Chương trước
Chương sau
Nhìn lại bộ mặt gian thương của Mục Lạp Đức, thấy lão còn nói tiếng Trung Quốc rành rẽ như vậy, tự nhiên không phải là nhân sĩ quan phương Thổ Nhĩ Kỳ lần đầu phái đến Trung Quốc, mà giống như một thương khách hàng năm ra biển làm ăn, nói không chừng người này tìm Tô Đan mua tư cách cống sứ.

Tần Lâm thấp giọng, đột nhiên ghé vào bên tai Mục Lạp Đức hỏi:

- Lão huynh, nói thật đi, tư cách cống sứ của lão mua hết bao nhiêu tiền?

- Không có, không có tốn tiền, ta là đại thần cung đình Tô Đan, được đặc chỉ tới Trung Quốc triều kiến...

Trong mắt Mục Lạp Đức thoáng qua vẻ bối rối.

Đúng như Tần Lâm suy đoán, lão là thương nhân Thổ Nhĩ Kỳ hàng năm lui tới Ấn Độ dương, duyên hải Trung Quốc, tốn tám trăm đồng Dinar vàng hối lộ hoạn quan bên cạnh Áo Tư Mạn Tô Đan, từ đó thu hoạch được tư cách cống sứ triều kiến Hoàng đế Trung Quốc.

Tần Lâm bén nhạy bắt được vẻ hốt hoảng trong mắt Mục Lạp Đức, trong lòng càng tin tưởng suy đoán của mình, bèn vỗ vỗ vào vai lão, ngoài cười mà trong không cười:

- Mục tiên sinh, lão yên tâm, bản quan có mấy người bạn tốt ở Thủy sư Phúc Kiến Nguyệt Cảng và Thị Bạc Ty Hàng Châu, nếu lần này chúng ta hợp tác khoái trá, ha ha...

Mục Lạp Đức càng thêm giật mình, hợp tác khoái trá tự nhiên không cần phải nói, nếu như trong quá trình hợp tác giở trò gì, tương lai hai nơi Hàng Châu, Nguyệt Cảng thông thương khẩu ngạn, sợ rằng sẽ vĩnh viễn đóng cửa lại đối với mình.

Vốn Tần Lâm muốn đề phòng Mục Lạp Đức giấu lại chút đỉnh trong chuyển nhượng kỹ thuật, nếu lão muốn tiếp tục làm ăn ở Trung Quốc, vậy không sợ lão giở trò gì. Lúc này Tần Lâm lại trấn an lão:

- Trung Quốc chúng ta có câu nói cổ ‘thương nhân bàn bạc phải đứng trên lập trường thương mãi’, chỉ cần kỹ thuật chế tạo Lỗ Mật súng của lão tốt, bản quan sẽ không thiếu của lão một lượng vàng nào, hơn nữa tương lai còn phương tiện cho lão.

- Được, được lắm…

Mục Lạp Đức như trút được gánh nặng, vẻ mặt lại trở nên linh hoạt, vỗ ngực thề thốt:

- Đại thần thiên triều yên tâm, ta xin lấy danh nghĩa thánh Ala thề, Lỗ Mật súng là súng tốt nhất trên thế giới, bất kể phương Đông hay là phương Tây.

Nãy giờ Tần Lâm bàn chuyện giao dịch cùng Mục Lạp Đức là đi qua một bên to nhỏ thì thầm, người khác cũng không biết được bọn họ nói gì, cuối cùng những lời này của Mục tiên sinh lớn hơn một chút, bị Triệu Sĩ Trinh nghe lọt vào tai.

Triệu Sĩ Trinh khoa cử bất lợi, nhờ tạp lưu mới vào được sĩ đồ, những năm gần đây bị người xem thường đến tột bậc, chỉ có Tần Lâm có vài phần kính trọng đối với y. Hơn nữa trong quá trình vụ án ở Từ Thọ tự, y cũng biết Tần tướng quân là vị năng thần tinh minh cường kiện, chứ không phải là nịnh thần nhờ sủng ái mà thăng tiến.

Tuy không biết nội dung nói chuyện giữa Tần Lâm và Mục Lạp Đức, nhưng cũng đoán được đại khái là muốn mua kỹ thuật chế tạo Lỗ Mật súng, vào lúc này nghe Mục Lạp Đức khoác lác hò hét, e sợ Tần Lâm bị hét giá cao, Triệu Sĩ Trinh bèn tiến nhanh lên phía trước, chen lời nói:

- Mục tiên sinh, lão nói như vậy không khỏi hơi quá đáng một chút, cần phải biết Đại Minh chúng ta...

Lời còn chưa nói hết, Tần Lâm lại khoát khoát tay hết sức quả quyết, không cho Triệu Sĩ Trinh có cơ hội nói tiếp:

- Triệu Chủ Bộ quá mức bới lông tìm vết rồi, bản quan đã xem kỹ, Lỗ Mật súng quả thật là thần binh lợi khí đương kim nhất đẳng, binh khí Đại Minh ta thật sự là không bì kịp.

Triệu Sĩ Trinh hảo tâm không có hảo báo, cảm thấy uất ức trong lòng. Vốn theo tính khí của y đã phát tác tại chỗ với Tần Lâm ngay tức khắc, nhưng vì hảo cảm trước đó cho nên rốt cục nín nhịn không nói gì nữa, nhưng vẻ mặt đã tỏ ra cực kỳ khinh thường.

