Chương trước
Chương sau
Những đường thượng quan cẩm y bên trong Bạch Hổ đại đường thấy vậy thảy đều ngây người ra tại chỗ. Nhìn bề ngoài dường như hai vị này vô cùng hòa khí, thế nhưng chỉ cần bên nào có sơ suất một chút, e rằng sẽ bị đối phương đâm cho thân thể thủng bảy tám lỗ.

Lưu Thủ Hữu nói cùng là đồng liêu, tình như tri kỷ, thật ra chính là có ý ngược lại. Y làm sao có thể là tri kỷ với Tần Lâm, lời này hiểu ngược lại chính là ta là Đô Đốc chưởng Cẩm Y Vệ, ngươi luôn là hạ quan của ta, tuy rằng không bảo ngươi quỳ nhưng ngươi phải luôn hiểu được tôn ti trên dưới.

Tần Lâm đáp với y một câu tạ ơn Đô Đốc tài bồi, vẫn có nghĩa ngược lại. Trọng điểm nằm ở ‘nhờ hồng phúc của thánh thượng, Tướng gia đề bạt’, ý là ta lập công lớn cho Hoàng thượng, lại làm việc cho Trương Tướng gia, mới leo lên được vị trí như bây giờ, Lưu Thủ Hữu ngươi là cái thá gì?

Tiếp theo Lưu Thủ Hữu bảo Tần Lâm thay y quyết định nhiều chuyện hơn, trên thực tế thử dò xét Tần Lâm có cố ý vơ vét quyền lực bên trong Cẩm Y Vệ hay không. Ai ai cũng biết Lưu Đô Đốc hết sức chuyên quyền, muốn người khác quyết định thay từ lúc nào vậy?

Tần Lâm đáp lại chỉ cần làm tốt ở Nam Nha coi như may mắn, chính là nói ta chỉ nắm căn cơ một chỗ Nam Nha, không có ý tranh toàn bộ Cẩm Y Vệ với ngươi, ngươi cũng đừng nhúng tay vào Nam Nha.

Lưu Thủ Hữu đầu tiên là đánh thẳng trung cung, Tần Lâm đỡ liên tục làm tiêu hao kình lực. Lưu Đô Đốc thấy tình thế không tốt vội vàng đánh hờ một thương, Tần Lâm bèn ra chiêu Như Phong Tự Bế, hai bên coi như ngang tài ngang sức.

Một người là lão thần cẩm y Đô Đốc Thái Tử Thái Phó, chưởng Cẩm Y Vệ trải qua ba triều, một người khác là thiếu niên anh hùng nhiều lần lập công, có được bản lãnh chọc trời khuấy nước. Hai bên đối đáp mấy câu chẳng khác nào so đao kiếm, quả thật còn đặc sắc hơn cả mười vạn đại quân dùng đao thật thương thật tranh đoạt soái kỳ.

Nghe xong lời nói này, đám Đô Đốc Thiêm Sự, Chỉ Huy Đồng Tri giật mình không nhỏ, vốn cho rằng họ Tần được Thái hậu thưởng thức, lại lọt mắt xanh Tướng gia, có thể làm quan chưa bao lâu đã thăng làm đường thượng quan cẩm y, chấp chưởng Nam Nha, cũng không phải là cảnh ngộ quá ly kỳ, tiền triều có vài kẻ giỏi nịnh nọt còn hơn cả hắn.

Không nghĩ tới hắn lại lão luyện như vậy, nói chuyện làm việc giọt nước không lọt, không ngờ rằng có thể ngang tài ngang sức với Lưu Thủ Hữu. Hắn bao nhiêu tuổi, chẳng lẽ có bản lãnh học từ trong bụng mẹ hay sao?

Hồng Dương Thiện Hồng Chỉ Huy thấy vậy càng thêm kinh hãi, tự nghĩ tuy mười năm trước mình được Cao Củng thưởng thức, nhưng trẻ tuổi khí thịnh, quả thật kém xa so với Tần Lâm hiện tại.

Lưu Thủ Hữu lão gian cự hoạt, Tần Lâm cũng không phải đèn cạn khô dầu, hai người không ai làm gì được đối phương, vì vậy không thể làm gì khác hơn là nhìn nhau cười trừ, nghi thức tạ ơn bổ nhiệm này kết thúc trong hiểu ngầm của hai bên.

Quan viên nhậm chức, theo lệ nên là quan cũ bồi tiếp quan mới nói chuyện một chút, sau đó quan cũ đi, quan mới nhận ấn nhận đình tham, Bất quá lần này Phùng Bang Ninh là cáo bệnh, cũng sẽ không đến Nam Trấn Phủ Ty, Tần Lâm lại vốn là hiệp chưởng, lần này thăng làm đại chưởng, cho nên không có phiền phức như vậy. Chỉ cần Hồng Chỉ Huy thâm niên cao phụng bồi, trực tiếp từ Bạch Hổ đại đường đi ra ngoài, đến Nam Trấn Phủ Ty là được.

