Ba tên quản tượng Nghiêm Tài, Tào Hỷ, Khổng Lượng quỳ trên mặt đất, nghe thấy câu này đều bị dọa sợ đến biến sắc mặt, ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ kinh khủng.
Giống như Ôn Đức Thắng, bọn họ cũng biết rõ tính tình voi như thế nào, vì vậy sau khi Tần Lâm vạch trần cơ quan, bọn họ lập tức tâm phục khẩu phục. Bọn họ vừa luôn miệng kêu oan vừa suy đoán xem trong ba người mình, rốt cục ai mới là hung phạm lợi dụng voi giết người?
Ánh mắt sắc bén như điện của Tần Lâm quét qua ba quản tượng một lượt:
- Hừ hừ, dám giở trò trước mặt lão tử, lá gan không nhỏ...
Từ Tân Di thấy vậy vui mừng, kéo kéo Chu Nghiêu Anh:
- Xem kìa, tỷ phu muội đã nghĩ ra biện pháp, ha ha, chuyện khác hắn không có gì, phá án thật sự vô cùng lợi hại!
- Nhanh như vậy sao?
Trưởng Công chúa sợ hết hồn, có vẻ không mấy tin tưởng.
Từ Tân Di kéo Chu Nghiêu Anh đến gần, thấp giọng nói:
- Này, thế nào? Có phải phát hiện đầu mối hay không?
Tần Lâm toét miệng cười:
- Quá đơn giản, a, thứ trên người Hoa lão thung có vấn đề, rốt cục là cái gì, thử các ngươi một chút.
Thứ trên người Hoa lão thung? Từ Tân Di cùng Chu Nghiêu Anh đều cẩn thận quan sát, mới vừa rồi hai tên Hiệu Úy đã lấy hết đồ trong thi thể ra đặt dưới đất, chỉ có một xâu tiền, hai tờ giấy cầm đồ, một chiếc khăn tay.
Người bình thường mang những thứ đồ tùy thân này cũng rất bình thường, hơn nữa có quan hệ gì với chuyện con voi nổi điên?
- Ta biết rồi!
Từ Tân Di hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười to:
- Ha ha ha... Quá đơn giản, chính là xâu tiền!
Tần Lâm đầu tiên là bị sợ hết hồn, cho đến khi nghe nàng nói là xâu tiền lại không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, vội hỏi xâu tiền có cái gì không đúng.
- Ta mang ngân phiếu tùy thân, y mang theo tiền dĩ nhiên rất kỳ quái.
Từ Tân Di chớp chớp mắt hạnh, ra vẻ đó là chuyện đương nhiên.
Trời ơi… Tần Lâm có cảm giác như muốn hôn mê, không nhịn được gõ đầu nàng:
- Ngu đần, nàng cho rằng ai ai cũng có tiền như nàng sao? Người này toàn thân cao thấp cộng lại chưa được năm phân bạc, còn mang ngân phiếu nỗi gì?
Từ Tân Di bị mắng một phen cũng không tức giận, le lưỡi một cái:
- Không phải thì không phải, hung hăng gì chứ, hừ…
- Có… có phải là…. Là hai tờ giấy cầm đồ này không?
Chu Nghiêu Anh yếu ớt hỏi, thanh âm lí nhí như muỗi kêu, ánh mắt cũng tránh né không dám nhìn thẳng Tần Lâm.
Tiểu cô nương biết mới vừa rồi may nhờ Tần Lâm ứng biến kịp thời mới cứu được mình một mạng. Nhưng nhớ lại từng bị hắn ôm trong lòng lại cảm thấy ngượng ngùng, nói chuyện cũng cảm thấy xấu hổ.
Bây giờ Tần Lâm ngược lại khách sáo với vị tiểu di muội này hơn nhiều, biết được da mặt nàng mỏng bèn khích lệ nói:
- Có gì muội cứ nói ra đừng ngại, mọi người cùng tham khảo.
