Thuộc quốc mang ‘Kỳ Lân’ tới cống, triều đình không ban thưởng cho vài ngàn, vạn lượng bạc, còn mặt mũi nào tự xưng thiên triều nữa?!
Có Kỳ Lân, cũng có phượng hoàng, tất cả thứ gì kỳ quái đều giả xưng điềm lành. Ngoại trừ cống phẩm chính thức còn có dâng hiến ngoại ngạch, triều đình không cách nào cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là vui vẻ nhận toàn bộ, con số phần thưởng ban cho sẽ đội lên rất nhiều.
Trương Tử Huyên cũng không biết chuyện của Tam Nương Tử cùng Hoàng Đài Cát, còn tưởng rằng phụ thân là vì chuyện lạm cống cho nên mới tìm Tần Lâm, từ đó hắn muốn Kim Anh Cơ giúp một tay tìm đường tiêu thụ cống vật.
- Trời ơi, bọn họ cho rằng triều Đại Minh chúng ta tiêu tiền như nước hay sao?
Tần Lâm vỗ đùi:
- Đến lúc đó ta sẽ cố hết sức nghĩ cách đối phó cho qua chuyện này.
Bàn về bản lãnh lừa gạt, cả triều Đại Minh cũng chỉ có Tần Lâm cao nhất, lão nhân gia ra tay hẳn sẽ có chút tác dụng.
- Tin tưởng Tần huynh sẽ không để cho tiểu muội thất vọng, vậy tiểu muội chờ hồi âm…
Trương Tử Huyên thản nhiên cười một tiếng, lại khẽ mấp máy môi:
- Bất quá Tần huynh, tay của huynh có thể dời sang vị trí khác được chăng?
A… Tần Lâm giả bộ ngu ngơ cúi đầu xem thử, lúc này mới từ từ rút tay về:
- Thật là có lỗi… có lỗi…
Mới vừa rồi hắn vỗ đùi một cái, thật ra là vỗ vào đùi Trương Tử Huyên.
Vô sỉ vô sỉ, quả thật cực kỳ vô sỉ!
-----------
Lúc Tần Lâm từ tướng phủ đi ra ngoài đã là rất lâu từ khi hắn đi vào, các huynh đệ ở trong quán trà đói bụng tới mức sôi lên òng ọc.
Đúng lúc Lưu Thủ Hữu dẫn theo một đám đường thượng quan cẩm y ngược chiều đi tới, ai nấy cơm nước no nê. Chuyện làm cho đám người Lục Viễn Chí, Hồng Dương Thiện tức giận chính là, Hứa Tiến mới vừa nói về nhà thăm con trai cũng cùng đi với bọn họ.
Mã Bân lập tức nổi giận, cho dù là thay đổi môn đình cũng không thể bất kể quy củ như vậy, không nhịn được đứng bật dậy:
- Lão Hứa, ngươi làm gì vậy, không phải là về nhà thăm con trai sao?
Hứa Tiến cười xấu hổ, mấy tên tâm phúc dưới quyền Lưu Thủ Hữu thảy đều cười lạnh:
- Ha ha, theo Tần trưởng quan đi Tiện Nghi phường ăn sao?! Lão Mã, Tần trưởng quan các ngươi đi đâu vậy, bỏ mặc các ngươi ở chỗ này uống gió Tây Bắc?
Mã Bân, Hồng Dương Thiện còn chưa kịp trả lời, đúng lúc Tần Lâm chắp tay ung dung từ tướng phủ đi ra, Diêu Bát đi theo sau vẻ mặt tươi cười.
Tần Lâm cười khanh khách nói:
- Phiền các vị chờ lâu, Trương lão tiên sinh có chút việc trì hoãn, bây giờ chúng ta sẽ đi Tiện Nghi phường ngay.
Cái gì, vì sao Tần Lâm từ trong phủ Trương Cư Chính đi ra, có chuyện gì vậy?
Lưu Thủ Hữu và đám tâm phúc ngơ ngác nhìn nhau, Hứa Tiến trố mắt nhìn ngây người tại chỗ. Làm phản bị bắt được tại trận, chuyện này hết sức khó coi, khiến cho y hận dưới đất không nứt ra một cái lỗ cho mình chui xuống.
