Chương trước
Chương sau
Ta đập bẹp ngươi! Tần Lâm gõ đầu y một cái.

Từ Tân Di bĩu môi, hừ, nếu không phải là nể tình mới vừa rồi chàng ôm thiếp tránh Bạch Liên giáo chủ, còn phải đạp mạnh hơn nữa!

Dĩ nhiên nếu không phải là Tần Lâm ôm thêm Kim Anh Cơ, Từ Tân Di cũng sẽ không đạp xuống một cước này làm gì.

Hoàng Đài Cát mới vừa rửa sạch nước bùn trên mặt, nhưng bị bùn chui vào trong mũi trong miệng không ít, vẫn ngửi thấy một mùi hôi thối, thật sự là rất khó chịu.

Bị uống nước sông, bị bùn bay vào mặt, đáng thương cho Hoàng Đài Cát thế nào cũng không nghĩ ra, chuyến đi Trung Nguyên lần này lại có nhiều trắc trở như vậy.

Nếu như nói y hận Bạch Liên giáo chủ có ba phần, vậy hận Tần Lâm có chừng mười phần, trực giác nói cho y biết hai lần xui xẻo đều có liên quan tới Tần Lâm.

Bị Từ Tân Di bắt được, Tần Lâm không thể làm gì khác hơn là hậm hực trở về phủ, cũng không biết có hai âm mưu có liên quan với hắn đang được tiến hành.

-----------

Hội Đồng quán, trong phòng của Hoàng Đài Cát.

Các quý tộc Mông Cổ thân cận Hoàng Đài Cát tụ tập lại với nhau, Bạt Hợp Xích huơ tay múa chân sách động:

- Uy Linh Pháp Vương truyền pháp chỉ xuống, lấy vô lượng thần thông hộ trì, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng triều Minh!

- Đúng...

Cổ Nhĩ Cách Đài Cát của Nang Cáp Đại bộ đưa tay chém mạnh xuống một cái:

- Triều Minh văn yên võ lặng, vua còn nhỏ tuổi, Trương Cư Chính độc chưởng triều cương càng ngày càng không thoải mái với tiểu Hoàng đế kém cỏi bất tài, chúng ta có thể...

Cổ Nhĩ Cách Đài Cát vốn nổi danh mưu trí, chỉ nghe y chậm rãi nói ra một phen mưu kế, các vị quý tộc Mông Cổ đầu tiên là trợn to hai mắt, tiếp theo liền bật cười ha hả.

Hoàng Đài Cát cười âm trầm, khẽ vuốt chòm râu ngắn dưới cằm, vẻ mặt vô cùng bỉ ổi:

- Đến lúc đó nếu Trương lão nhi không đáp ứng, chúng ta sẽ mượn thế hưng binh, nếu Trương lão nhi đáp ứng, chúng ta sẽ tấu thỉnh Tần Lâm làm sứ giả, để xem hắn tức tối tới mức nào. Hừ, sau khi tới thảo nguyên sẽ chậm rãi định đoạt hắn!

Suy nghĩ biện pháp áp chế cừu địch Tần Lâm, Hoàng Đài Cát vui không thể tả.

-----------

Trong một tòa trạch viện phú lệ đường hoàng ở phía Tây thành gần Thập Sát Hải, thuộc về tài sản của Tào Bang, hiện tại là chỗ nghỉ ngơi của Doanh Châu Trưởng Quan Ty Kim trưởng quan.

Ban đêm, trong thiên phòng ánh nến chập chờn, chiếu rọi mấy bóng người lén lén lút lút.

Quyền Chính Ngân, Quy Bản Vũ Phu, còn có mấy người Hán thân tín của Kim Anh Cơ đều ở đây.

- Thoạt nhìn, chướng ngại duy nhất giữa thuyền chủ chúng ta và Tần trưởng quan chính là Từ Đại tiểu thư kia...

Quyền Chính Ngân sắc mặt âm trầm, trong lòng tính toán kế sách.

Quy Bản Vũ Phu nghiến răng một cái, hung thần ác sát nói:

- Ta đi giết nàng!

- Giết cái đầu ngươi!

Quyền Chính Ngân tức gần nổ phổi, không nhịn được đánh Quy Bản Vũ Phu một bạt tai:

- Chúng ta là muốn giao hảo với Tần trưởng quan, cũng không phải là muốn làm cừu địch với hắn. Tuy rằng hắn đối với Kim trưởng quan chúng ta không tệ, nhưng nếu ngươi động tới Từ phu nhân chỉ một ngón tay, có biết hắn sẽ làm gì không?

Quy Bản Vũ Phu biết được đầu óc cùng địa vị mình cũng không theo kịp người Cao Ly này, bèn gật đầu thật mạnh:

- Cáp y!

Bọn Quyền Chính Ngân, Quy Bản Vũ Phu này hoặc là bộ hạ cũ của Uông Trực năm xưa, hoặc là tâm phúc được Mao Hải Phong cất nhắc lên, coi như trên cùng một chiếc thuyền với Kim Anh Cơ. Bất kể bảng hiệu Ngũ Phong hải thương thay đổi thế nào, cuối cùng nằm trên vai người nào, nhất định bọn họ cũng phải giúp Kim Anh Cơ.