Chu Nghiêu Anh lấy hết can đảm nói:
- Giấy cầm đồ này chứng tỏ Hoa lão thung đã nghèo tới tận cùng. Có thể nào kẻ xấu lợi dụng điểm này dùng tiền mua chuộc uy hiếp y, bức bách y làm chuyện có lỗi với lòng mình. Kết quả mới vừa rồi đột nhiên lương tâm y trỗi dậy, muốn nói âm mưu cho chúng ta biết, kết quả bị diệt khẩu hay không?
- Trí tưởng tượng rất phong phú...
Tần Lâm cười híp mắt gật đầu, nhưng phía sau lại tiếp một câu:
- Đáng tiếc tất cả chỉ là suy đoán chủ quan.
Trưởng Công chúa vốn đang ngước khuôn mặt nhỏ nhắn mong đợi chờ tỷ phu khen nàng đôi câu, kết quả nghe vậy lập tức chu môi thật cao nghiêng đầu qua chỗ khác không để ý tới Tần Lâm.
- Chẳng lẽ là khăn tay này không đúng sao?
Từ Tân Di nhìn nhìn chiếc khăn tay màu vàng nhăn nhúm, cảm thấy dường như thứ này cũng không có gì là kỳ quái, suy nghĩ một chút lại nói:
- Chàng muốn nói màu vàng là phạm húy sao, tiên đế Gia Tĩnh gia đã hủy bỏ chuyện này, lần này là chàng phạm sai lầm rồi, ha ha…
Chu Nghiêu Anh cũng quay đầu lại, nhìn Tần Lâm chun mũi trêu chọc hắn, tiểu cô nương vẫn còn giận dỗi.
- Dĩ nhiên không phải màu sắc, ừm, hoặc là nói màu sắc chỉ là một mặt...
Tần Lâm sờ sờ mũi, có vẻ không thể làm gì:
- Các ngươi không cảm thấy người này mang theo khăn tay có cái gì khác thường sao?
- Như vậy thì có gì khác thường?
Từ Tân Di kỳ quái nhìn Tần Lâm
- Chúng ta đều mang khăn tay!
- Đúng vậy, đúng vậy...
Chu Nghiêu Anh lấy khăn tay tơ lụa thêu uyên ương từ trong lòng ngực ra, còn mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Từ Tân Di tỏ vẻ ranh mãnh, đưa mắt nhìn đám nữ binh Thị Kiếm:
- Các ngươi có mang khăn tay hay không vậy?
Thị Kiếm cầm đầu, cả đám nữ binh đồng loạt lấy khăn tay của mình ra, tơ lụa, gấm, vóc… đủ mọi màu sắc trông rất đẹp mắt.
Từ Tân Di khiêu khích nhìn nhìn Tần Lâm, Chu Nghiêu Anh cũng nhìn về phía hắn le lưỡi. Vốn là Trưởng Công chúa còn mấy phần xấu hổ, nhưng cơ hội có thể khinh bỉ Tần tỷ phu như vậy quả thật là hiếm có, không thể bỏ lỡ được.
Tần Lâm bất đắc dĩ sờ sờ mũi, không so đo với đám nương tử quân này, chợt xoay người hỏi Ôn Đức Thắng cùng đám quản tượng:
- Khăn tay các ngươi đâu, lấy ra cho bản quan xem thử?
Đám quản tượng ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt ai nấy vô cùng kỳ quái, không có người nào lấy khăn tay ra.
Ôn Đức Thắng nở một nụ cười bồi:
- Trưởng quan nói đùa, huynh đệ Tuần Tượng sở chúng ta ngày nào cũng chơi đùa với voi, cho chúng ăn, tắm chúng, dắt chúng đi dạo, cỡi chúng… Toàn thân đầy bùn đất mồ hôi, làm sao có thể dùng khăn tay được?
Không phải vậy sao, ngay cả tứ phẩm cẩm y Thiêm Sự Ôn Đức Thắng cũng giống như mới vừa từ dưới đất chui lên, quản tượng khác càng không cần phải nói. Nếu dùng khăn tay, mỗi người dùng mười hai mươi cái cũng không đủ lau.
