Sau khi Phan Thịnh nghe hồi báo lập tức phê trên trình văn mấy chữ ‘nhảm nhí hồ đồ’, ném trả lại cho Hàn Tiến, cách chức Đề Đốc Hội Đồng quán của y ngay tại chỗ, bắt y đóng cửa sám hối, nếu như không có lòng hối hận coi chừng đến lúc bản bộ đường kinh sát (thị sát thanh tra) không nể mặt.
Bị cấp trên trực tiếp trút giận, Hàn Chủ Sự bị dọa sợ đến hồn phi phách tán. Đến hiện tại y mới hiểu ra mình đối nghịch với Tần trưởng quan quả thật là đá một cước vào vách sắt, gãy xương đứt gân.
Tần Lâm chưởng Nam Trấn Phủ Ty, khắp kinh thành có gì mà không nghe ngóng được, biết được chuyện này đương nhiên phải cảm tạ Phan Thịnh.
Bên hàng quan võ cũng có mấy vị Hầu, Bá hỏi Lưu Thủ Hữu, đương nhiên Lưu Thủ Hữu sẽ không giấu giếm cho Tần Lâm, có vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác:
- Hừ hừ, trừ Tần tướng quân Nam Trấn Phủ Ty bản vệ, còn có kẻ nào dám hoành hành ngang ngược, không để ý tới chính sách ‘phủ dụ người xa’ của triều đình như vậy? Nếu người Miến Điện không nói cũng không sao, nếu nói ra tại ngự tiền, bản quan xem hắn ăn nói thế nào.
- Đánh cống sứ ư, chậc chậc, lá gan không nhỏ, không sợ gây ra chiến họa biên thùy sao?
Mấy vị Hầu, Bá thuận miệng phụ họa Lưu Thủ Hữu, dù sao bọn họ cũng không quen biết Tần Lâm.
Không ngờ rằng Định Quốc Công Từ Văn Bích đứng đầu võ thần quay đầu lại, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve-2/2403146/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.