Chương trước
Chương sau
Bất quá nếu làm như vậy coi như hoàn toàn trở mặt với Dương Triệu, nếu không tìm được chứng cứ, sau này e rằng khó mà ăn nói với kinh sư.

- Tằng Thị Lang không cần khó xử...

Tần Lâm khẽ mỉm cười, rất là tự tin nói:

- Tin tức Lưu Lương Phụ lưu lại tuyệt đối không phải là hàm hồ không rõ. Không phải là tổ chim, ha ha, hạ quan có thể đoán chắc tuyệt đối không nằm dưới gốc hoa.

A…

Tằng Tỉnh Ngô đáp ứng một tiếng, tiếp theo rất là kinh ngạc nhìn nhìn Tần Lâm, âm thầm toát mồ hôi lạnh: vì sao hắn biết được trong lòng mình đang suy nghĩ những gì? Không ngờ rằng bản lãnh xem sắc đoán ý của người này lại đạt tới mức nhìn thấu lòng người như vậy.

Từ Văn Trường tán thành phân tích của Tần Lâm, lão và Lưu Lương Phụ đã quen biết nhau từ sớm, chỉ bất quá đạo bất đồng không thể cùng mưu. Nhưng cũng biết người này trời sanh tính quỷ trá đa nghi, đến lúc sống chết trước mắt tuyệt sẽ không cam tâm tình nguyện thành quỷ vô ích như vậy. Tin tức mà y để lại phải là đơn giản, trực tiếp, hơn nữa tương đối xảo diệu.

- Đúng vậy...

Tần Lâm sờ sờ cằm, cân nhắc câu chữ nói:

- Cho nên ta cảm thấy chúng ta đã nghĩ quá phức tạp, ngược lại đi vào lầm đường. Hẳn Lưu Lương Phụ phải để lại cho những người điều tra phá án như chúng ta một ám hiệu tương đối rõ ràng, tương đối dễ dàng nhận biết, mới thuận tiện báo thù tuyết hận thay y.

Ở điểm phá án này, mục tiêu của Lưu Lương Phụ đã chết cũng nhất trí với Tần Lâm, cho nên y tuyệt không thể nào lưu lại câu đố quá mức phức tạp.

- Đơn giản, rõ ràng...

Bàn tay to bè của Ngưu Đại Lực gãi gãi đầu, chợt kinh hô thất thanh:

- Chẳng lẽ là quyển sổ được chôn dưới vị trí cái đĩa rơi xuống?

- Có khả năng không nhỏ...

Tần Lâm gật đầu một cái, lại bổ sung:

- Cho dù là không phải, cũng đã hết sức tiếp cận.

Lục mập lại chỉ nghe thấy câu trước, cười lớn vỗ Ngưu Đại Lực một cái:

- Lão Ngưu, đầu gỗ như ngươi cũng có thể phá án sao? Ha ha, đi theo Tần trưởng quan, kẻ ngu đần cũng có thể biến thành thông minh!

Từ Văn Trường mỉm cười nhìn Lục Viễn Chí một cái, thầm nhủ trong lòng: ngươi mới là kẻ ngu đần, Ngưu Đại Lực người ta là bề ngoài chất phác nhưng trong lòng có tâm kế, e rằng còn lão thành hơn cả ngươi.

Mọi người lập tức đi tới hiện trường vụ cháy, bắt đầu đào ở vị trí cái đĩa rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, Dương Triệu cũng dẫn dắt thân binh sĩ tốt bắt đầu đào lên tất cả luống hoa trong sân Tổng Đốc phủ chỉ cách đó một bức tường. Bắt đầu đào từ vị trí ở gần tiểu viện Lưu Lương Phụ nhất, từng bồn hoa bị bọn họ đào lên, gốc hoa vào mùa Đông đã sớm rụng lá khô héo bị nhổ tận gốc ném xuống đất, khắp nơi hỗn loạn vô cùng.

Kết quả hết sức dễ thấy, toàn bộ Tổng Đốc phủ bị đào thành công trường vẫn không tìm được gì. Dương Triệu giận tới nỗi thở hồng hộc, tức tối trong lòng, Triệu Sư Thần mới rửa mặt sạch sẽ cũng gấp tới mức trợn trừng mắt.

 

Hai tên bại hoại bó tay hết cách, vốn tưởng rằng cho một mồi lửa đốt cháy chỗ ở Lưu Lương Phụ thành bình địa là có thể vĩnh viễn dứt tuyệt hậu hoạn. Kết quả đến bây giờ mới hiểu được nếu vẫn chưa tìm được quyển sổ, tận mắt nhìn nó hóa thành tro bụi, vậy trong lòng vẫn như có tảng đá đè nặng hết sức khó chịu, chỉ cần hơi có chút gió thổi cỏ lay lập tức giật mình kinh hãi.

Nghe thấy thân binh báo cáo lại Tần Lâm đang đào ở vị trí cái đĩa rơi xuống trong nhà Lưu Lương Phụ, hai người lại bừng tỉnh ngộ, quả nhiên giống như Tần Lâm nói, vô cùng hối hận vì sao mình không tranh thủ đào trước.

