Chương trước
Chương sau
Bọn Chu Thuận Thủy, Quyền Chính Ngân nhìn nhau, trong lòng âm thầm buồn bực, chẳng lẽ lần này là lần đầu tiên Tần trưởng quan làm tiền thất bại từ trước tới nay?

Thần sắc Kim Anh Cơ khẽ động, trong làn thu thủy chợt thoáng qua vẻ kinh ngạc, ủa, chẳng lẽ là tiểu oan gia muốn…

Mới đầu Tần Lâm thật sự có hơi nản chí, triều Đại Minh đến thời kỳ giữa cuối triều chính lề mề, trì hoãn, công kích, tranh chấp không ngừng nghỉ, tốc độ làm ra phản ứng chậm tới cực điểm. Chỉ cần chuyện không uy hiếp tới an nguy của đế quốc như lửa cháy ngang mày, vậy sẽ trì hoãn vô thời hạn, khiến cho cả quốc gia giống như một con khủng long khổng lồ mà vụng về. Từ ý nghĩa này mà nói, Trương Cư Chính độc đoán chuyên quyền, cũng dùng Khảo Thành Pháp siết đám quan lại tăng cường hiệu suất, thật sự là rất nên làm.

Bất quá rất nhanh hắn đã phục hồi tinh thần, thậm chí khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa mà Kim Anh Cơ đã quen thuộc: vốn cho là phải phí một phen miệng lưỡi, hiện tại lại thuận buồm xuôi gió như vậy, không phải là đúng như mong muốn sao?

- Có lẽ các vị hiểu lầm rồi, ý của bản quan là…

Tần Lâm chậm rãi nói, lại nâng chung trà lên uống một hớp, khơi lên lòng tò mò của mọi người, lúc này mới thấp giọng:

- Nếu chư vị Đại nhân tiên sinh triều đình thích lề mề, Tây Di đánh vào không trông cậy nổi chư vị, vậy sao chúng ta không nghĩ biện pháp bảo vệ mình?

Nói đến xây dựng quân đội, đám sứ giả chợt nghe miệng mình đắng nghét. Bọn họ quốc lực nhỏ yếu, nào có thực lực thành lập một cánh hải quân có thể chống đỡ được với thực dân người Tây Dương?

Ma Ha La là người đầu tiên nói:

- Tần trưởng quan, ngài không biết, hạ bang nước nhỏ dân nghèo, binh tướng yếu ớt…

- Đúng vậy, triều đình bảo chúng ta xuất binh Malacca, nhưng chúng ta nào phải là đối thủ của Tây Di?

Sứ thần Xiêm La Sai Ngõa Lập không quên thuận đường giải vây cho mình một phen.

Tần Lâm bật cười ha hả, hai tay đè xuống:

- Một chiếc đũa rất dễ dàng bị bẻ gãy, mười đôi đũa cột thành một bó cứng rắn vô cùng. Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Muốn đối phó Tây Di, bảo vệ cho Nam Dương gió yên sóng lặng, ta thấy còn phải trông vào Kim Tuyên Úy Sứ và đám huynh đệ dưới trướng nàng.

Trời, đánh một vòng lớn, rốt cục lại trở về nơi này! Kim Anh Cơ ném cho Tần Lâm một ánh mắt mê hồn, thấp giọng rỉ tai:

- Tiểu oan gia, rõ ràng là huynh giày vò nô gia.

Ta giày vò nàng còn ít sao… Tần Lâm cười xấu xa, chọc cho Tuyên Úy Sứ tự biết lỡ lời véo hắn một cái, mặt trái xoan đỏ bừng.

Quyền Chính Ngân nhìn Tần Lâm, trong ánh mắt tràn đầy kính sợ, người Triều Tiên thông minh này đã biết kế hoạch Tần Lâm xảo diệu tới mức nào. Mà mấy vị Quy Bản Vũ Phu, Chu Thuận Thủy này vẫn còn chưa hiểu tình thế, trong lòng âm thầm suy đoán: ý Tần trưởng quan ngoài sáng chống cự Tây Di, trên thực tế là bảo Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Ty chúng ta đứng ra làm bá chủ Đông Hải Nam Dương. Những nước nhỏ này có thể đồng ý sao, tin được chúng ta sao?

- Tần trưởng quan diệu kế, diệu kế!

Sứ thần Lưu Cầu Lương Xán nước mắt rưng rưng, nếu không phải là Tần Lâm lanh tay lẹ mắt đỡ lấy, y đã quỳ sụp xuống:

- Có Tần trưởng quan cùng Kim Tuyên Úy Sứ chủ trì công đạo, chúng ta khấu tạ còn không còn kịp nữa, chân chính bội phục năm vóc sát đất, tệ quốc từ quốc chủ đến dân chúng nhất định vui mừng vô cùng!

