Chương trước
Chương sau
Sau đó Tam Nương Tử chu toàn đại cục, tận tâm tận lực phụ tá Yêm Đáp Hãn thống trị sự vụ thảo nguyên, bằng vào tài năng chính trị trác tuyệt được các bộ tộc tôn kính. Nhưng nàng vốn là nữ tử thanh xuân mơn mởn, không thể nào có tình nghĩa phu thê thật lòng với ông ngoại Yêm Đáp Hãn vốn có tính thô lỗ hung bạo.

Hơn nữa trước khi Yêm Đáp Hãn qua đời chừng hai ba năm, sau khi cân nhắc đủ điều lại không truyền ngôi Đại Hãn cho Bất Tháp Thất Lý là con nhỏ của lão với Tam Nương Tử, mà truyền ngôi cho Hoàng Đài Cát của vợ trước vốn có quan hệ căng thẳng với Tam Nương Tử. Chuyện này làm cho nàng hết sức tức giận, ngay cả chút tình phu thê ít ỏi cũng không còn nữa.

Nếu như con trai ruột Bất Tháp Thất Lý thừa kế Hãn vị, Tam Nương Tử không cần gả cho Hoàng Đài Cát, từ nay khôi phục thân tự do, nhưng nếu Hoàng Đài Cát đăng Hãn vị thì...

Hôm nay Tam Nương Tử không có ra trướng cưỡi ngựa luyện binh, để cổ vũ sĩ khí cho tinh binh cường tướng dưới quyền, cũng không để ý tới văn điệp của quan viên Na Nhan các bộ chất trên bàn, mà lười biếng ngồi tựa trên giường, tay nghịch một cây bút đồng cán trúc điêu khắc.

Lục thụ lê hoa đả bách cầu, năm xưa còn nhớ liễu đầu cầu.

Má phấn Tây Thi ôi duyên dáng, lạnh lẽo bao năm Yến Tử lâu. (Thơ của Từ Vị Từ Văn Trường)

Miệng anh đào nhỏ khẽ mở, đọc thơ hương diễm khắc trên bút đồng, trong đôi mắt xinh đẹp của Tam Nương Tử lóe ra ước mơ:

- Thường thấy thảo nguyên phong quang, đại mạc phi sa, không biết Giang Nam yên vũ có thật giống như người ta nói, tựa như ảo mộng, làm người ta mê say hay không?

Bên ngoài đột nhiên một trận người ngựa ồn ào huyên náo, Tam Nương Tử đặt bút xuống, thần sắc uể oải tan biến, tay vịn hoàng kim loan đao bên hông gằn giọng quát:

- Châu Mã, Na Cô, là ai gây ồn ào huyên náo trong doanh vậy, không sợ quân pháp của ta sao? Truyền lệnh của ta, ai còn gây ồn ào nữa, chém!

Hai tên thị nữ đeo cung đeo đao bên trong trướng chuẩn bị đi ra truyền lệnh.

- Ngạch cát, ngạch cát (tiếng Mông Cổ có nghĩa là mẹ)...

Bất Tháp Thất Lý mười ba tuổi hấp tấp chạy vào, mặt mũi vẻ hưng phấn:

- Khâm Sai của Đại Hoàng đế thiên triều đến rồi, đang ở ngoài hơn hai mươi dặm, Hoàng Đài Cát đã đi ra ngoài nghênh đón, chúng ta cũng nhanh lên đi!

Tin tức Khâm Sai đến đã sớm dùng hỏa bài bảy trăm dặm cấp tốc truyền tới, cho nên Tam Nương Tử cũng không kinh hoảng, đôi mày thanh tú khẽ cau:

- Bất Tháp Thất Lý, con trai của ta, con gấp làm gì chứ? Hùng ưng quanh quẩn hồi lâu, nhắm chuẩn mới phát một đòn tất trúng, con là con trai của lão Hãn với ta, phải bắt chước tính trầm ổn của hùng ưng.

Bất Tháp Thất Lý gãi đầu một cái, trên mặt có vẻ ngượng ngùng, bất kể là bề ngoài hay tính khí y đều giống như Tam Nương Tử, hoàn toàn khác với Hoàng Đài Cát thô lỗ dã man.

- Châu Mã, Na Cô, lấy y phục Ngô Đại nhân tặng cho ta ra, còn có bộ y phục của Bất Tháp Thất Lý...

Tam Nương Tử từ ái vuốt ve đầu con trai, trong nụ cười mang theo chút vẻ giảo hoạt:

- Hoàng Đài Cát muốn tranh trước, cứ nhường cho y một lần đi, chúng ta thay y phục xong rồi hãy đi, hừ hừ…

Hoàng Đài Cát đúng là tranh trước một bước, doanh trướng y từ ba mặt bao vây doanh trướng Tam Nương Tử lại, ở bên ngoài đương nhiên nhận được tin Khâm Sai tới trước. Lập tức y truyền lệnh tất cả trưởng lão, Na Nhan, Đài Cát, Thạc Tề Thổ Mặc Đặc bộ theo mình đi nghênh đón.