Ặc, lần này là không thể nào, bởi vì hiện trường vụ cháy được bảo vệ nghiêm mật, Dương Triệu tuyệt không thể nào đơn phương đào bới.

Vội vàng đi xem một chút, hai người bọn họ giống như bị quỷ đuổi sau lưng, nhanh chóng chạy tới hiện trường.

Suy đoán của Ngưu Đại Lực lại thất bại một lần nữa, sau khi đào dưới đất thành một cái hố rất lớn rất sâu cũng không tìm thấy quyển sổ kia, hai tay Tần Lâm vẫn trống trơn như trước.

Nhưng lần này Dương Triệu cùng Triệu Sư Thần không dám nói bóng nói gió chế giễu đối phương nữa, sau hai lần vừa rồi, tim bọn họ suýt chút nữa rời khỏi lồng ngực. Nếu làm như vậy vài lần nữa, Tần Lâm không cần phá án, trước hết cũng đã hù chết hai tên đầu sỏ tội ác này.

- Phù... Lão phu, lão phu...

Dương Triệu thở hào hển, sắc mặt xanh đến mức dọa người.

Giọng sài lang của Triệu Sư Thần cũng không còn vang nữa, tay vịn tường không ngừng xoa xoa ngực, vừa rồi suýt chút nữa tim y đã theo cổ họng nhảy ra ngoài.

Lục mập, Ngưu Đại Lực đứng ở bên trên hố to đào lên, ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy thẫn thờ, ủ rũ cúi đầu nói với Tần Lâm:

- Trưởng quan ngài xem...

Tần Lâm cũng không quá mức thất vọng, sờ sờ cằm:

- Mặc dù không phải, nhưng cảm giác này làm cho ta cảm thấy rất quen thuộc, chỉ còn cách một tầng cửa sổ bằng giấy mỏng lại không phá được…

Lúc này Thích Kế Quang dẫn dắt Thích Kim và đám thân binh biên quân từ bên ngoài xách theo rất nhiều hộp đựng thức ăn, thau cơm, cười híp mắt đi tới:

- Chư vị Khâm Sai, Dương đại lão gia, Triệu tiên sinh, bận rộn cả ngày như vậy cũng là tận trung vì nước, nhưng vẫn phải bảo trọng thân mình. Mộc ân tìm chút rượu thịt từ quán cơm mang tới, kính xin chư vị Đại lão gia thưởng dụng.

Bụng Lục Viễn Chí lập tức kêu lên òng ọc, tranh trước tiến lên lấy một hộp đựng thức ăn trong đó mở ra, tuy tiết trời giá lạnh nhưng vẫn còn bốc khói nghi ngút.

Thích Kế Quang có mấy phần đắc ý nói:

- Đây là hộp đựng thức ăn đặc biệt làm hai tầng, đựng thức ăn bên trong nửa ngày cũng không bị nguội.

Tần Lâm chợt cau mày, nhìn Thích Kế Quang như không quen biết, kinh ngạc nói:

- Lão ca nói gì, hộp đựng thức ăn này là đựng cái gì?

- Hộp đựng thức ăn dĩ nhiên đựng thức ăn!

Thích Kế Quang không hiểu chớp mắt một cái.

Ha ha ha... Tần Lâm đột nhiên ngửa mặt lên trời cười như điên, tiếp theo chợt xông tới ra sức vỗ cánh tay Thích Kế Quang:

- Thích lão ca, đa tạ huynh một lời vạch trần bí ẩn!

Tần Lâm lấy lại bình tĩnh, bước nhanh đi tới bên người Từ Văn Trường, kê vào tai lão nói nhỏ mấy câu.

Mắt già vẩn đục của Từ Văn Trường lập tức mở thật to, thần sắc vừa mừng vừa sợ, tiếp theo áo não tát vào mặt mình một cái:

- Không ngờ rằng đơn giản như vậy, vì sao ta lại không nghĩ tới?

- Hộp đựng thức ăn, giữ ấm, hai tầng...

Lục mập xoa xoa cầm nung núc thịt suy nghĩ, đột nhiên kêu lên thất thanh:

- Đúng rồi, hộp đựng thức ăn hai tầng, nhất định là Tần trưởng quan từ hộp đựng thức ăn hai tầng nghĩ tới tường kép, quyển sổ kia giấu ở trong tường kép!

Nghe nói như thế, mọi người đều đưa mắt nhìn quanh bốn phía, nhưng chỗ ở Lưu Lương Phụ nhà cửa phòng ốc đã bị hỏa thiêu sụp đổ, vách tường bốn phía đã sụp thành gạch vụn, mới vừa rồi đám Cẩm Y Hiệu Úy đã cẩn thận dọn dẹp qua, cũng không nhìn thấy có tường kép, có sổ sách gì cả.

Chẳng lẽ là quyển sổ được giấu trong một chỗ nào đó của tường viện?

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.