Vì sao người Lưu Cầu lại kích động như thế? Thì ra Lưu Cầu vừa đúng ở trung tâm mua bán của khu vực Nam Dương, từ Nhật Bản, Triều Tiên đi Luzon, tuyến đường biển Nam Dương đều phải đi qua nơi này. Vương quốc Lưu Cầu thông qua mua bán kiếm tiền đầy túi, thế nhưng nước nhỏ binh ít, quân lực yếu đến đáng thương.

Địa phương béo bở như vậy, số người dòm ngó có rất nhiều. Chẳng những người Tây Dương lom lom như hổ rình mồi, dù là Tát Ma Phiên Đảo Tân Gia Nhật Bản cũng lăm lăm dao đồ tể. Vốn là khoảng mười mấy năm sau, Lưu Cầu thật sự bị Tát Ma Phiên tóm thâu, từ phiên thuộc Trung Quốc biến thành Xung Thằng huyện Nhật Bản.

Cho nên Lương Xán là người đầu tiên đứng ra ủng hộ, ngược lại không phải là vì chuyện Tần Lâm phá án bắt được hung thủ trong vụ án Hải Sa hội giết người trên biển, cho y một câu trả lời công bằng, mà là vương quốc Lưu Cầu quả thật lo lắng đề phòng, vừa sợ Tây Di, vừa sợ Nhật Bản.

Tuy rằng Ngũ Phong hải thương cũng không phải thiện nam tín nữ gì, nhưng so với giặc Oa cùng hung cực ác, Tây Di không có chút nhân tính nào, lập tức trở nên thuần khiết như thiên sứ.

- Thật là hay quá!

Ma Ha La, Sai Ngõa Lập cũng cùng nhau vỗ tay cười to:

- Tần tướng quân, Kim thuyền chủ, chúng ta còn có cái gì không tin chứ? Tệ quốc từ trên xuống dưới hết sức vui mừng.

Vì sao không tin triều đình mà tin hải thương, đây là vì liên quan đến ích lợi.

Triều đình tự xưng trung ương thiên triều, xem Tây Di xâm lược như tranh chấp của phiên thuộc xa nơi hải ngoại, thường là không thèm chú ý tới. Cho dù là thỉnh thoảng coi trọng một chút, nhưng cũng sẽ vì tranh chấp trong triều không ngừng nghỉ mà dây dưa lề mề khiến cho hành động trì hoãn.

Nhưng tập đoàn hải thương lại bất đồng, bọn họ phải tranh đoạt thị trường mua bán và vận chuyển đường biển với thực dân Tây Dương. Uông Trực thuyền chủ đời trước của Ngũ Phong hải thương từng vì độc bá Đông Hải mà ra tay đánh nhau kịch liệt với Tây Di, Chân Oa, ép thực dân người Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha và các phiên Nhật Bản phải cúi đầu với mình. Hiện tại Kim Anh Cơ chuẩn bị làm chuyện giống như vậy, dĩ nhiên các nước rất tin không nghi ngờ.

Nói cách khác, các nước nhỏ Nam Dương bị Tây Di xâm lấn, nếu cầu cứu triều đình sẽ cực kỳ khó được cứu viện. Nhưng nếu cầu cứu với Kim Anh Cơ, vì ích lợi thiết thân, nhất định nàng sẽ đem hết toàn lực xuất binh, khai chiến với Tây Di!

Điểm này cho dù là người mù cũng có thể thấy được.

Đại cục đã định, Tần Lâm cười hì hì xoa xoa tay:

- Chư vị, cùng nhau liên kết phòng thủ là chuyện tốt, bất kể Tây Di hay là Đông Oa, Kim Tuyên Úy Sứ cũng có thể đánh thay các ngươi, bất quá chuyện trên đời này cũng không thể làm không như vậy…

Hừ, hắn lại chuẩn bị làm tiền nữa rồi!

Các bên thương lượng, đàm phán qua lại với nhau, đường nét mơ hồ của bá chủ Đông Tây lưỡng dương tương lai dần dần hiện ra.

Muốn các nước nhỏ lấy vàng thật bạc trắng từ quốc khố ra, đó là khó như lên trời, cho nên cuối cùng đạt thành hiệp nghị có ba điểm chính: Kim Anh Cơ lấy danh nghĩa Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Đại Minh, dẫn dắt hạm đội bảo vệ các nước khỏi họa Tây Di cùng Đông Oa xâm nhập, cũng điều đình xung đột giữa các nước.

Lưu Cầu, Giản Bộ Trại, Xiêm La thực hành mở ra buôn bán trên biển toàn diện đối với Ngũ Phong hải thương, cho bọn họ thuế suất ưu đãi nhất, cho phép Ngũ Phong hải thương thiết lập kho hàng ở cảng khẩu tùy ý, quan lại địa phương sẽ cung cấp phương tiện cần thiết, đồng thời mua bán giữa các nước với nhau cũng thi hành thuế suất ưu đãi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.