Đương nhiên Tôn Hiểu Nhân hiểu ý của Tần Lâm, thứ nhất, nếu xương của ca ca Tôn Hoài Nhân đã xuất hiện ở mật thất Đông Xưởng, vậy đã nói rõ Đông Xưởng cùng Cẩm Y Vệ đã sớm theo dõi y chặt chẽ, nhất định thê tử y đã bị theo dõi vô cùng nghiêm mật, có trì hoãn thời gian thêm cũng không có chút ý nghĩa nào.
Thứ hai, nếu năm đó Bạch Liên giáo có thể giết chết Tôn Hoài Nhân, lừa gạt y tự tàn hại thân thể vào cung nằm vùng, như vậy bây giờ còn có thể trông cậy vào Bạch Liên giáo bảo vệ vợ con y được sao?
Tần Lâm cười cười, nhàn nhạt nói:
- Ngươi không thể trốn thoát hình phạt lăng trì, nhưng nếu ngươi cung khai thành thật, ta có thể nghĩ biện pháp thay đổi tội danh chém hết cả nhà ngươi lại thành lưu đày viễn xứ.
- Làm sao nhà ta có thể tin được ngươi?
Tôn Hiểu Nhân cúi đầu hậm hực hỏi.
Tần Lâm nở nụ cười lãnh khốc, không chút lưu tình giáng cho Tôn Hiểu Nhân một đòn chí mạng:
- Bây giờ trừ tin tưởng ta ra, ngươi không có đường nào khác có thể đi. Là chờ vợ con đoàn tụ ở âm phủ, hay để cho bọn họ sống thêm mấy năm trên nhân thế, tất cả nằm trong một niệm của ngươi.
Toàn bộ thân thể Tôn Hiểu Nhân đều căng thẳng, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tần Lâm. Nhưng y không nhìn thấy được thứ mà mình muốn trên mặt đối phương, chỉ có ánh mắt rét lạnh dường như có thể xuyên thấu lòng người.
Cất tiếng thở dài cảm khái, toàn thân Tôn Hiểu Nhân tuôn ra mồ hôi như nước, thân thể căng thẳng trở nên buông lỏng, ánh mắt tán loạn, miệng lẩm bẩm:
- Ngươi là ma quỷ, ngươi là một con quỷ thao túng lòng người… Được, chuyện tới nước này nhà ta cũng chỉ có thể nhắm mắt tin ngươi, nhà ta sẽ nói cho ngươi biết hết tất cả…
Sau khi lấy được tất cả tin tức mình muốn từ miệng Tôn Hiểu Nhân, lúc này Tần Lâm mới ung dung điềm tĩnh mở cửa mật thất ra.
Phùng Bảo, Từ Tước, Trần Ứng Phượng cùng một đám cao thủ Đông Xưởng đang chờ ở bên ngoài, thấy cửa phòng mở ra, Phùng Bảo tựa như có gắn lò xo dưới mông nhảy dựng lên từ trên ghế. Đang định hỏi tình huống, thấy Lục Viễn Chí giơ Tôn Hiểu Nhân lên, mọi người Đông Xưởng từ Phùng Đốc Công trở xuống thảy đều trợn mắt líu lưỡi.
Tên Tôn Hiểu Nhân này bị roi da đặc chế đánh máu thịt bầy nhầy, y chỉ xem như gãi ngứa, đầu ngón tay nhét vào trong hình cụ cháy sạch da thịt, cũng không thể làm cho y mở miệng cung khai. Nhưng theo Tần Lâm vào mật thất không bao lâu sau, mọi người cũng không nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết, nhưng hiện tại ra ngoài sắc mặt y đã trở nên trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm toàn thân giống như mới vừa từ dưới ao lên, thần sắc cũng trở nên áo não, không còn vẻ quật cường ngoan cố như trước.
Cao thủ Đông Xưởng có kinh nghiệm đều hiểu được chuyện này có ý nghĩa thế nào: Tôn Hiểu Nhân đã cung khai!
Phùng Bảo nửa tin nửa ngờ tiến lên, vội vàng hỏi:
- Sao rồi?