Tuy quan hàm Hồng Chỉ Huy cũng là Chỉ Huy Thiêm Sự giống như Tần Lâm, nhưng ước chừng tám năm không có chức ty, địa vị ở trong nha môn Cẩm Y Vệ cũng không bằng Bá Hộ, Trấn Phủ có chức ty, lúc này gật đầu cúi người đi phía trước đầu dẫn đường, thành thật ân cần. Lão làm như Tần Lâm là lần đầu đến nha môn Cẩm Y Vệ, còn không biết Nam Trấn Phủ Ty ở nơi nào.

Tần Lâm nhìn thấy vậy hiểu rõ trong lòng. Lúc hắn mới tới nha môn Cẩm Y Vệ nhậm chức, vị Hồng Chỉ Huy này còn hơi tỏ vẻ tư cách thâm niên, đến khi Công bộ tới sửa nha thự, thái độ của lão liền biến chuyển không ít, biết được Lưu Thủ Hữu ủy Tần Lâm đại chưởng Nam Trấn Phủ Ty còn đích thân chạy tới Hội Tiên khách sạn báo tin chúc mừng, ý tứ của lão đã rất rõ ràng.

Vì vậy Tần Lâm mỉm cười nhìn Hồng Dương Thiện gật đầu một cái, người sau nhất thời lộ vẻ vui mừng hớn hở, tim đập thình thịch trong lồng ngực như con nai nhảy loạn.

Dĩ nhiên cao hứng nhất chính là Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực, thời này làm quan đều nói một người đắc đạo gà chó thăng thiên, ai muốn giả bộ thanh bạch cao ngạo sẽ bị coi là dị loại. Hai người bọn họ theo sát Tần Lâm không rời nửa bước, không có công lao cũng có khổ lao, Tần Lâm đại chưởng Nam Trấn Phủ Ty, tự nhiên sẽ có phần ích lợi cho hai người bọn họ.

Thuộc quan Nam Nha đều hiểu được Tần trưởng quan bối cảnh rất sâu, xương cốt cứng rắn, nhãn quang lão luyện, thủ đoạn tàn độc, không phải là kẻ dễ bị lừa gạt, cho nên ai nấy đều chỉnh sửa áo mũ, đứng ngay ngắn nghênh đón.

Trước khác nay khác, mặc dù còn chữ ‘đại’ chưa bỏ đi, nhưng Tần Lâm cũng là chủ nhân nói một không hai của cả Nam Nha này. Hắn được Hồng Chỉ Huy đưa lên trên đường, quay mặt về phía Nam ngồi xuống, miệng khẽ đằng hắng vài tiếng, ánh mắt hết sức uy nghiêm quét qua trên mặt mọi người.

Từ tứ ngũ phẩm Chỉ Huy Thiêm Sự, cho đến bát cửu phẩm Tri Sự, Lại Mục, mấy chục tên thuộc quan lập tức quỳ xuống đất rào rào, nhất tề tiến hành đình tham:

- Thuộc hạ tham kiến chưởng nha Tần tướng quân, Tần tướng quân một mạch lên chức bái tướng, phong công phong hầu!

Chờ đầu gối những người này gần chạm tới đất, Tần Lâm mới giả vờ cuống quít giơ tay tay ra đỡ hờ, luôn miệng nói:

- Xin đứng lên, chư vị xin đứng lên. Bản quan được Lưu Đô Đốc ủy thác đại chưởng Nam Nha, từ nay về sau chúng ta đồng tâm làm việc cho triều đình, ngàn vạn lần không thể lười biếng. Tuy rằng bản quan không có khả năng xét âm đoán dương, nhưng lại có thể biết được lòng người, hậu thưởng trọng phạt nhất nhất rõ ràng, có lẽ cũng không cần nói nhiều với chư vị.

Các vị thuộc quan trong lòng âm thầm giới bị, chuyện Tần Lâm phá án mọi người cũng biết được một chút, quả thật bản lãnh thần quỷ khôn lường, ai muốn lừa gạt hắn e rằng cũng là lừa gạt mũ quan của mình.

Hồng Chỉ Huy có lòng muốn nịnh hót Tần Lâm, đợi mọi người đứng lên, lão lại lớn tiếng nói với các vị đồng liêu:

- Chư vị, vị Tần trưởng quan này của chúng ta là vị thiếu niên anh hùng, đối đãi người cũng không cần nói, chúng ta hành sự dưới tay trưởng quan cố nhiên không thể gian dối qua loa, nhưng nếu có chút công lao hẳn cũng sẽ được cất nhắc vô cùng mau chóng. Ta thấy Lục lão đệ, Ngưu lão đệ vào bản vệ cũng không bao lâu, hôm nay đã làm được Tổng Kỳ, chẳng phải là Tần trưởng quan cất nhắc đắc lực hay sao?

Hồng Chỉ Huy nói một câu thổi phồng ba người, Tần Lâm không nói, Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực đều ưỡn ngực thật thẳng, rất là cảm kích nhìn trưởng quan mình.

Không bao lâu đã từ Hiệu Úy làm tới Tổng Kỳ, mặc dù còn kém xa Tần Lâm nhưng cũng coi như cất nhắc cực nhanh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.