Chương trước
Chương sau
Nếu từ Bì Thấp Nô đến Phật tổ đều tức giận, Tần Lâm còn có thể không có điều bày tỏ sao? Hắn tỏ vẻ vô cùng căm phẫn nói:

- Cho nên bản quan triệu tập chư vị lại, chính là vì thiên triều chuẩn bị trợ giúp các ngươi chống cự người Tây Dương tàn bạo đáng sợ, giúp cho các ngươi tránh khỏi bị hại. Không biết chư vị nghĩ như thế nào?

Bọn Sai Ngõa Lập, Ma Ha La ngơ ngác nhìn nhau, không có hoan hô nhảy cẫng như dự đoán, ngược lại mặt lộ vẻ lúng túng, ấp úng nói:

- Tần... Tần tướng quân, ngài chớ có nói đùa...

Ặc... Tần Lâm ngạc nhiên, lòng nói lúc trước còn đỡ, mọi người càng nói càng hòa hợp, vì sao lúc sau lại chuyển hướng như vậy? Chẳng lẽ các nước Nam Dương không sợ thực dân phương Tây cùng hung cực ác, không lo lắng cho tình cảnh của mình sao?

Thời đại này người châu Âu thế tới hung hăng, cũng không giống như mấy trăm năm sau luôn miệng nói chủ nghĩa nhân đạo, trên thực tế thời đại hàng hải tất cả những kẻ mạo hiểm đều là nhân vật liếm máu đầu đao.

Vasco da Gama lạm sát kẻ vô tội ở bờ Đông châu Phi và Ấn Độ, đốt cháy cả thuyền của bá tánh bình dân. Sau khi quân thực dân Bồ Đào Nha công hãm Malacca cổ động tàn sát thành, giết chết ba vạn người Mã Lai, có thể nói không còn chút nhân tính nào. truyện được lấy từ website tung hoanh

Cho dù là chạy tới chỗ Trung Quốc tương đối hùng mạnh, thực dân phương Tây vẫn cố chấp không thay đổi, vẫn đốt giết bắt cướp trên mặt biển gần Quảng Đông. Cho đến khi Quảng Đông Hải đạo Phó Sứ Uông Hoằng đánh quân thực dân Bồ Đào Nha đại bại hai trận hải chiến ở Truân Môn, Thiến Thảo Loan, bắt sống thủ lãnh quân Bồ Đào Nha Biệt Đô Lô (Pedro Homen),thực dân mới trở nên ngoan ngoãn, làm ăn ở Macao một cách quy củ, không dám làm xằng bậy nữa.

Mà nước nhỏ như Malacca, Luzon khó thoát tai kiếp, lần lượt bị Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha công chiếm. Các Tô Đan, quốc vương mất nước bị giết, dân bản xứ phải làm nô lệ…

Các nước Giản Bộ Trại, Lưu Cầu thế đơn lực bạc, binh tướng ít ỏi, đối mặt thực dân phương Tây ép người quá đáng há có thể không sợ?

Tần Lâm hơi nghĩ ngợi một chút, sau đó nghiêm nghị nói:

- Chư vị lo lắng thiên triều đánh không lại Tây Di ư? Nực cười, Trung Quốc chúng ta là thiên triều đại quốc, năm đó Tam Bảo thái giám hạ Tây Dương, chế tạo thuyền lớn hơn Tây Di nhiều lắm. Nếu bàn về súng pháo, ta cũng có Tướng Quân Đồng, pháo Bồ Đào Nha, Hồng Di đại pháo, tốc xạ điểu thương, số lượng càng vượt hơn bọn họ gấp mười lần!

Nói thật ra hiện tại trên Đông Hải, mặc dù triều Đại Minh không còn đánh đâu thắng đó giống như năm Vĩnh Lạc lúc Trịnh Hòa hạ Tây Dương, nhưng vẫn ăn đứt thực dân phương Tây ở khu vực phía Đông eo biển Malacca. Mấy chục năm trước Uông Hoằng đánh bại người Bồ Đào Nha, mấy chục năm sau, Trịnh Thành Công cũng đánh cho thực dân Hà Lan răng rơi đầy đất như vậy.

- Không dám, không dám... 

Sai Ngõa Lập, Ma Ha La xua tay lia lịa, cười bồi nói:

- Trung Hoa thiên triều chính là chủ chung của thiên hạ, làm sao chúng ta dám nghi ngờ thực lực thiên triều, chỉ bất quá, chỉ bất quá...

Tần Lâm nghiêm mặt, cũng không quản sứ giả khác, chỉ nhìn chăm chú vào một mình Sai Ngõa Lập... Sứ giả Xiêm La này là giảo hoạt nhất trong đám các sứ giả.

Sai Ngõa Lập không chịu được, không thể làm gì khác hơn là giơ tay đầu hàng, than thở:

- Không phải là chúng ta nghi ngờ thực lực thiên triều, là, là lo lắng đến lúc đó thiên triều không chịu xuất binh.

Vì sao y lại nói ra những lời này?

Thì ra lúc trước đã có tiền lệ!