-----------
Tần Lâm cùng các vị huynh đệ uống rượu ở Tiện Nghi phường lần này vô cùng tận hứng. Chỉ sau một thử thách nho nhỏ đã lập tức nhìn ra ai là trung, ai là gian, ai là cỏ đầu tường, ai là người trung thành cảnh cảnh, quả thật rất tốt.
Sáng sớm hôm sau Tần Lâm lập tức bố trí công việc, triển khai hệ thống tình báo Bắc Trấn Phủ Ty bí mật điều tra Hoàng Đài Cát, Tam Nương Tử, Uy Linh Pháp Vương.
Năng lực làm việc hiệu suất cao của Bắc Trấn Phủ Ty lại được nghiệm chứng lần nữa, rất nhanh Hồng Dương Thiện đã có được báo cáo tổng hợp.
Đúng như lời Trương Cư Chính và Tằng Tỉnh Ngô, Hoàng Đài Cát là một tên dã tâm bừng bừng, thuộc về phần tử hiếu chiến Thổ Mặc Đặc bộ Mông Cổ. Về phần hoạt động xâu chuỗi các bộ của y trong thời gian gần đây, rốt cục là bởi vì Yêm Đáp Hãn bệnh nặng, chuẩn bị tranh đoạt quyền lực, hay là có ý tái khởi chiến tranh với triều Đại Minh, vậy tạm thời chưa biết.
Bên Tam Nương Tử từ trước tới nay vẫn giữ quan hệ rất tốt với Đại Minh. Trước mắt nàng thay mặt Yêm Đáp Hãn xử lý sự vụ bộ tộc, trên tay trực tiếp khống chế một Vạn Nhân đội có sức chiến đấu mạnh nhất Thổ Mặc Đặc bộ.
Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, cả tin không thể nghi ngờ là biểu hiện ngây thơ trong chính trị, Tam Nương Tử làm mẹ kế tất nhiên tồn tại mâu thuẫn với Hoàng Đài Cát, như vậy nàng tố giác Hoàng Đài Cát có ý muốn phản bội là thật sự có chuyện này, hay là báo cáo láo quân tình, muốn mượn tay Đại Minh trừ đi kình địch?
Về phần vị Uy Linh Pháp Vương có danh hiệu khiến cho người ta phải chắc lưỡi hít hà: Thánh Thức Nhất Thiết Công Đức Vô Lượng Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ Uy Linh Pháp Vương, bên Cẩm Y Vệ có được rất ít tin tức liên quan tới y.
Chỉ biết là sư huynh của y, Trát Luận Kim Đỉnh tự Uy Đức Pháp Vương
chính là đệ nhất cao thủ Tạng Mật, từ trước đến giờ nổi danh cùng chưởng giáo Võ Đang Vương chân nhân và Bạch Liên giáo chủ, mấy chục năm qua uy chấn Tuyết Vực cao nguyên. Vị cao nhân này còn tinh thông Phật pháp, thần lực thông huyền, đứng đầu Tứ Đại Pháp Vương Phật giáo Tạng truyền được triều Đại Minh sách phong, được triều đình phong danh hiệu Quán Đỉnh Đại Quốc Sư.
Từ trước cũng không biết được Uy Đức Pháp Vương có một sư đệ, ước chừng hai năm trước sư đệ của y Uy Linh Pháp Vương ở Trát Luận Kim Đỉnh tự khai đàn giảng kinh, lưỡi nở hoa sen giảng kinh bàn về Phật, lại thi triển thần thông quảng đại, nhất cử khuất phục mấy chục vị đại đức cao tăng Mật tông các tự, từ đó thanh danh lan xa, được chúng cao tăng suy tôn là Thánh Thức Nhất Thiết Công Đức Vô Lượng Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ Uy Linh Pháp Vương.
