Bất quá nếu làm như vậy coi như hoàn toàn trở mặt với Dương Triệu, nếu không tìm được chứng cứ, sau này e rằng khó mà ăn nói với kinh sư.
- Tằng Thị Lang không cần khó xử...
Tần Lâm khẽ mỉm cười, rất là tự tin nói:
- Tin tức Lưu Lương Phụ lưu lại tuyệt đối không phải là hàm hồ không rõ. Không phải là tổ chim, ha ha, hạ quan có thể đoán chắc tuyệt đối không nằm dưới gốc hoa.
A…
Tằng Tỉnh Ngô đáp ứng một tiếng, tiếp theo rất là kinh ngạc nhìn nhìn Tần Lâm, âm thầm toát mồ hôi lạnh: vì sao hắn biết được trong lòng mình đang suy nghĩ những gì? Không ngờ rằng bản lãnh xem sắc đoán ý của người này lại đạt tới mức nhìn thấu lòng người như vậy.
Từ Văn Trường tán thành phân tích của Tần Lâm, lão và Lưu Lương Phụ đã quen biết nhau từ sớm, chỉ bất quá đạo bất đồng không thể cùng mưu. Nhưng cũng biết người này trời sanh tính quỷ trá đa nghi, đến lúc sống chết trước mắt tuyệt sẽ không cam tâm tình nguyện thành quỷ vô ích như vậy. Tin tức mà y để lại phải là đơn giản, trực tiếp, hơn nữa tương đối xảo diệu.
- Đúng vậy...
Tần Lâm sờ sờ cằm, cân nhắc câu chữ nói:
- Cho nên ta cảm thấy chúng ta đã nghĩ quá phức tạp, ngược lại đi vào lầm đường. Hẳn Lưu Lương Phụ phải để lại cho những người điều tra phá án như chúng ta một ám hiệu tương đối rõ ràng, tương đối dễ dàng nhận biết, mới thuận tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve-2/2403093/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.