- May mắn không nhục mệnh...
Tần Lâm khẽ mỉm cười.
Trời ơi… tất cả mọi người đều thè lưỡi thật dài, Tôn Hiểu Nhân không chỉ có uống ‘trà đãi khách’ và ăn ‘bữa chính’, nhìn dáng vẻ y cho dù là ăn hết một bàn bốn dĩa tám chén cũng không thành vấn đề. Không ngờ rằng sau khi đi theo Tần tướng quân vào mật thất một lúc đã ngoan ngoãn cung khai, thử hỏi rốt cuộc Tần tướng quân đã dùng thủ đoạn gì?
Cũng không thấy hắn dùng hình cụ, đôi tay trống không, chẳng lẽ hắn biết Phân Cân Thác Cốt Thủ, hoặc là Cửu U Sưu Hồn Thiên Ma Công?
Phùng Bảo méo miệng, nhìn Tôn Hiểu Nhân giận không chỗ phát tiết, chúng ta hỏi ngươi đánh chết cũng không mở miệng, Tần Lâm vừa hỏi ngươi đã khai ra hết sạch, quả thật là khiến cho người ta tức chết.
Tần Lâm vô cùng tiêu sái vỗ vỗ bụng bự Phùng Bảo:
- Đốc Công, ta đã cạy miệng phạm nhân ra, những công việc hàm lượng kỹ thuật rất cao như thẩm vấn cặn kẽ, chỉnh lý bút lục này, giao cho Đông Xưởng các ngươi đi.
Phùng Bảo dở khóc dở cười, hậm hực hỏi:
- Còn ngươi?
- Trở về đi ngủ...
Tần Lâm lại ngáp một cái, đi mấy bước ra ngoài, thình lình uể oải quay đầu lại nói:
- Quên nói một tiếng, trà của Đông Xưởng các ngươi dở quá.
Trời ơi… bắt đầu từ Phùng Bảo, đám ưng khuyển Đông Xưởng đều không biết nên nói cái gì cho phải, kẻ đến Đông Xưởng chúng ta còn chê trà không ngon, hơn trăm năm qua chỉ có Tần Lâm là người đầu tiên.
Nhìn theo bóng lưng Tần Lâm ung dung ra cửa, Phùng Bảo và đám tay sai ưng khuyển của lão có cảm giác kích động muốn phát điên. Nhìn lên đầu mình, chiêu bài chữ vàng Đông Xưởng vẫn còn treo trên đó, tám chữ to ‘tinh trung báo quốc, vật uổng vật túng’ vẫn còn nguyên. Phủ nha vẫn âm trầm đáng sợ như trước, nhưng từ khi vị khách Tần Lâm chạy tới uống chén trà, trong lúc nhất thời mọi người cảm thấy dường như nơi này đã hóa thành quán trà nào đó.
Tần Lâm được thân binh Hiệu Úy tiền hô hậu ủng về phủ, Lục Viễn Chí ôm túi da trâu, giục ngựa chạy theo bên cạnh, tươi cười nói:
- Tần ca, hôm nay thủ đoạn mượn nguyên nhân cái chết Tôn Hoài Nhân cạy miệng Tôn Hiểu Nhân ra, huynh đệ bội phục sát đất, đó không phải là khoác lác, mắt thần như điện...
- Có lời gì cứ nói, có rắm mau đánh đi.
Tần Lâm ngáp dài một cái.
Da mặt tên mập rất dày, sau khi xấu hổ đôi chút lập tức đặt câu hỏi: làm sao Tần Lâm biết Tôn Hoài Nhân không phải là do Tôn Hiểu Nhân giết chết? Dù sao trước khi tra hỏi Tôn Hiểu Nhân ở mật thất, chỉ có thể phát hiện bộ xương khô là bị làm hại, nhưng ngay cả Phùng Bảo cũng cho rằng Tôn Hiểu Nhân bị Bạch Liên giáo đầu độc, mới giết chết thân ca ca, tự tàn hại thân thể vào cung nằm vùng.
- Ta đoán...
