Chương trước
Chương sau
Khâu Tranh thấy có cơ hội lập tức đi sát theo sau ngựa Tần Lâm, không ngờ rằng cũng thuận lợi đi xuyên qua đám đông.

Bất quá tới cửa tướng phủ, rốt cục vận may của Khâu Tranh cũng hết. Quản gia Du Thất tự mình canh giữ ở cửa xử lý tân khách, nhìn thấy Tần Lâm tất nhiên gật đầu khom người mời hắn đi vào. Khâu Tranh cũng muốn cùng tiến vào, kết quả bị Du Thất trợn mắt một cái, đưa tay cản lại:

- Vị tiên sinh này, kính xin đợi một chút.

Vì vậy Khâu Tranh cũng chỉ có thể ở lại với đông đảo quan viên ngoài cửa tướng phủ, hâm mộ nhìn Tần Lâm được Du Thất rất cung kính đón vào, sau đó tiếp tục chen chúc chờ đợi ngoài cửa.

Hôm nay là mồng Hai Tết, tiết trời còn rất lạnh, thế nhưng đông người chen chúc, tâm trạng nhiệt tình muốn bái kiến Tướng gia, trên đầu ai nấy đều xuất ra một lớp mồ hôi mịn.

Cùng người không cùng mệnh, rất nhiều Đô Đốc Đồng Tri, Đô Chỉ Huy Sứ vẫn còn chen chúc ngoài cửa tướng phủ, Tần Lâm chỉ là Chỉ Huy Thiêm Sự đã được quản gia Du Thất đích thân dẫn vào, ung dung đi vào thiên sảnh.

- Chủ nhân nhà ta đang tiếp kiến Thân Các Lão, Vương Thượng Thư, kính xin Tần trưởng quan đợi một chút...

Du Thất nở một nụ cười bồi, lại cao giọng lệnh cho người ở:

- Trà, dâng trà, mau dâng trà ngon!

Sau khi dâng trà, Du Thất cáo lỗi với hắn, trở ra cửa tiếp tục xử lý khách tới.

Trước Tần Lâm đã có một vị quan viên ngồi ở thiên sảnh, người này đầu đội ô sa thân mặc quan phục màu đỏ vô cùng xinh đẹp, từ cổ tới vạt dài năm tấc, ống tay áo dài bảy tấc quá tay, chính là sắc phục quan võ, bổ phục trước ngực thêu hình sư tử màu sắc sặc sỡ, hông đeo thắt lưng dương chi bạch ngọc cực kỳ xinh đẹp.

Người mặc y phục này chính là quan võ nhất phẩm, nếu không phải là Đô Đốc cũng là một Đô Đốc Đồng Tri, trong quan võ triều Đại Minh coi như là đứng trên đỉnh.

Tuổi người này chừng năm mươi, vóc người không mập không gầy không cao không thấp, tướng mạo cũng bình thường không có gì lạ, để chòm râu dê, nếu như cởi quan phục ra chưa chắc oai vệ bằng Du Thất.

Vốn là người này đang nói chuyện cùng một vị tùy tùng mặc sắc phục tứ phẩm quan võ bên người, nhìn thấy Tần Lâm đi vào, thái độ Du Thất luôn luôn tự cao tự đại hiện tại đặc biệt khiêm nhường, người này cũng có chút giật mình. Bất quá lão cũng có chuyện của mình, cũng chỉ gật đầu với Tần Lâm một cái coi như là chào hỏi, sau đó lại tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện cùng tùy tùng.

Hai người này ngồi xa hơn một chút, thanh âm cũng giảm thấp xuống, Tần Lâm chỉ loáng tháng nghe thấy ba chữ Hải Cẩu Thận.

Chợt Đô Đốc kia vỗ bàn một cái, cau mày khổ sở nói:

- Ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy các ngươi cũng không làm được, bản quan có đòi các ngươi làm gì quá mức khó khăn đâu? Tướng gia đối với chúng ta ân trọng như núi, bản quan thật sự cảm thấy áy náy trong lòng…

Tứ phẩm quan võ có lẽ là một kẻ tính tình nóng nảy, thấy chủ soái mình lo lắng giọng nói hơi lớn lên:

- Bá phụ, tìm cho Tướng gia hồ cơ Ba Tư, Hải Cẩu Thận, điệt nhi thấy cũng đã đủ rồi. Miễn linh gì đó, đừng nói là chưa từng thấy qua, cũng mới là lần đầu tiên nghe thấy, biết đi đâu mà tìm?

Lục mập sau lưng Tần Lâm phì cười một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm:

- Đây là một tên quan nịnh hót, tặng hồ cơ Ba Tư còn kèm theo Hải Cẩu Thận, thật sự là dụng tâm lương khổ.

Thì ra Hải Cẩu Thận chính là dương vật hải cẩu, là thuốc tráng dương vô cùng hiệu nghiệm trong Trung y, người khác không biết được lai lịch, Lục Viễn Chí xuất thân y quán cho nên biết rất rõ ràng, cho nên lập tức bật cười.

