Nghĩ đến Dương Triệu và bè đảng tác oai tác phúc trên đầu tướng sĩ biên quân, tham ô thật nhiều lương hướng, Tần Lâm hận không được lột da ăn thịt uống máu y.
- Đại Soái!
Thích Kim cũng rời ghế đứng lên, khao khát nhìn bá phụ. Nếu như lúc đầu y còn có lòng bất mãn với chuyện Tần Lâm "lợi dụng" và "bán đứng" bọn họ, vậy hiện tại quân nhân tính tình thẳng thắn này rõ ràng phát giác Tần Lâm có thiện ý.
Thích Kế Quang nhìn Tần Lâm một chút, trong ánh mắt mang theo vẻ cảm kích và biết ơn, nhưng rất nhanh ánh mắt của lão lại rụt rè tránh né, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Mạt tướng không có gì băn khoăn, những gì đã nói đều là thật tình, cầu xin Khâm Sai Đại lão gia thể tuất hạ tình.
Mặc dù thái độ Tằng Tỉnh Ngô sau khi nhận được quân chỉ tướng phủ xảy ra biến hóa quay ngoắt một trăm tám mươi độ, nhưng cũng không có công bố minh xác chỉ thị Trương Cư Chính. Huống chi với quan hệ giữa Thích Kế Quang cùng Trương Cư Chính, tại sao Tướng gia không trực tiếp viết thơ cho lão?
Thích Kế Quang không biết được đây là trường tranh đấu thế nào, cũng không dám hồ đồ nhảy vào vũng nước đục. Trừ phi chính miệng Tướng gia muốn lão tố cáo Dương Triệu, nếu không lão đã quyết định tuyệt không dính vào.
Tần Lâm cười khổ, cũng hiểu nỗi khổ của Thích Thiếu Bảo. Mấy chục năm qua, nếu không phải lão sáng suốt giữ thân, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve-2/2403072/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.