Từ Tân Di cùng Chu Nghiêu Anh nhất thời tỉnh ngộ, phát giác mình cho rằng như vậy là đúng, thật ra không phải.
Tần Lâm đắc ý chỉ khăn tay:
- Mới vừa rồi tất cả đều thấy được, Hoa lão thung kia cũng không khác gì ba tên quản tượng này, tay áo, ngực đều bẩn thỉu dơ dáy, thế nhưng trong ngực áo lại có một chiếc khăn tay. Hừ hừ, ta nghĩ khăn màu vàng như vậy rất có thể là dẫn dụ làm cho bạch tượng nổi điên, y mang theo khăn tay này chính là muốn tới thông báo cho chúng ta...
Dứt lời, Tần Lâm chỉ ba tên quản tượng quỳ dưới đất:
- Lục soát trên người bọn họ, người nào mang theo khăn tay màu vàng giống như vậy, người đó chính là hung thủ!
Các thân binh Hiệu Úy không nói lời gì, lập tức kéo ba tên quản tượng ra, cẩn thận lục soát.
Rất nhanh đã có kết quả, không ai mang theo khăn tay màu vàng, nhưng áo lót của Tào Hỷ cũng là màu vàng.
Quả nhiên là như vậy, Từ Tân Di cũng không nói, Chu Nghiêu Anh bội phục vạn phần đối với phán đoán của Tần Lâm, nói ở bên tai biểu tỷ:
- Ôi, tỷ phu thật là lợi hại!
Mặc dù Từ Tân Di đoán sai nhưng vẫn tỏ ra dương dương đắc ý. Tần Lâm tìm được kết quả, không phải cũng giống như bản tiểu thư tìm được hay sao?
Ai ngờ Tào Hỷ kia vẫn một mực kêu oan, nói mình là bị oan uổng, không liên quan với chuyện này.
Ôn Đức Thắng nổi giận xung thiên, gằn giọng quát:
- Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, đã phụng chức ở bản vệ, chẳng lẽ không hiểu được lợi hại mười tám bộ đại hình Cẩm Y Vệ chúng ta? Ngoan ngoãn khai ra, khỏi bị đau đớn da thịt.
Tần Lâm bảo Ôn Đức Thắng ngừng lại, tỏ vẻ tự tin nói:
- Không phải vạn bất đắc dĩ, bản quan sẽ không khinh suất dụng hình ép cung, Tào Hỷ, bản quan sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục!
Dứt lời Tần Lâm lệnh cho đám quân tượng cột bạch tượng lại chỉ chừa không gian hoạt động rất nhỏ cho nó. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cuối cùng hắn mới cười híp mắt đứng ở trước mặt bạch tượng.
- Nào bạch tượng kia, hãy cho chúng ta xem ngươi nổi giận thế nào…
Tần Lâm cười khành khạch xấu xa, cầm khăn tay màu vàng lên ra sức múa may trước mặt bạch tượng.
Bạch tượng ôn nhu hiền hòa nhìn hắn, lỗ tai to vẫy vẫy, vẻ mặt hết sức vô tội, dường như hoàn toàn không hiểu người này đang làm gì.
Trời ơi, có lầm hay không! Tần Lâm trán đổ mồ hôi, càng thêm ra sức múa khăn tay.
Động, rốt cục động rồi! Bạch tượng lảo đảo lắc lư, thoạt nhìn giống như là muốn làm gì đó.
- Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ...
Chu Nghiêu Anh cắn ngón tay, núp ở sau lưng biểu tỷ.
Từ Tân Di rất có khí thế phất tay một cái:
- Đừng sợ, ta bảo vệ muội.
Không nghĩ tới trong mong đợi của tất cả mọi người, chẳng những bạch tượng không hề nổi giận, ngược lại quỳ xuống, vòi dài của nó giơ lên giơ xuống về phía Tần Lâm, quả thật cực kỳ ngoan ngoãn.
