẩm bẩm nói, sau đó lại gãi gãi đầu:

- Nhưng có hơn mười cặp mắt nhìn thấy Thoát Thoát hành hung in bóng lên vách nhà bạt, còn có Bả Hán Na Cát kêu một tiếng, nếu như nói không phải là Thoát Thoát hành hung, vậy khó mà giải thích.

Mắt thấy cũng chưa chắc là thật… Tần Lâm cười thầm trong lòng, lão tử mới là tay tổ chuyện này, có biết Vương Bản Cố Vương Đô Đường chết thế nào không? Hắc hắc hắc...

Trong đại trướng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Uy Linh Pháp Vương nhìn Tần Lâm thấy hắn cười lạnh không ngừng, không nhịn được rùng mình, trong lòng thầm kêu trời một tiếng, không biết Tần trưởng quan đang nghĩ chuyện xấu gì.

Tần Lâm thu nụ cười lại, trầm giọng nói:

- Ngựa Thoát Thoát chứng minh bóng lưng người cỡi ngựa chạy trốn mà mọi người nhìn thấy trên thực tế chính là y. Vân tay trên hung khí chỉ có Thoát Thoát cùng Hải Mạn, nhà bạt Bả Hán Na Cát phòng thủ tương đối nghiêm mật, lại ở giữa đại quân, có võ sĩ tuần đêm qua lại tuần tra...

Nói tới chỗ này, Tần Lâm chợt dừng một chút, cau mày nghĩ tới điều gì, tiếp theo sau đó nói:

- Cho nên, ta cho là án phát ngay đêm đó bên trong nhà bạt cũng không tồn tại cao thủ võ lâm mà chúng ta suy đoán lúc nãy. Ngoại trừ Bả Hán Na Cát bị làm hại cũng chỉ còn lại ba người Đại Thành Bỉ Tề tự xưng ngủ say, Thoát Thoát cùng Hải Mạn, hung thủ ắt là một trong ba người bọn họ.

- Chẳng lẽ là Đại Thành Bỉ Tề mưu sát chồng, Thoát Thoát gánh tội thay mẫu thân?

Lục Viễn Chí gãi gãi đầu, lại nói:

- Không đúng, trên hung khí không có vân tay Đại Thành Bỉ Tề, chẳng lẽ... Chẳng lẽ là Hải Mạn?!

Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người giật mình không nhỏ, mặc dù Hải Mạn cũng là một trong ba người xuất hiện ở hiện trường vụ án, nhưng mẫu người yếu ớt khiến cho người ta cảm thấy thương xót như vậy, cho dù là suy đoán Đại Thành Bỉ Tề giận dữ giết chồng cũng dễ làm cho người ta tin tưởng hơn là nói Hải Mạn sát hại Bả Hán Na Cát.

Từ Văn Trường lắc đầu một cái, vuốt râu trầm ngâm nói:

- Lúc xảy ra vụ án không ít người qua vách vải nhìn thấy Hải Mạn ôm mền co rút dưới đất, Thoát Thoát vung đao chém chết Bả Hán Na Cát. Nếu như là Hải Mạn động thủ, nàng làm thế nào giả ra được cảnh tượng này? Rất nhiều người nói buổi tối hôm đó lúc ca múa kết thúc, Thoát Thoát vô cùng kỳ thị Hải Mạn, sau đó há có thể che chở cho nàng được?

- Con bà nó, nếu có thể động đại hình thì hay quá!

Lục mập không nhịn được thóa mạ:

- Tên tiểu tử Thoát Thoát kia, còn có Hải Mạn, bắt lại nghiêm hình đánh khảo, xem bọn họ có khai hay không!

Đây đương nhiên là nói lẫy, muốn cho các bộ Mông Cổ tâm phục khẩu phục, không thể dùng khẩu hình ép cung.

Tần Lâm cười nói:

- Tên mập đệ đừng có gấp, Gia Cát Lượng Thất Cầm Mạnh Hoạch thu phục Vân Nam, chúng ta cũng có thể ba lần phá kỳ án bình định Tái Bắc. Án Đức Mã phu nhân là đầu tiên, nghiệm máu nhận thân coi như án thứ hai, cuối cùng là Bả Hán Na Cát ngộ hại. Có câu nói sự bất quá tam, ta thấy Hoàng Đài Cát sử xuất kế sách chó cùng cắn càn như vậy, xem ra y cũng đã đi tới bước đường cùng.

Lập tức phân công công việc cho mỗi người, Tam Nương Tử xưa nay uy vọng rất lớn, để nàng ra mặt chiêu đãi trấn an quý tộc Mông Cổ các bộ Ngạch Lễ Đồ, Minh An… phòng ngừa Hoàng Đài Cát nhân cơ hội phân hóa lôi kéo. Từ Văn Trường hiệp trợ Bất Tháp Thất Lý khống chế quân đội, đề phòng nghiêm ngặt đối với Hoàng Đài Cát. Tần Lâm cùng Lục Viễn Chí dẫn dắt đám thân binh Hiệu Úy, dưới sự phối hợp của Triết Biệt điều tra cả trong lẫn ngoài, giải quyết vụ án Bả Hán Na Cát bị hại.

Tình huống Đại Thành Bỉ Tề cùng Thoát Thoát, Tần Lâm đã tìm hiểu khá kỹ càng. Nhưng người thứ ba có mặt ở hiện trường vụ án, Hải Mạn, hắn hiểu biết quá ít tình huống liên quan tới nàng, phần lớn người đều không để ý tới nữ tử bề ngoài yếu ớt này.