Có người nói này vị Đại sư là hoa sen trùng sinh chuyển thế, có người nói y là Bát Tư Ba (quốc sư của Hốt Tất Liệt, có ảnh hưởng rất lớn tới Mật tông) trùng sinh, mỗi ngày đều có vô số tín đồ dập đầu vây quanh Trát Luận Kim Đỉnh tự nhiều vòng, chỉ cầu được Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ vĩ đại sờ đầu chúc phúc. Chỉ trong hai năm lực ảnh hưởng của y đã mở rộng khắp Thanh Hải, Mông Cổ, ngay cả Yêm Đáp Hãn cũng đem lòng mến mộ, hai bên gặp mặt ở Thanh Hải, trao tặng danh hiệu cho nhau.
Năm nay vị Mật tông Pháp Vương này cũng sẽ đến kinh sư, đại biểu phe Mật tông Trát Luận Kim Đỉnh tự tham gia triều kiến, đến lúc đó y sẽ gặp mặt rất nhiều thủ lĩnh bộ tộc Tây Tạng, Thanh Hải, Mông Cổ.
Tần Lâm lập tức quyết định chú ý nghiêm ngặt động tĩnh Uy Linh Pháp Vương, hơn nữa phải phòng bị người này thông đồng làm bậy với Hoàng Đài Cát. Một khi thủ lĩnh bộ tộc thế tục trên thảo nguyên liên hiệp cùng thủ lĩnh tôn giáo Tuyết Vực cao nguyên, không cần nói, triều Đại Minh sẽ có phiền phức không nhỏ.
Đem những tin tức này thương nghị với Sư Gia Từ Văn Trường, đầu tiên Từ lão đầu tử ngẩn ra, tiếp theo nhìn phương hướng Tây Bắc xuất thần, hồi lâu mới vô cùng quả quyết nói:
- Tam Nương Tử sẽ không lừa gạt triều đình, chuyện Hoàng Đài Cát muốn tạo phản tuyệt đối là thật.
Tần Lâm cau mày lại, lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Làm sao Từ lão tiên sinh có thể khẳng định như vậy? Năm đó lão ở Đại Đồng, Tuyên Phủ...
- Không sai, ta đã gặp Tam Nương Tử, cũng đã gặp Yêm Đáp Hãn cùng Hoàng Đài Cát...
Từ Văn Trường nhớ lại năm đó làm Tương Tán Quân Vụ ở phủ của Tuần Phủ Tuyên Đại Ngô Đoái, chợt nét mặt già nua ửng đỏ, dừng lại không nói tiếp.
Trời ơi, lão này nói chuyện không thật thà, có vấn đề… Tần Lâm nheo mắt lại, như có điều suy nghĩ.
Danh tiếng Từ Văn Trường rất lớn, Tần Lâm cũng hoàn toàn tin tưởng lão, nhưng chỉ bằng vào một câu nói của Từ lão đầu tử mà đã lập tức quyết định quân quốc trọng sự, muốn cho Trương Cư Chính cùng Tằng Tỉnh Ngô tin phục tuyệt đối là không thể nào.
Tần Lâm bố trí mạng lưới tình báo nghiêm mật, tiến hành bí mật theo dõi đoàn người Hoàng Đài Cát ở tại Hội Đồng quán.
Gần trưa hôm nay, trước mặt nha thự Bắc Trấn Phủ Ty vang lên một tràng tiếng bước chân dồn dập.
- Báo...
Điêu Thế Quý sải bước chạy vào, vừa vào công thự Tần Lâm lập tức đình tham bẩm báo:
- Tần trưởng quan, tiểu nhân phái người canh chừng Hoàng Đài Cát, ước chừng nửa canh giờ trước phát hiện bọn họ ra khỏi Hội Đồng quán, ra phố chọn mua hàng hóa, một nén nhang trước đã đi vào Long Phúc tự.
Quả nhiên là như vậy!
Long Phúc tự là chùa miếu có cả Thiền tông và Mật tông cùng ở, nhưng đám Lạt Ma thế lớn, chiếm cứ tuyệt đối ưu thế, cơ hồ xem ngôi chùa bên cạnh cung cấm này như hạ viện của Tây Tạng Mật tông.
