Chương trước
Chương sau
- Cái gì Vương chân nhân, chắc chắn là Bạch Liên tà giáo?!

Tần Lâm cười lạnh nói.

- Không... Không, không phải, trưởng quan hiểu lầm...

Hai người truyền đạo bị dọa sợ đến đưa tay xua lia lịa, tranh nhau nói:

- Văn Hương môn chúng ta là môn chủ Kế Châu Vương chân nhân ngộ đạo sáng chế, cũng không phải là Bạch Liên tà giáo. Quan phủ cho phép chúng ta truyền đạo, có rất nhiều đại quan đại phủ kinh sư cũng tin tưởng chúng ta. Trưởng quan tuổi còn trẻ đã làm đại quan Cẩm Y Vệ, nếu như vào Văn Hương môn ta tụng niệm Cửu Liên Bảo kinh nhiều một chút, tương lai sẽ thăng tiến không ngừng, làm tới tướng quân, tới Đại Đô Đốc…

Lần này truyền giáo cho cả Tần trưởng quan, các Hiệu Úy dở khóc dở cười, tát tai hai tên du côn này liên tiếp, khiến cho chúng lăn lộn khắp nơi.

Sau đó hai tên này tỏ ra ngoan ngoãn, Tần Lâm hỏi tỉ mỉ một hồi, bọn họ không dám không thành thật trả lời.

Thoạt nhìn quả thật Văn Hương môn này rất khác Bạch Liên giáo.

Bạch Liên giáo lạy Vô Sinh Lão Mẫu quê quán chân không, thuyết Minh Vương giáng thế, Di Lặc hạ sinh, từ đời Tống truyền lưu đã có sáu bảy trăm năm, Phương Tịch triều Tống, Lưu Phúc Thông, Hàn Lâm Nhi, Bành Oánh Ngọc triều Nguyên, Đường Tái Nhi triều Minh… luôn luôn đối nghịch với triều đình, không ngừng khởi sự tạo phản.

Văn Hương môn là do môn chủ Kế Châu Vương Sâm hiện tại sáng lập, trước sau đã có mười mấy năm, đã phát triển lớn mạnh ở Bắc Trực Lệ. Nghe nói Vương Sâm từng cứu một tiên hồ, hồ này tự chặt đứt đuôi tặng cho, đuôi hồ toát ra mùi hương kỳ dị, mượn đó hiệu triệu giáo chúng khiến cho có rất nhiều người quy phục, từ đó có tên Văn Hương môn. Môn đồ niệm kinh thắp hương, lạy Nhiên Đăng Cổ Phật, lui tới cùng quan phủ, cũng không tạo phản làm loạn.

Nghe thấy chuyện hồ ly chặt đuôi tặng cho, Tần Lâm cảm thấy nực cười. Thủ đoạn du côn cấp thấp như vậy cũng chỉ sánh ngang với đám Vu bà, thầy cúng ở thôn quê, so ra chênh lệch khá xa với Bạch Liên giáo truyền thừa bảy trăm năm, hấp thu Phật giáo, hay Minh giáo Ba Tư phát triển chính quy có hệ thống.

Hơn nữa Văn Hương môn không lạy Vô Sinh Lão Mẫu, nếu quả thật là chi nhánh Bạch Liên giáo, bọn họ dám khi sư diệt tổ sao? Hẳn hai bên không có dính dáng gì với nhau.

Tần Lâm nhẹ nhõm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không đổi sắc, nghiêm mặt hỏi Trần lão đầu:

- Hai người bọn họ nói đều là lời thật ư?

Trần lão đầu gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:

- Là lời thật. Lần trước có vị Trương sư huynh truyền đạo bị người tố cáo bắt ở Uyển Bình huyện, nghe nói là do Dương Tổng Đốc viết danh thiếp bảo lãnh ra.

Tần Lâm càng có thể yên tâm, Uyển Bình Huyện Lệnh Hoàng Gia Thiện là một vị quan tốt chính trực, nếu như Văn Hương môn thật có vấn đề, cho dù là Tổng Đốc Kỳ Liêu Dương Triệu viết danh thiếp bảo lãnh, Hoàng Gia Thiện cũng tuyệt đối sẽ không thả người.

- Hai ngươi nghe kỹ, sau này không cho yêu ngôn hoặc chúng, mê hoặc nông dân!

Tần Lâm nghiêm mặt hổ hù dọa hai người truyền đạo Văn Hương môn một phen, sau đó thả bọn họ rời đi.

Lúc này Tần Lâm mới ra mắt Trần lão đầu, chậm rãi hỏi chuyện lão.

Mới đầu Trần lão đầu luống cuống tay chân, lát sau thấy thái độ Tần Lâm hòa ái dễ thân cận mới từ từ bình phục lại, nói đến chuyện con trai gây án lập tức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, kể lể thao thao không ngừng nghỉ.

Tần Lâm tra vấn đương sự về vụ án vừa có kiên nhẫn lại thêm kỹ xảo phong phú, rất nhanh đã giúp Trần lão đầu gạt đi băn khoăn, thành thật kể lại mọi chuyện từ đầu.