Triết Biệt tương đối rõ ràng lai lịch của nàng, suy nghĩ một chút liền nói cho Tần Lâm biết, Hải Mạn đến từ một tiểu bộ tộc phụ thuộc tên là Uông Na Cổ, bộ tộc này thường là du cư ở mặt Tây Nam Quy Hóa thành trong phạm vi chừng một trăm dặm. Ba năm trước đây Hải Mạn được bộ tộc ấy hiến tặng cho Bả Hán Na Cát, lúc ấy mới mười sáu tuổi, cũng đã có dung mạo xinh đẹp vô cùng.

Nhưng Đại Thành Bỉ Tề rất có tâm kế, phái tất cả cô nương trẻ tuổi xinh đẹp đi nơi xa chăn dê, không cho phép các nàng xuất hiện ở trước mặt Bả Hán Na Cát. Đồng thời mấy vị thiếp thất cũng nghiêm phòng tử thủ, cho nên Hải Mạn thủy chung vẫn là một nữ tử chăn dê trên thảo nguyên áo quần lam lũ.

Thổ Mặc Đặc bộ có không ít tiểu tử trẻ tuổi thích nàng, xưng nàng là nữ tử chăn dê xinh đẹp nhất thảo nguyên, bất quá cuối cùng không đợi các tiểu tử hái đóa hoa tươi kiều diễm này, Bả Hán Na Cát đã nhanh chân giành trước...

Tần Lâm suy nghĩ một chút, thấy tin tức tìm được không cho ra được kết luận gì có giá trị, lại hỏi:

- Như vậy Hải Mạn này có quan hệ gì với Thoát Thoát hay không?

- Không thể nào…

Triết Biệt có hơi không xác định gãi gãi đầu:

- Cho tới bây giờ không nghe nói hai người bọn họ biết nhau, thậm chí lúc Bả Hán Na Cát quát tháo Đại Thành Bỉ Tề vì Hải Mạn, Thoát Thoát còn tức giận phi thường...

Tần Lâm suy nghĩ một chút, khóe miệng chợt hơi nhếch lên, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, ngẫm nghĩ một chút lại hỏi:

- Thoát Thoát thì sao, có khi nào y rời khỏi mọi người đi ra ngoài một mình chăng?

Triết Biệt không chút nghĩ ngợi nói:

- A Lực Ca nói cho ta biết, chiều nào Thoát Thoát cũng cỡi con Tảo Hồng mã của y chạy ra ngoài chừng hai canh giờ, tính y quật cường không cho người khác đi theo. Con ngựa kia lại chạy cực nhanh, cho nên không ai biết rốt cục y đi đâu, bất quá có người nhìn thấy y từ phía Bắc cỡi ngựa trở lại.

Điểm này có vẻ thú vị… Tần Lâm kêu mọi người:

- Đi!

- Đi đâu?

- Đồng cỏ nơi Hải Mạn chăn dê.

Thổ Mặc Đặc bộ có hàng trăm vạn trâu dê, nếu như nhiều gia súc như vậy tập trung lại, rất nhanh sẽ gặm sạch một mảng cỏ lớn trên thảo nguyên, nhất định phải phân tán ra thành vô số bầy nhỏ. Mỗi người hoạch định ra một đồng cỏ lớn tiến hành chăn nuôi trong đó, để cho các đồng cỏ được thay phiên nghỉ ngơi lấy sức.

Đồng cỏ mà Hải Mạn chăn nuôi nằm ở phía Bắc Quy Hóa thành, gần chân Âm Sơn, hoang vu hẻo lánh hơn những đồng cỏ khác, bình thời rất hiếm dấu chân người. Tần Lâm dẫn người khoái mã ra roi chạy gần một canh giờ mới đến, không khỏi bội phục Đại Thành Bỉ Tề đày các vị cô nương xinh đẹp tới đây chăn dê, thủ đoạn thật sự là tàn nhẫn độc ác.

Hoàn cảnh tự nhiên khắc nghiệt trên thảo nguyên sinh ra pháp tắc mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé. So với Trung Nguyên, lột bỏ lớp mặt nạ nhân nghĩa đạo đức xuống, hành sự trần trụi thẳng thắn hơn nhiều.

Đại Thành Bỉ Tề là mẫu thân tốt của Thoát Thoát, nhưng trong mắt các vị cô nương bị đày đi này lại là một quái vật vô cùng đáng sợ.

- Chính là trước mặt!

Triết Biệt chỉ phòng xá và vòng trâu dê nơi xa, thình lình không được tự nhiên, một tay đặt lên cán cung, một tay đặt vào ống đựng tên, vẫn ngồi trên lưng ngựa.

Tần Lâm cũng cảm thấy sự tình có biến, bởi vì gió Bắc thỉnh thoảng đưa mùi máu tanh vào mũi, hơn nữa càng tiến về phía Bắc, mùi máu tanh càng nồng đậm hơn.

Chẳng lẽ là giết người diệt khẩu? Trong lòng mọi người đều hiện lên linh cảm không lành.

- Nghiệt súc chớ chạy, xem tên!

Triết Biệt quát to một tiếng, giương cung tròn như vầng trăng, tên bay ra như sao xẹt. Một đạo tiễn ảnh cực nhanh mang theo tiếng rít gió sắc bén bắn ra về phía bóng đen ngoài xa.

Chỉ nghe một tiếng ngao thảm thiết khiến cho người ta phải ê răng, bóng đen ngoài xa đã bị tên cắm chặt xuống đất. Mọi người định thần nhìn kỹ, thì ra là một con sói xám vạm vỡ, dài gần năm thước, trọng lượng trên dưới trăm cân. Bộ lông màu xám của nó bóng loáng, móng nhọn sắc bén, lại bị Triết Biệt bắn tên trúng vào bụng, bốn chân giãy dụa được vài cái đã tắt thở.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.