Sau khi Uy Linh Pháp Vương đến kinh sư, dựa theo lệ thường sẽ không ở Hội Đồng quán mà ở Long Phúc tự. Lần trước Đức Lăng Đại Lạt Ma phát sinh xung đột cùng Tần Lâm, tính ra coi như là đệ tử ngoại môn của Uy Linh Pháp Vương.
Bây giờ Uy Linh Pháp Vương còn chưa tới, Hoàng Đài Cát đã đi tới Long Phúc tự, hẳn y không phải là đơn thuần đi dâng hương.
- Đi, chúng ta cũng đi xem một chút...
Tần Lâm ra lệnh một tiếng, điểm danh các huynh đệ, thay thường phục chạy tới Long Phúc tự.
-----------
Long Phúc tự hương khói thịnh vượng vừa có một đoàn người Thát Đát hung thần ác sát tiến vào. Bọn họ mặc y phục lông thú, sau gáy để bảy tám bím tóc nhỏ, lỗ tai đeo vòng vàng khá lớn, hông đeo loan đao khiến cho người ta kinh sợ.
Người Thát Đát không thích tắm rửa, lại ăn toàn thịt trâu dê, mùi tanh trên người bọn họ nồng đậm tới mức có thể khiến cho người ta ngạt thở mà chết.
Thiện nam tín nữ tới lễ Phật có không ít người ngửi thấy, tất cả đều cau mày, hòa thượng Thiền tông trong miếu che miệng mũi, né tránh xa xa.
- Tránh gì mà tránh, tiểu Vương tử nhà ta là Hoàng đế các ngươi mời tới!
Một tên võ sĩ Mông Cổ lông mày to dày rút ra loan đao sáng loáng, hù dọa hòa thượng cùng thiện nam tín nữ.
Những tiếng kêu kinh hãi vang lên, hương khách cùng hòa thượng bỏ chạy tán loạn.
Các võ sĩ Mông Cổ toét miệng cười ha hả, tên cầm đầu nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất:
- Thường nói người Hán hèn yếu vô năng, không trách được, ha ha ha...
Người cầm đầu này thân mặc áo lụa vàng, đỉnh đầu kết một chuỗi đuôi sam nhỏ, lỗ tai đeo vòng vàng to lớn, hông đeo loan đao vỏ bạc trên khảm bảo thạch, chân đi giày da trâu, mặt rộng mũi nhỏ mắt nhỏ, chính là con trưởng Yêm Đáp Hãn Hoàng Đài Cát.
Đức Lăng Đại Lạt Ma cười hì hì bồi tiếp bên cạnh, thấy vậy liền góp lời:
- Tiểu Vương tử thần uy lẫm lẫm, cho dù là hộ pháp trên trời bất quá cũng chỉ là như vậy, chẳng trách nào những người Hán này thấy kim diện ngài bị dọa cho sợ hãi như vậy.
Buồn cười, thiện nam tín nữ đến Long Phúc tự dâng hương toàn là người già, phụ nữ và trẻ con, Hoàng Đài Cát hù dọa được những dân chúng này cũng tự cho là mình ghê gớm lắm.
Cả bọn đi vào Quán Đỉnh thất Mật tông phía sau, cũng là địa phương bí ẩn nhất cả Long Phúc tự.
Vừa đi vào Hoàng Đài Cát liền đóng cửa lại, nhất nhất giới thiệu:
- Vị này là Tái Nghiêm Thiên Hộ của Hắc Chỉ Bộ, vị này là Cổ Nhĩ Cách Đài Cát của Nang Cáp Đại Bộ... Các vị anh hùng, Đức Lăng Đại Lạt Ma tinh thông Phật pháp, bản lãnh rất giỏi, ngài ở Long Phúc tự...
Thì ra người Hoàng Đài Cát dẫn tới cũng không chỉ là thủ hạ của mình, mà còn có không ít các nhân vật bộ tộc thảo nguyên quyền thế.
Đức Lăng ưỡn ngực ngẩng đầu, lộ ra vẻ đắc ý, bất quá những quý tộc Mông Cổ này cũng không để ý nhiều, ai nấy lộ vẻ không cao hứng.