Đáng tiếc phu thê lão đã già, lúc ấy thấy con trai cùng người ta đánh nhau lại bị dọa sợ mất cả hồn vía, cũng không nhìn rõ quá trình đánh nhau, không cung cấp được manh mối gì hữu dụng.

- Như vậy...

Tần Lâm sờ sờ cằm, không chút hề tỏ ra thất vọng, tiếp tục hỏi tới:

- Như vậy lúc ấy trừ tráng đinh Dương phủ ra, còn có những người khác ở hiện trường hay không?

- Có, có...

Trần lão đầu nói cho Tần Lâm biết, lúc ấy còn có phụ cận mấy huynh đệ thuở nhỏ giao hảo cùng con trai Trần Minh Hào, chính là thế tập quân hộ kinh sư, là binh sĩ ở xa doanh gần đó, cũng có xung đột với Dương gia trong chuyện đất đai, lúc ấy nghe thấy có đánh nhau nên chạy tới can thiệp, mục kích toàn bộ quá trình.

Tần Lâm bèn mời Trần lão đầu dẫn đường, đi gặp mấy tên quân hộ này.

Tên mập lẩm bẩm nhắc nhở hắn:

- Tần ca, không phải là vụ án rất rõ ràng sao, trên án quyển đã viết ra hết…

Tần Lâm lắc đầu một cái, vụ án quần đấu quan trọng nhất là xác định vết thương chí mạng, cùng với ai là kẻ gây ra vết thương chí mạng. Trước mắt chỉ là ghi chép sơ lược vụ án cùng khẩu cung nghi phạm, có lẽ Hoàng Gia Thiện đã có thể theo đó định án, nhưng theo Tần Lâm thấy chứng cứ vẫn chưa đủ.

Có lẽ là thói quen nghề nghiệp, một khi án mạng xảy ra mà không có chứng cứ xác thật rành rành, trong lòng Tần Lâm lại cảm thấy không thoải mái. Trong những vụ án như vậy, trực giác bén nhạy do nhiều năm điều tra phá án hình thành sẽ khiến cho hắn phát hiện ra điểm khác thường.

Đi qua một rừng cây không lớn đã đến nhà quân hộ, chỉ thấy bên ngoài nhà có rất nhiều người đang kêu la ầm ĩ, giậm chân thóa mạ không ngừng, ai nấy đều mặc áo ngắn màu đen, chẳng khác nào đám gia đinh ngoài cửa Dương gia trang.

Trần lão đầu lập tức dừng chân lại, không dám tiến lên.

Tên cầm đầu đám gia đinh kia nhìn thấy bọn họ, lập tức dẫn người xông lên chỉ Trần lão đầu mắng:

- Lão bất tử, còn gọi cấp trên con trai lão tới ư? Gọi ai tới cũng vô dụng, Lưu Đô Đốc Cẩm Y Vệ cũng là bằng hữu của lão gia nhà ta.

Thì ra đoàn người Tần Lâm mặc Phi Ngư phục, gia đinh không nhận ra bọn họ, còn tưởng rằng là cẩm y quan viên cai quản Đại Hán tướng quân, cấp trên của Trần Minh Hào.

Tên đầu lãnh gia đinh kia lại nhìn Tần Lâm cười lạnh mấy tiếng:

- Vị trưởng quan này, tiểu nhân khuyên ngài chớ nên nhúng tay loạn lên, Dương Tổng Đốc nhà ta là quan đồng triều với Lưu Đô Đốc quý nha, nếu như trở mặt, e rằng trưởng quan ngài sẽ không được tốt lành gì.

- Tên tặc tử này…

Lục mập đùng đùng nổi giận, vốn định phát tác, Tần Lâm xua tay, y bèn tạm thời nhẫn nhịn.

Tần Lâm cũng không nói toạc ra, chỉ cười nói:

- Ngươi là quản gia Dương phủ ư? Bản quan tới đây chỉ vì điều tra chân tướng vụ án, muốn thẩm vấn mấy tên quân hộ xa doanh lúc đó có mặt ở hiện trường, cho nên mời các ngươi tránh ra, giữa các ngươi có chuyện gì, chờ bản quan hỏi xong hãy nói tiếp cũng không muộn.

Tên đầu lãnh gia đinh mắt chó coi thường người, thấy thái độ Tần Lâm hiền hòa ngược lại cho là hắn bị danh hiệu Dương Tổng Đốc hù dọa, quay đầu lại nhìn nhà quân hộ bị đám huynh đệ mình vây quanh nước chảy không lọt, cậy mạnh không nói lý vung tay lên:

- Không được không được, ai biết các ngươi muốn làm cái gì? Đám quân hộ này chối cãi không trả đất đai nhà ta, đã quen nói láo thành tánh, dù ngươi có hỏi cũng là vô ích, theo ta thấy dứt khoát không hỏi còn hơn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.