Tằng Tỉnh Ngô ở bên cạnh nghe vậy dở khóc dở cười, nói với Tần Lâm:
- Tần tướng quân thật đúng là dưới tay tướng mạnh không có binh hèn.
- Tên mập, chớ có nói hươu nói vượn!
Tần Lâm từ sau đá một cước vào người tên mập.
Trúng một cước này, tên mập lập tức chúi nhủi về phía trước, chỉ còn kém một tấc sẽ hôn vào miệng thi thể cháy đen.
Tên mập bị dọa đến toát mồ hôi lạnh toàn thân, quay đầu lại ‘U oán’ nhìn Tần Lâm:
- Tần ca, huynh chỉ giỏi chọc ghẹo đệ.
Lục Viễn Chí đi theo Tần Lâm hai năm qua, thủ pháp cũng đã thành thục hơn nhiều. Chỉ trong thoáng chốc đã quét sạch bụi tro than bên ngoài thi thể, lập tức lộ ra mấy vết rách dài bên ngoài thi thể, có vết sâu vào trong bắp thịt, mà một vết ở bụng rất rộng đã làm lộ ra ngũ tạng bên trong.
- Chẳng lẽ là bị người dùng đao đâm chết, sau đó mới đốt thi diệt tích?
Tằng Tỉnh Ngô dứt lời, dùng dư quang khóe mắt nhìn Dương Triệu một chút.
Dương Triệu cũng mê hoặc không hiểu, nhìn vết thương sững sờ.
Tần Lâm cũng không ngại cho bọn họ biết chút kiến thức y học phổ thông:
- Đó cũng không phải vết đao, mà là lúc ngọn lửa thiêu cháy, hơi nước trong da và bắp thịt bị đốt khô, khiến cho co rút kịch liệt dẫn tới nứt ra. Tằng Thị Lang, dê…
- Dê nướng Tân Cương phải không?!
Tằng Tỉnh Ngô dở khóc dở cười khoát khoát tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve-2/2403085/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.