Tần Lâm buồn bực gãi gãi đầu, không hiểu rốt cục con voi này làm sao nữa…
Đám quản tượng xì xào bàn tán:
- Thoạt nhìn Tần trưởng quan cũng không có lợi hại như trong truyền thuyết…
- Không dám nói, nhìn hắn tuổi còn trẻ… ôi ngàn vạn lần chớ làm liên lụy đám người khổ sở nghèo hèn chúng ta…
Ôn Đức Thắng buồn cười lại không dám cười:
- Tần trưởng quan, ngài thấy thế nào?
Tần Lâm có hơi buồn bực, vốn tưởng rằng vụ án được giải khai, không ngờ rằng vẫn còn thiếu gì đó.
Bất quá điều tra phá án từ trước tới nay toàn là sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn. Tình cảnh tìm được hung thủ chỉ sau nửa canh giờ, thậm chí mới vừa xem qua vụ án đã tìm được, có lẽ chỉ có trong phim ảnh, bản thân Tần Lâm chưa từng thấy qua.
Cho nên nhất thời thất lợi, hắn cũng không tỏ ra chán nản, thờ ơ phất phất tay, lại nâng cằm suy tư.
Chu Nghiêu Anh thấy Tần Lâm thật lâu không nói lời nào, chỉ cho rằng hắn bị thất bại không vui, đôi mày nàng cũng cau lại, kéo kéo Từ Tân Di:
- Dường như Tần tỷ phu rất khó xử, mới… mới vừa rồi muội không nên chọc ghẹo huynh ấy…
Từ Tân Di bĩu môi:
- Muội có chọc ghẹo nhiều hơn nữa hắn cũng không sợ, da mặt tên này còn dày hơn tường thành.
Trưởng Công chúa phì cười một tiếng, cảm thấy biểu tỷ cùng Tần Lâm thật đúng là trời sanh một đôi.
Hai nàng tay trong tay đi tới, thấy Tần Lâm lấy tay án huyệt Thái Dương, miệng lẩm bẩm:
Hắn đang nói cái gì? Từ Tân Di cùng Chu Nghiêu Anh đều không nghe rõ.
Tần Lâm vỗ tay một cái, vẻ mặt tươi cười hỏi hai người bọn họ:
- Có nhớ trước khi bạch tượng nổi điên, chúng ta từng nghe thấy thanh âm kỳ quái hay không?
Từ Tân Di lắc đầu một cái, Chu Nghiêu Anh lại nói nghe thanh âm tương tự gảy đàn, còn cố ý nói thêm:
- Dường như dây đàn không căng mà là buông chùng lỏng lẻo, lại rất nhỏ, cơ hồ không nghe thấy.
Lúc ấy Tần Lâm cũng mơ hồ nghe thấy, liền hỏi Ôn Đức Thắng cùng những quản tượng kia, không ngờ phần lớn người đều nói cũng không nghe thấy gì, chỉ có môt ít quản tượng trẻ tuổi nói nghe thấy thanh âm tương tự kéo sợi bông, nhưng vô cùng nhỏ, rất khó nghe.
Chẳng lẽ thanh âm này chính là nguyên nhân kích thích con voi nổi điên?
Tần Lâm có chút không xác định.
Từ Tân Di nháy mắt một cái, lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Cho dù có loại thanh âm đó, nhưng bên trong chuồng tương đối ồn ào, chút thanh âm nho nhỏ như vậy làm sao có thể khiến cho bạch tượng nổi điên? Ngay cả thiếp cũng không nghe, nó có thể nghe được sao?
- Trong này nhất định có điều cổ quái…
Tần Lâm nghĩ ngợi, ra lệnh lục soát toàn thân Tào Hỷ, kết quả trừ y phục trong ngoài quần khố, đai lưng, giày cỏ ra không có vật gì khác, không có nhạc khí nào có thể phát ra âm thanh.
Sắc trời sắp tối, nhất định phải đưa Chu Nghiêu Anh trở về cung, Tần Lâm liền lệnh Ôn Đức Thắng trông chừng bạch tượng thật cẩn thận, Tào Hỷ hiềm nghi cũng rất lớn, phái Hiệu Úy trông chừng nghiêm mật.