Vạn nhất xảy ra nội loạn, phe bọn họ chắc chắn sẽ bị Ngũ Phong thuyền chủ mới ném xuống biển làm mồi cho cá.

Tuy rằng hiện tại Kim Anh Cơ nắm giữ Ngũ Phong hải thương trong tay vô cùng chắc chắn, nhưng đó là nhờ có dư uy của lão thuyền chủ Uông Trực năm xưa còn lại, cùng đám lão đệ huynh nâng đỡ, lại thêm lúc Tần Lâm chiêu an thi thố đủ cả ân lẫn uy. Bằng không một thiếu nữ trẻ tuổi như nàng cho dù là thông minh cơ trí hơn nữa, muốn nắm mấy vạn hải thương đã quen sóng gió trong tay, không phải là dễ dàng như vậy.

Bây giờ Ngũ Phong hải thương càng ngày càng mạnh, người cũng có dã tâm. Kim Anh Cơ chỉ là một nữ tử yếu ớt làm Ngũ Phong thuyền chủ phát hiệu lệnh, ai biết tương lai có thể xuất hiện người khiêu chiến tranh đoạt quyền lực hay không?

Mao Hải Phong là tâm phúc vào thời Uông Trực, hết mực trung thành đã chết vào năm ngoái, lão đệ huynh ngày càng điêu linh, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Nếu kết thân cùng Tần Lâm, khả năng này sẽ giảm đi rất nhiều. Với uy danh của quan chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty cộng thêm tất cả đại lão triều đình sau lưng hắn, ai muốn thách thức uy quyền của Kim Anh Cơ, toàn bộ Ngũ Phong hải thương, vậy sẽ phải mạo hiểm nguy cơ bị đuổi ra đại lục, trở lại Bình Hộ cảng lần nữa.

Mọi người ai cũng vất vả, còn ai dám chịu tội chịu khổ hai lần, bất kể là ai cũng sẽ không chịu.

Cứ như vậy, quyền vị Kim Anh Cơ sẽ vững chắc, Quyền Chính Ngân, Quy Bản Vũ Phu yên tâm, toàn bộ Ngũ Phong hải thương dựa lưng vào đất liền quay mặt ra biển, chắc chắn là càng ngày càng hùng mạnh.

- Cho nên, bất kể thế nào chúng ta cũng phải làm cho thuyền chủ và Tần tướng quân...

Quyền Chính Ngân cười gian hắc hắc.

Quy Bản Vũ Phu có chút đờ đẫn trên mặt, lộ ra vẻ bừng tỉnh ngộ.

Quyền Chính Ngân tức giận nói:

0 Ngươi hiểu được cái gì?

Quy Bản Vũ Phu ngớ ngẩn, giống như đã hiểu hết, lại như không hiểu gì cả.

- Nào lại đây…

Quyền Chính Ngân ngoắc ngoắc tay, đến khi mọi người xúm xít lại, y mới nói như vầy như vầy một hồi.

- Diệu kế, diệu kế…

Quy Bản Vũ Phu cùng mấy vị bằng hữu gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Chỉ không biết, người Cao Ly cùng các bạn của y tự cho là mình thông minh, thật sự có thể được như nguyện không?

-----------

Tượng ngọc Mụ Tổ Kim Anh Cơ mang tới được thờ phụng ở Trấn Thủy Quan Âm am Tích Thủy đàm.

Tích Thủy đàm bên trong Đức Thắng môn kinh sư là khởi điểm ở đầu phía Bắc của Kinh Hàng Đại Vận Hà, Đại Vận Hà ba ngàn dặm sóng cuồn cuộn bắt đầu từ đây. Tào thuyền dương buồm chạy tới Hàng Châu, Ninh Ba, cho nên vào năm Vĩnh Lạc xây dựng Pháp Hoa tự, lại xưng Trấn Thủy Quan Âm am nằm trên Tích Thủy đàm.

Lúc này là năm Vạn Lịch, bởi vì Thông Huệ hà ứ tắc, tào thuyền cũng chỉ có thể đi đến Đông Tiện môn kinh sư, Tích Thủy đàm mất đi công năng vận chuyển đường thủy nhưng vẫn là khởi điểm trên danh nghĩa của Kinh Hàng Đại Vận Hà. Hương khói Trấn Thủy Quan Âm am vẫn thịnh vượng như cũ, phàm là nhân sĩ duyên hải Đông Nam tới kinh sư sinh sống, còn có Tào Bang kiếm sống trên Đại Vận Hà đều gởi gắm tín ngưỡng của mình ở nơi này.

Huống chi lầu chuông trống kinh sư nằm trên bờ Tích Thủy đàm, ngày nào cũng vô cùng náo nhiệt, tiểu thương tiểu phiến, trà khách tửu khách, đại cô nương tiểu tức phụ lui tới, hương khói Trấn Thủy Quan Âm am càng thêm phồn thịnh.

Đặt tượng ngọc Mụ Tổ vào Quan Âm am quả thật không còn gì thích hợp hơn. Lại xây thêm một tòa đại điện trong am, thờ phụng tượng thần đẹp rực rỡ này, hương khách ngày ngày tới chiêm bái có hàng ngàn hàng vạn, đạp cho ngạch cửa phải lún xuống hơn ba tấc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.