Tần Lâm nói một câu, làm cho tên mập hoàn toàn mắt hoa đầu váng.
Dĩ nhiên Tần Lâm không phải đoán mò, hắn có đạo lý hết sức vững chắc.
Tà giáo khống chế tinh thần cố nhiên lợi hại, nhưng muốn làm tới mức khiến cho Tôn Hiểu Nhân mưu sát anh ruột, sau đó cắt tiểu đệ đệ của mình vào cung nằm vùng, tựa hồ cũng cực kỳ khoa trương, đi ngược với tình lý thông thường.
Đương nhiên vẫn có kẻ bị đầu độc tới mức trở nên điên điên khùng khùng, ngay cả cha mẹ vợ con cũng có thể hạ thủ, nhưng Tôn Hiểu Nhân có thể nằm vùng mười năm không bại lộ, còn sử dụng âm mưu sách động triều đình nội loạn rất có mạch lạc, không hề giống loại người điên điên khùng khùng chút nào.
Nếu như nói đây vẫn chỉ là suy luận trinh thám, cũng không phải là chứng cứ vững chắc, như vậy bản thân chuyện Tôn Hiểu Nhân giả thân phận của ca ca Tôn Hoài Nhân, đã chứng thực y không phải là hung thủ giết chết ca ca năm xưa.
Người vào thời này còn không biết, thật ra thì sinh đôi trong y học cũng tồn tại hai trường hợp.
Dưới tình huống bình thường, phụ nữ mỗi tháng rụng trứng một lần, có lúc bởi vì nguyên nhân nào đó đồng thời tống ra hai tế bào trứng đồng thời thụ tinh, sẽ sinh ra hai trứng khác nhau thụ tinh. Hai trứng khác nhau này mỗi trứng có một bào thai riêng của mình, không có liên hệ gì với nhau, trường hợp này gọi là sinh đôi khác trứng.
Sản phụ sinh ra hai đứa trẻ, nhìn từ góc độ di truyền học không có gì khác quá lớn so với huynh đệ tỷ muội bình thường. Mức độ giống nhau về dung mạo cũng không khác mấy với huynh đệ tỷ muội bình thường, tối thiểu sẽ không tới nỗi sau khi trưởng thành khiến cho người khác không cách nào phân biệt.
Mà sinh đôi cùng trứng lại hoàn toàn khác, là do một trứng thụ tinh tách ra làm đôi, tạo thành hai bào thai, phát triển thành hai đứa trẻ sinh đôi.
Bởi vì hai đứa trẻ này ra đời từ một trứng được thụ tinh, tiếp nhận nhiễm sắc thể và gien di truyền hoàn toàn giống nhau, vì vậy giới tính và tướng mạo của chúng hoàn toàn giống như, giống như một khuôn đúc ra, có lúc thậm chí ngay cả cha mẹ ruột cũng khó lòng phân biệt.
Tôn Hoài Nhân vào cung đã nhiều năm, sau đó Tôn Hiểu Nhân còn có thể mạo nhận thân phận của huynh trưởng mình mà không bị bất cứ ai phát giác, chuyện này chứng minh bọn họ tuyệt đối không phải là sinh đôi khác trứng, mà là cặp huynh đệ sinh đôi cùng trứng có cùng gien, cùng tướng mạo.
Đời sau nghiên cứu chứng minh, bởi vì sinh đôi cùng trứng có gien hoàn toàn giống nhau, cho nên giữa cặp sinh đôi sẽ hình thành một mối liên lạc đặc biệt nào đó, thường là trong lòng xem đối phương như ‘mình thứ hai’. Qua chuyện Tôn Hiểu Nhân lầm tưởng ca ca chết bởi bệnh thương vì Long Khánh đế đánh phạt, từ đó tự hoạn vào cung nằm vùng, có thể thấy được rõ ràng.
Đã có mối liên lạc tình cảm mà người bình thường không thể nào hiểu được này, Tôn Hiểu Nhân sẽ giết chết ‘mình thứ hai’ sao?