Malacca là yết hầu con đường biển đi từ Thái Bình Dương đến Ấn Độ Dương, trấn thủ yếu đạo giao thông từ Đông sang Tây, cho nên thực dân Bồ Đào Nha quyết chiếm nó cho bằng được, đã phát động tấn công với quy mô lớn vào năm Chính Đức.

Malacca là phiên thuộc quốc quan trọng của Trung Quốc, năm Chính Đức thứ mười lăm Tô Đan Malacca phái người cầu cứu Trung Quốc, Minh Vũ Tông Chính Đức Hoàng đế biết chuyện này.

Người Bồ Đào Nha dùng võ lực chiếm lĩnh Malacca, tạo thành uy hiếp nghiêm trọng đối với hệ thống triều cống phương Đông do Trung Quốc làm trung tâm. Minh Hội Điển ghi lại sáu mươi ba quốc gia triều cống có chừng bốn mươi nước ở vào phía Tây Malacca, người Bồ Đào Nha khống chế tòa thành này có nghĩa hệ thống triều cống có nguy cơ dao động, tan rã, phần lớn nước nhỏ phía Tây eo biển Malacca vĩnh viễn sẽ không đến triều cống nữa.

Vốn Chính Đức Hoàng đế nên trợ giúp Tô Đan Malacca đánh bại người Bồ Đào Nha, nhưng lúc đó triều Minh đã không còn tích cực như lúc đầu. Mặc dù Malacca quan trọng nhưng dù sao chẳng qua là phiên thuộc bên ngoài Trung Quốc, chuyện nó mất hay còn cũng không ảnh hưởng tới an nguy của bản thân Trung Quốc.

Cho nên Chính Đức bận rộn hưởng lạc ở Báo Phòng cũng không hề sử dụng biện pháp gì để giúp đỡ. Huống chi người Bồ Đào Nha hối lộ quyền thần, Đề Đốc Đông Xưởng kiêm Cẩm Y Vệ Giang Bân nói rất nhiều lời tốt giúp bọn họ trước mặt Hoàng đế.

Năm Chính Đức mười sáu Vũ Tông băng hà, Gia Tĩnh Hoàng đế kế vị, Tô Đan Malacca lại cho sứ giả đi cầu cứu. Lần này bọn họ vô cùng hy vọng, Chính Đức hoang dâm vô độ giá băng, tân Hoàng đế hẳn sẽ chấn chỉnh lại một phen.

Đáng thương Tô Đan Malacca, lão nhân gia dù nằm mộng cũng không nghĩ tới, lần này lại đụng vào họng súng.

Chính Đức không có con ruột, Gia Tĩnh lấy thân phận phiên vương bàng chi kế thừa đại thống, mới vừa kế vị đã vì vấn đề có truy phong cha ruột làm tiên đế hay không mở ra Đại Lễ Nghị, tranh cãi với văn võ cả triều loạn cả lên, không hề để ý tới chuyện của một quốc gia phiên thuộc nho nhỏ ở cách kinh sư xa vạn dặm.

Triều Minh ra quyết định lấy thân phận thiên triều thượng quốc, tông chủ vạn bang hạ chỉ trách cứ Bồ Đào Nha, yêu cầu bọn họ lập tức thối lui ra Malacca, cũng ra lệnh Xiêm La cùng là phiên thuộc quốc phái binh đi cứu viện Tô Đan.

Suy đoán Tô Đan Malacca thấy phần chiếu sách này, sợ rằng lo tới thót tim, thịt béo mà người Bồ Đào Nha đã nuốt vào bụng, chỉ vì một đạo chiếu sách chịu nhả ra sao? Bảo Xiêm La giúp một tay lại càng không đáng tin cậy, Xiêm La vô cùng yếu ớt, có thể đánh thắng thuyền cứng pháo mạnh của Bồ Đào Nha trên biển sao?

Cho nên Tô Đan Malacca nhận được chiếu sách chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, vứt địa bàn của mình bỏ chạy tháo thân. Mà Xiêm La dở khóc dở cười, mãi đến bây giờ cũng không thấy bọn họ xuất động một binh một tốt đi chinh phạt Bồ Đào Nha.

Cho đến ngày nay, giống như Miến Điện Đông Hu vương triều tiếp giáp cùng Vân Nam, triều Đại Minh là chủ chung thiên hạ tuyệt cống với bọn họ, tạo ra áp lực hùng mạnh, các nước Xiêm La, Giản Bộ Trại hân hoan khích lệ. Nhưng triều đình nói sẽ bảo vệ bọn họ, thay bọn họ đối phó người Tây Dương, chuyện này quả thật khó lòng tin được.

Nói xong những lời phế phủ như vậy, các vị sứ giả các nước đều nở nụ cười khổ, triều Đại Minh lề mề dây dưa, ai nấy đều có tính toán trong lòng. Nếu thật sự đối mặt Tây Di xâm lược, trông cậy vào Đại Minh đem binh tới, e rằng lúc bọn họ tới nơi thì mọi sự đã rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.