Không ngoài dự liệu, nghe nói Khâm Sai thiên triều đã đến, không chỉ có người ủng hộ Hoàng Đài Cát dốc hết trọn ổ chạy ra, ngay cả đông đảo quý tộc Mông Cổ do dự không quyết cũng rối rít ra đón, đi theo phía sau Hoàng Đài Cát, lộ ra thanh thế khổng lồ.

Hoàng Đài Cát thân mặc tôn phục lụa vàng, tai đeo vòng vàng, cầm cờ da dê, dương dương đắc ý, nghiễm nhiên tự xưng là Hãn Vương của Thổ Mặc Đặc bộ.

- Ha ha ha, Thôi tiên sinh có chủ kiến hay thật!

Cổ Nhĩ Cách Đài Cát giục ngựa theo sát Hoàng Đài Cát, chỉ roi ngựa ra sau lưng hỏi:

- Chiêu này kêu là tiên… tiên gì vậy?

- Tiên thanh đoạt nhân (ra oai trước để áp chế đối phương).

Một người sau lưng Hoàng Đài Cát cười đáp lại.

Người này chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc kiểu Mông Cổ nhưng mặt trắng râu thưa ôn nhu nho nhã, tư thế cỡi ngựa cũng có hơi vụng về, khác xa người Mông Cổ vốn lớn lên trên lưng ngựa.

Y là Thôi Hiến Sách, chính là đại Hán gian dư đảng Triệu Toàn, xuất thân Tú Tài thi rớt, có hiệu là Trí Đa Tinh. Năm đó Yêm Đáp Hãn phong cống, đám đầu sỏ tội ác Triệu Toàn bị giết hết, nhưng Bạch Liên Bắc tông trước sau dụ dẫn bắt cóc Hán dân đến Tái Ngoại có tới hơn mười vạn, triều đình không thể nào lùng bắt hết toàn bộ được. Thôi Hiến Sách may mắn trở thành cá lọt lưới, từ đó gởi thân dưới trướng Hoàng Đài Cát.

Hoàng Đài Cát quay đầu lại, có vẻ rất hối tiếc nói:

- Đáng tiếc lần trước vào kinh thành, Thôi tiên sinh ngã bệnh không đi được, bằng không bản Hãn cũng sẽ không thua dưới tay tên họ Tần, mất đi viên đại tướng Bạt Hợp Xích vô cùng quý giá, Thôi tiên sinh quả thật là Trung Hành Thuyết của bản Hãn!

Trung Hành Thuyết là thái giám triều Hán, theo tông thất nữ Hòa Thân tiến vào Hung Nô. Bởi vì oán hận triều đình, tận tâm tận lực phụ tá Hung Nô Đan Vu, khuyên Hung Nô dụng binh đối với Trung Nguyên lần nữa, tru diệt cướp bóc đồng tộc.

Vốn là Hoàng Đài Cát lấy hoạn quan so sánh với Thôi Hiến Sách có hơi không thích hợp, nhưng Thôi Hiến Sách không cho là nhục ngược lại còn cho là vinh, tươi cười hớn hở:

- Tiểu khả trải qua nhiều năm khoa cử lận đận, ở Trung Nguyên buồn bực bất đắc chí, may nhờ Hãn Vương thưởng thức mới có thể có đất dụng võ. Nguyện từ nay bắt chước Trung Hành Thuyết, ra công khuyển mã vì Hãn Vương, tương lai hưng binh xông quan, vó ngựa giày xéo Trung Nguyên, ta cũng được làm tòng long chi thần.

Các triều trước cũng có không ít người như Thôi Hiến Sách, trước có Trung Hành Thuyết, Trương Bang Xương, Lưu Dự, sau có Phạm Văn Trình, Ninh Hoàn Ngã, Ngô Tam Quế. Nghe nói bọn họ ở bản tộc buồn bực bất đắc chí, hoặc bị buộc bất đắc dĩ thế nọ thế kia, không thể làm gì khác hơn là làm Hán gian. Cũng giống như làm chó săn cho người ngoại tộc, dùng đao to búa lớn tru diệt đồng bào bản tộc, ngược lại có thể gọi là đắc chí, hiển thân dương danh, lưu danh bách thế.

Dĩ nhiên Hoàng Đài Cát hết sức đắc ý, dùng roi ngựa gõ nhẹ lưng Thôi Hiến Sách:

- Hay, hay lắm, nếu bản Hãn có một ngày nhập chủ Trung Nguyên, sẽ mời Thôi tiên sinh làm Thừa Tướng!

- Tạ ân điển Hãn Vương!

Thôi Hiến Sách vui vẻ ra mặt, được roi ngựa Hoàng Đài Cát gõ một cái như vậy, quả thật cảm thấy xương cốt toàn thân cũng nhẹ đi vài lạng.

Buồn cười Thôi Hiến Sách tự cho là đắc chí, lòng tràn đầy mong muốn làm khai quốc nguyên huân, tòng long công thần. Tạm thời khoan nói tới chuyện Hoàng Đài Cát có thể nhập chủ Trung Nguyên hay không, cho dù là may mắn nhập quan, thân phận Thát Lỗ dị tộc làm sao có thể lau mặt một cái là thay đổi ngay tức khắc?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.