Cho nên sau khi Tần Lâm nhìn thấy hai bên xương lưỡi bộ xương khô có vết gãy, lập tức đoán ra được tám chín phần mười chuyện cũ mười năm trước.
Hắn lấy đây làm trụ cột, theo dấu vết gỡ từng gút thắt ra, rốt cục đã hoàn toàn giải khai đại án liên hoàn mười năm trước Tôn Hoài Nhân chết, Tôn Hiểu Nhân vào nằm vùng trong cung, vu hãm Vạn Lịch định làm dấy lên nội loạn cung đình.
-----------
Tần Lâm giục ngựa về tới nhà, vừa đi vào cửa phòng, dưới chân liền vấp phải cái gì mềm nhũn.
A Sa đang gối đầu lên Đại Hoàng ngủ thật ngon, mơ mơ màng màng giụi mắt, sau khi nhìn thấy là Tần Lâm lập tức chạy vào trong như cơn lốc:
- Thanh Đại tỷ, Tân Di tỷ, Tần đại thúc đã về!
Trời ơi… vừa rồi Tần Lâm vấp một cái không có chuyện gì, lần này suýt chút nữa té xỉu, vì sao gọi Thanh Đại cùng Từ Tân Di đều là tỷ tỷ, lại gọi ta là đại thúc?
Đối mặt tiêu chuẩn phân biệt rõ ràng như thế, Tần Lâm tỏ vẻ vô tội.
Hiện tại đã là canh tư, hai vị mỹ nhân vẫn còn thức chờ ở sảnh, tiểu nha đầu Thanh Đại náu mình trong chăn, hai tay thò ra ngoài cầm sách thuốc đọc. Vừa nghe A Sa cất tiếng kêu, nàng lập tức đẩy Từ Tân Di một cái.
Từ Đại tiểu thư nằm ở trên bàn ngủ thật say, gương mặt da bánh mật trở nên đỏ bừng. Có lẽ là tư thế không thoải mái, khóe miệng nàng còn vương chút nước dãi trong suốt.
- A, về rồi, Tần Lâm về rồi ư?
Từ Tân Di giật nảy mình, mở to mắt hạnh xinh đẹp.
Quả nhiên Tần Lâm đang đứng ở trước mặt, còn cười hì hì nhìn nàng, đưa tay véo mũi hai vị mỹ nhân:
- Tiểu ngốc, đại ngốc, vi phu ta đi Tử Cấm thành, xông pha Đông Xưởng như giẫm trên đất bằng, cần gì hai người phải lo lắng như vậy?
- Ai thèm lo cho chàng?
Từ Tân Di đỏ bừng mặt, bĩu môi nói với Thanh Đại:
- Ta đã nói tên này không có chuyện gì, muội không nên chờ hắn.
Thanh Đại mím môi mà cười, rõ ràng rất quan tâm, ngoài miệng lại luôn luôn muốn chiếm thượng phong, Từ tỷ tỷ thật đúng là...
- Buồn ngủ quá, mau đi ngủ thôi.
Da mặt Tần Lâm rất dày, một tả một hữu xốc hai vị mỹ nhân lên, chậm rãi đi về phòng.
A Sa véo lỗ tai Đại Hoàng:
- Hừ, Tần đại thúc lại muốn làm chuyện xấu, ngươi nói hắn có cái gì tốt, làm hại hai vị tỷ tỷ thức đêm vất vả chờ hắn.
Đại Hoàng vẫy đuôi liên tục, không có ý kiến gì về chuyện này.
Tần Lâm không có những ý nghĩ kỳ quái trong đầu giống như A Sa, hắn đã quá mức buồn ngủ, ôm hai vị mỹ nhân thơm tho mềm mại chui vào chăn, ngáp một cái liền ngủ thật say.
Phá án thâu đêm, có hai vị kiều thê quan tâm mình ở nhà chờ đợi, cảm giác này thật tốt.
-----------
Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, bất kể tường cung Tử Cấm thành cao dày tới mức nào, bất kể Phùng Bảo chọn lựa các biện pháp giữ bí mật kín đáo tới mức nào, nửa đêm gây ra động tĩnh như vậy, cuối cùng cũng có phong thanh truyền ra ngoài.