Mục Lạp Đức chẳng qua là một thương nhân, lại không suy nghĩ quá nhiều trong phương diện này. Nghe Triệu Sĩ Trinh nói Lỗ Mật súng cũng không phải là tận thiện tận mỹ, lão lập tức lo lắng chuyện hai ngàn năm trăm lượng hoàng kim đã thương lượng xong xuôi trước đó, cùng với chuyện Tần Lâm đã hứa tương lai để cho hai nơi thông thương hải cảng, bằng hữu chiếu ứng.

Sau đó nghe Tần Lâm phản bác Triệu Sĩ Trinh, Mục Lạp Đức lập tức cười nhăn nhúm cả mặt, nhìn Tần Lâm giơ ngón tay cái lên:

- Vẫn là Tần tướng quân biết người biết của, Triệu Chủ Bộ, tầm mắt của ngài quả thật không bằng Tần tướng quân.

Trước đó Mục Lạp Đức còn ra sức biểu diễn súng ống cùng Triệu Sĩ Trinh, không ngờ rằng vào lúc này lại đổi giọng chê bai như vậy, quả thật là giọng điệu gian thương không sai vào đâu được.

Tần Lâm lại ứng phó với Mục Lạp Đức mấy câu, nói qua mấy ngày nữa sẽ phái người tới nói chi tiết vấn đề chuyển nhượng kỹ thuật, lúc này mới cười híp mắt cáo từ gian thương Thổ Nhĩ Kỳ.

Hai vị Chủ Sự Chu, Trần thủy chung ở bên cạnh quan sát, mặc dù bọn họ không coi trọng Triệu Sĩ Trinh nhưng cũng không nhịn được nói:

- Tần tướng quân, từ xưa tới nay là kêu giá trên trời, mặc cả dưới đất, người mua thường nói hàng không tốt để dễ ép giá, mới vừa rồi ngài... Hay là hai người chúng ta tìm Mục tiên sinh kỳ kèo với lão giúp ngài?

Tần Lâm cười hăng hắc vui vẻ, cảm tạ hảo ý của hai vị Chủ Sự, lại nhìn Triệu Sĩ Trinh bên cạnh đang bĩu môi tỏ vẻ buồn bực không vui:

- Lỗ Mật súng thắng ở nòng súng dài mà độ chính xác cao, chi phí lại tương đối rẻ, là bởi vì nó dùng kỹ thuật hai nòng chồng lên nhau, cùng với một loại máy tiện gỗ đặc thù. Nhưng nó lại dùng dây thừng điểm hỏa, kém xa không thuận tiện bằng Xế Điện Thương, Tấn Lôi Thương của bản quan dùng lá thép đánh đá lửa. Ngoài ra đường kính nòng súng quá nhỏ, có thể chứa thuốc súng quá ít, cũng có vấn đề về uy lực…

- Trời ơi, thì ra Tần tướng quân biết hết, vậy vì sao…

Triệu Sĩ Trinh chớp chớp mắt, đầu óc mơ hồ.

Tần Lâm cười đặc biệt xảo trá:

- Tại sao ta phải nói những chuyện này cho Mục Lạp Đức? Nếu Lỗ Mật quốc dựa theo kỹ thuật chúng ta cải tiến súng của bọn họ, như vậy có ích lợi gì đối với Đại Minh chúng ta, đối với bản quan?

Trời ơi… Triệu Sĩ Trinh chợt hiểu ra, lòng nói Tần tướng quân thật là quá gian trá, à không, là ‘nhìn xa trông rộng’. Chúng ta mua kỹ thuật tiên tiến của Lỗ Mật quốc, còn kỹ thuật tiên tiến của chúng ta… hắc hắc, không cho các ngươi!

Hai vị Chủ Sự Chu, Trần cũng giậm chân khen hay, cho dù là Mục Lạp Đức gian hoạt như quỷ cũng phải uống nước rửa chân của Tần tướng quân, chân chính làm cho người ta dở khóc dở cười.

Ngay từ đầu Tần Lâm đã không có ý định sao chép nguyên bản Lỗ Mật súng.

Quả thật Lỗ Mật súng là vũ khí rất tân tiến, Tần Lâm đã chơi qua một game có tên là Đế Quốc Thời Đại, thân binh của Tô Đan Thổ Nhĩ Kỳ là binh chủng tương đối lợi hại, hẳn trong tay bọn họ cầm chính là Lỗ Mật súng.

Nhưng loại vũ khí đến từ Tiểu Á Tế Á này thật sự đánh đâu thắng đó hay sao?

Vào nửa cuối thế kỷ 16, vào thời hàng hải châu Âu triển khai không lâu, cách mạng kỹ nghệ còn chưa bắt đầu, Áo Tư Mạn Thổ Nhĩ Kỳ công chiếm Constantinople, hấp thu nền văn minh cổ La Mã còn sót lại của đế quốc Đông La Mã. Nền văn minh truyền thừa mấy ngàn năm của Đại Minh ở phương Đông có thể nói là sánh ngang hàng phương Tây.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.