Hoàng Đài Cát thấy vậy, đôi mắt ti hí đảo tròn mấy vòng, giải thích cặn kẽ:
- Đức Lăng Đại Lạt Ma cũng là phe Trát Luận Kim Đỉnh tự, coi như là đệ tử ngoại môn của Uy Linh Pháp Vương!
- Đệ tử Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ!
Có người phát ra tiếng kêu đè nén.
Ánh mắt của các vị quý tộc Mông Cổ âm thú thay đổi, từ ban đầu không lạnh không nóng biến thành mơ hồ nóng bỏng.
Đức Lăng Đại Lạt Ma nở một nụ cười khả ái, chấp tay hành lễ vấn an:
- Ra mắt các vị anh hùng thảo nguyên. Pháp Vương nhà ta không bao lâu sau sẽ đến kinh sư, thứ nhất gặp mặt Đại Hoàng đế triều Minh, thứ hai hoằng dương Phật pháp, đến lúc đó các vị sẽ có thể gặp lão nhân gia.
Các quý tộc Mông Cổ không câu nệ lễ phép, trong đó có mấy người trời sinh tính thô lỗ thẳng như ruột ngựa, lập tức lớn tiếng bàn tán xôn xao:
- Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ tới rồi sao, vậy thì hay quá! Đến lúc đó chúng ta sẽ cầu xin ngài tiến hành quán đỉnh cho từng người một, tương lai có Phật gia phù hộ, nhất định phúc phận không nhỏ.
- Đúng vậy, đúng vậy…
Có kẻ tinh ranh nhìn thấy thần sắc Hoàng Đài Cát xem thường, lập tức đổi giọng:
- Tiểu Vương tử, có Pháp Vương cầu phúc phù hộ, ngài mưu đồ đại sự cũng nhất định có thể thành công.
Hoàng Đài Cát mừng rỡ vô cùng, luôn miệng nói:
- Đúng đúng đúng, Pháp Vương thần thông quảng đại, có Phật pháp của ngài gia trì, chúng ta làm chuyện gì cũng có thể làm chơi ăn thật.
Võ sĩ Mông Cổ lông mày dày rậm mới vừa rồi rút đao hù dọa dân chúng lớn tiếng nói:
- Lần này các vị đã thấy rõ hư thực của triều Minh. Hừ hừ, chờ tiểu Vương tử đăng Hãn vị, chúng ta sẽ đánh tới Trung Nguyên, đoạt lại mảnh giang sơn phồn hoa này.
- Bạt Hợp Xích nói đúng...
Hoàng Đài Cát bổ sung:
- Khi đó ta chỉ cần ngôi Đại Hãn, nữ nhân, bạch ngọc, vàng bạc tài bảo… hết thảy thuộc về các vị anh hùng hào kiệt!
Các quý tộc Mông Cổ vừa nghe như vậy, ánh mắt ai nấy sáng rực. Không đến Trung Nguyên không biết, đi theo đoàn sứ Hoàng Đài Cát đến kinh sư bọn họ mới thấy được giang sơn Trung Nguyên phồn hoa gấm vóc, sản vật giàu có, con người xinh đẹp, khí hậu ấm áp, tốt hơn Tái Bắc vừa nghèo vừa lạnh không biết bao nhiêu lần.
Năm xưa tổ tiên bọn họ đã từng đánh chiếm mảnh giang sơn này, không phải là Thành Cát Tư Hãn cùng Hốt Tất Liệt Hoàng đế vĩ đại đã từng thống trị qua mảnh đất này sao?
Mọi người đều biết Hoàng Đài Cát là hậu duệ của gia tộc hoàng kim, trên người y chảy xuôi huyết mạch của Thành Cát Tư Hãn, có lẽ y thật sự có khả năng dẫn dắt người Mông Cổ đi tới vinh quang một lần nữa.
Ánh mắt của các quý tộc Mông Cổ nhìn Hoàng Đài Cát lại toát ra mấy phần kính sợ, mấy phần nóng bỏng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]