- Xem ra, rất cần đi gặp sứ đoàn Miến Điện tiến cống một chuyến.
Tần Lâm suy nghĩ một chút, miệng lẩm bẩm:
- Dù sao chúng ta hiểu biết tập tính của voi quá ít.
Tần Lâm, Từ Tân Di đưa Chu Nghiêu Anh trở về cung, trên đường trở về hai người bàn tán, không biết án bạch tượng giết người này rốt cục là do quản tượng có thù riêng chém giết lẫn nhau, hay là có người khám phá thân phận Chu Nghiêu Anh, có ý bất lợi đối với nàng, hay là có mưu đồ khác nữa?
Thấy Từ Văn Trường, Tần Lâm thỉnh giáo lão, hỏi rõ chuyện Miến Điện tiến cống bạch tượng.
Triều Đại Minh thiết lập Tuần Tượng sở Cẩm Y Vệ, phụ trách huấn luyện nghi thức triều hội dùng voi. Bất quá kinh sư nằm ở phía Bắc, cũng không thích hợp cho voi sinh sống. Cho nên con voi có sinh lão bệnh tử, cần tới Vân Nam Thổ Ty cùng thuộc quốc Xiêm La (Thái quốc),Miến Điện tiến cống.
Quốc vương Đông Hu vương triều Miến Điện Mãng Ứng Long không phải là đang giao chiến cùng triều Minh sao, vì sao còn tiến cống bạch tượng như vậy?
Mãng Ứng Long này dã tâm bừng bừng, sau khi thống nhất Miến Điện lại trước sau công chiếm Xiêm La, kích phá Lào, có khí thế muốn hùng bá bán đảo Trung Nam.
Y thấy triều Minh Bắc phương phồn hoa giàu có, lại nổi lên lòng tham không đáy được voi đòi tiên, trong hơn mười năm có bốn lần Bắc thượng xâm lược Trung Quốc, Tuyên Phủ Sứ Lũng Xuyên (một dãy Vân Nam Thụy Lệ Lũng Xuyên ngày nay) Đa Sĩ Ninh trung thành với triều Minh bị Hán gian Nhạc Phượng mưu hại, Tuyên Úy Sứ Mạnh Dưỡng Tư Cá huyết chiến bị bắt anh dũng hy sinh, Tuyên Phủ Sứ Càn Nhai (chếch về phía Tây Nam Vân Nam) Đao Phạ Văn binh bại trốn về phía Vân Xương phủ phía Bắc. Trong lúc nhất thời Mãng Ứng Long vô cùng kiêu ngạo, từng mảng lớn lãnh thổ miền Tây Nam Vân Nam bị Miến Điện tóm thâu.
Đáng tiếc quan viên địa phương triều Minh ở Vân Nam cũng không biết được tính nghiêm trọng của vấn đề, ngược lại xem Mãng Ứng Long xâm lược khuếch trương giống như là xung đột bộ tộc địa phương thường gặp, lấy tâm tính khoan dung của thiên triều thượng quốc đáp lại, hở chút là ‘chiêu an’, ‘tuyên úy’, không chịu kiên quyết đả kích chế tài.
Bọn họ không biết trong mắt Mãng Ứng Long ngông cuồng, triều Minh khoan dung đại độ trở thành hèn yếu vô năng, càng không chút kiêng kỵ, không xem triều Minh ra gì.
Nhưng thái độ triều Đại Minh đối với chuyện Miến Điện lại bất đồng.
Đại Minh trung ương thiên triều, miệng nói là ‘Vương giả không trị Di Địch, người tới không cự tuyệt, người đi không đuổi’, nhưng thực chất lại hy vọng nhất là ‘Thánh thiên tử tại vị, Tứ Di tới triều bái’. Lúc Minh Thành Tổ Chu Lệ tại vị còn phái Trịnh Hòa hạ Tây Dương lấy triều cống của quốc vương rất nhiều đảo quốc dọc đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]