Mặc dù hôm nay không phải là hội triều ba sáu chín, nhưng bắt đầu từ sáng sớm, các quan tin tức linh thông đã lục tục chạy tới bên ngoài ngọ môn.
Ánh sáng mặt trời mới vừa chiếu xuống, dãy triều phòng hai bên quảng trường ngọ môn đã chen chúc đầy quan viên lớn nhỏ. Cho dù là các quan lười biếng hay bệnh, ngày thường hơi cảm lạnh một chút đã kiếm cớ ở nhà không chịu vào triều, lúc này cũng khoác thêm áo da cừu, đội khăn trùm tay, chịu đựng tiết trời giá rét tuyết rơi dày chạy như điên vào triều, ngó dáo dác khắp nơi hỏi thăm tin tức.
Những đại lão trong triều như Từ Văn Bích, Trương Tứ Duy, Thân Thời Hành cùng Lưu Thủ Hữu đều kết giao thái giám làm tai mắt trong triều, ít nhiều gì cũng biết nhiều hơn so với người khác. Cho nên vừa đến bên ngoài ngọ môn, bọn họ đã trở thành tiêu điểm cho vô số người vây quanh, bị đám môn sinh cố lại của mình hỏi han không ngớt.
Các quan văn thích dài dòng rườm rà, tuy rằng đám quan viên môn hạ của Trương Các Lão, Thân Các Lão hết sức ngứa ngáy khó chịu trong lòng, nhưng cũng vẫn phụ họa chi hồ dã giả hết sức dài dòng. Hai vị Các Lão cũng hư hư thật thật cà kê một hồi, thỉnh thoảng hé lộ ra một chút cho đám môn hạ mình chậm rãi phỏng đoán, càng làm ra vẻ cao thâm khó lường.
Trong quan trường rất chú trọng hai chữ suy đoán, nếu ngay cả bản lãnh này cũng không có, vậy hãy về nhà lục cơm nguội là vừa, không cần ở lại kinh sư thêm mất mặt xấu hổ.
Đám quan võ lại thẳng thắn hơn nhiều, một đám Hầu gia, Bá gia cùng Đô Đốc vây quanh Từ Văn Bích, nói chuyện oang oang như long trời lở đất. Lão Quốc Công bất quá chỉ vuốt râu mỉm cười, cũng không nói gì. Thật ra thì theo võ công huân quý suy thoái tại triều đường, lão nhân gia thân là đứng đầu ban võ trong triều, nói về tin tức linh thông còn kém xa hai vị Các Lão, nếu mở miệng ra chẳng phải là lộ ra mình kém cỏi hay sao?
Cũng may Từ Văn Bích cũng là nhân vật lão gian cự hoạt thành tinh, lập tức chỉ Lưu Thủ Hữu cách đó không xa:
- Các ngươi không hỏi chính chủ nhân Lưu Đô Đốc, chỉ lo vây quanh lão phu, không phải là lạy lầm miếu rồi sao?
Các quan võ huân quý nghe vậy cảm thấy có lý, Lưu Thủ Hữu chấp chưởng Cẩm Y Vệ, cai quản Đại Hán tướng quân đang làm nhiệm vụ ở trong cung, bên trong Tử Cấm thành xảy ra động tĩnh gì, hẳn là y rất rõ ràng.
Lưu Thủ Hữu là danh thần thế gia từ năm Gia Tĩnh, từ văn vào võ, lấy hàm chính nhất phẩm Tả Đô Đốc chấp chưởng Đô Chỉ Huy Sứ Ty cẩm y thân quân, cũng coi là nhân vật ghê gớm hàng đầu trong triều, các Công Hầu Bá Đô Đốc quen biết y từ trước vội vàng ùa tới hỏi han.
Lưu Đô Đốc đối phó đám đường thượng quan Cẩm Y Vệ thủ hạ đông đúc của mình đã cảm thấy kiệt lực, nhìn thấy đám quan võ cao cấp và huân thần quý thích vây lại, trong lòng càng thêm khổ sở.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]