Bọn họ không hề dao động chút nào, không có chút vẻ dừng lại, bước chân vẫn hết sức chỉnh tề, trên mặt lộ ra thần sắc kiên cường. Cho dù bị nước sông bao phủ qua đầu, cho dù trước mặt là núi đao biển lửa, e rằng cũng không thể ngăn cản bọn họ đi tới.
Rốt cục Thích Kế Quang trên tướng đài phát ra mệnh lệnh chuyển hướng về phía sau.
Phương trận xoay người tại chỗ, hàng đầu đổi thành hàng cuối, đội trường thương binh này lại lấy nhịp điệu như trước, bước chân cũng ung dung điềm tĩnh không nhanh không chậm từ dưới sông đi lên, tiến về phía tướng đài.
Thích Đại Soái dụng binh tới mức này, may là Tần Lâm kiến thức rộng rãi, thấy cảnh tượng này cũng cực kỳ kinh ngạc, thầm nhủ trong lòng: không trách Thích Kế Quang trăm trận trăm thắng, lão huấn luyện sĩ tốt dưới quyền đến trình độ như vậy, đương thời ai có thể làm đối thủ?
Những quan giáo Bắc Trấn Phủ Ty đi theo Tần Lâm từ kinh sư tới, lúc này càng há hốc mồm cứng lưỡi, ai nấy đều ngây người tại chỗ. Trời giá rét đã lâu, chỉ cần dính chút nước lạnh cũng đã cảm thấy lạnh thấu xương, huống chi trực tiếp đi xuống sông, ngâm hơn nửa người dưới nước sông lạnh như băng, đi lên còn bị gió Bắc thổi. Binh sĩ dưới quyền Thích Đại Soái quả thật là hán tử đúc bằng sắt thép.
Đội trường thương binh kia đi tới phía dưới tướng đài, bị nước sông làm ướt lại thêm gió rét thổi, ai nấy lạnh tới nỗi sắc mặt trắng bệch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve-2/2403286/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.