Tần Lâm cũng cảm thấy buồn cười, hắn từng thấy qua hai tên hồ cơ Ba Tư A Cổ Lệ cùng Bố Lệ Nhã ở tướng phủ, tuy không gọi là nhan sắc khuynh quốc nhưng cũng là mỹ nhân vạn người chọn một, hơn nữa có nét phong tình dị vực, càng thêm khó được.

Lúc này mới biết hai vị hồ cơ Ba Tư chính là vị Đô Đốc Đại lão gia này tặng cho Trương Cư Chính, hơn nữa còn tặng kèm thuốc tráng dương Hải Cẩu Thận, xem ra nhất định Đô Đốc Đại lão gia này lúc còn trẻ cũng là thiếu niên phong lưu.

Tứ phẩm quan võ nghe thấy Lục Viễn Chí bật cười, không khỏi mặt đỏ lên trừng hai mắt oán hận nhìn nhìn y vài lần. Rốt cục có lẽ cảm thấy chuyện mình làm không tiện nói ra miệng, đỏ mặt chắp tay nói với Đô Đốc của mình:

- Đại Soái, theo điệt nhi thấy, chúng ta…

- Không cần phải nói!

Đô Đốc khoát tay một cái:

- Chuyện này nhất định phải làm xong, nếu không khó mà ăn nói với Diêu Bát Thái gia. Trương Tướng gia đối xử chúng ta như vậy, cho dù là gan óc lầy đất cũng không từ, huống chi một chuyện nhỏ như vậy?

Chỉ chốc lát sau, quản gia Diêu Bát hàng năm đi theo bên cạnh Trương Cư Chính đi vào thiên sảnh, nhìn thấy Tần Lâm, trước hết cười hì hì chào hỏi hắn, tiếp theo đi tới bên người Đô Đốc kia, thấp giọng nói nhỏ bên tai.

Cho dù đối mặt quản gia tướng phủ, thái độ vị đường đường nhất phẩm Đô Đốc này cũng cực kỳ khiêm tốn, đứng lên tỏ vẻ thắc thỏm không yên nói vài câu, thần sắc lộ vẻ áy náy.

- Tại sao vậy? Truyện được copy tại truyentop.net

Diêu Bát nhíu mày một cái, y rất quen thuộc với người mới tới, bèn nói thẳng vào vấn đề:

- Vốn là vật này cũng không có giá trị gì, chẳng qua là gần đây chợt xuất hiện trong kinh sư, đến thời điểm muốn mua lại không có. Bởi vì nghe nói Lạt Ma hay bán, nghi là ở quan ngoại cũng có, cho nên mới hỏi thăm vị Đại Soái trấn thủ biên cương ngài, không ngờ rằng cũng không tìm được, quả thật khiến cho người ta thất vọng tới cực điểm.

Sắc mặt Đô Đốc càng tỏ ra áy náy, hết sức ngượng ngùng.

Nhưng vào lúc này, thình lình sau lưng có người cười hỏi:

- Vị Đại Soái này, phải chăng là muốn mua miễn linh?

Đô Đốc cùng Diêu Bát đều quay đầu, không đợi Diêu Bát giới thiệu, Đô Đốc kia nóng lòng mua được miễn linh cho Trương Cư Chính, vội vàng gật đầu không ngừng:

- Chính là muốn vật này, các hạ hiểu được đường lối ư? Xin hỏi quê quán ở đâu, danh tánh thế nào?

Diêu Bát cũng thoáng động trong lòng, cười híp mắt chỉ Tần Lâm:

- Thích Soái, ngài còn chưa quen biết vị Tần Lâm Tần trưởng quan này sao? Hắn có danh tiếng rất lớn ở kinh sư, từng chia bánh với Tướng gia chúng ta ở thềm rồng, lại được mặt rồng ưu đãi, ban cho ngự yến.

Đô Đốc lập tức chắp tay, mặt tươi cười:

- Thì ra là Tần tướng quân, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu. Tại hạ Thích Kế Quang, thừa mông Tướng gia đề bạt, là Trung Quân Đô Đốc phủ Tả Đô Đốc, Thiếu Bảo, quan Tổng Binh Kế Trấn.

Trời đất quỷ thần thiên địa ơi… Suýt chút nữa Tần Lâm ngã lăn ra đất. Vốn hắn còn giữ hơn mười cái miễn linh mới chưa dùng qua, thấy người này giống như một vị quan nịnh bợ, chuyên xu phụng Trương Cư Chính, dù sao cũng là quan võ nhất phẩm Đô Đốc, cho nên mới tới đây chuẩn bị bán giá cao miễn linh cho lão, chẳng những kiếm một khoản còn thuận tiện kết giao.

Kết quả hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được, vị quan nịnh bợ này lại là Thích Thiếu Bảo Thích gia gia thiên hạ vô địch, được dân chúng Giang Nam nhà nhà thờ phụng bài vị sống, có công lớn bình giặc Oa trải qua mấy trăm trận lớn nhỏ, đánh đâu thắng đó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.