- Quả nhiên là một viên hổ tướng trong Xưởng Vệ...
Lý Thái hậu gật đầu liên tục, mỉm cười đối với Chu Nghiêu Anh bên cạnh nói:
- Con nhỏ lỳ lợm biểu tỷ Từ Tân Di của con, cũng may là vị Tần trưởng quan này mới xứng với ả.
Tần Lâm nhìn Chu Nghiêu Anh cười hắc hắc, tuy không có ý xúc phạm, nhưng trêu chọc tiểu di tử cũng thú vị chứ.
Đáng thương cho Trưởng Công chúa khi nghĩ tới hôm đó cái vụ đụng chạm vào nhau ở trên đường ngượng ngùng lúng túng vô cùng, liền không nhịn được đỏ mặt, cúi thấp đầu không dám nhìn hắn.
Lý Thái hậu đã sớm quen với chuyện con gái rụt rè hay thẹn thùng. Làm mẫu thân, lòng yêu thương của nàng đối với Chu Nghiêu Anh còn không bằng những con số lẻ so với hai đứa con trai, lúc này căn bản không phát giác bất kỳ điều gì khác thường.
- Các vị khanh gia...
Sắc mặt Lý Thái hậu chuyển thành nghiêm nghị, nhìn chúng quan nói:
- Án Thanh Minh Thượng Hà Đồ bị mất, bên ngoài đang truyền đi dập dồn sôi sục. Những tiểu môn tiểu hộ thân thích còn nói chuyện quà đi thì lễ lại, ai gia tặng ít đồ cho cha mình thì có đáng là gì đâu? Sao lại gây ra đến mức độ như thế này?!
Trong lời này Thái hậu nương nương mang theo vài phần trách cứ. Phùng Bảo thân là tổng quản đại nội phải đứng mũi chịu sào, liên tiếp xin tội:
- Lão nô ngự hạ không nghiêm, cung cấm thiếu sự kiểm điểm, khiến cho quốc bảo bị đánh cắp, lão nô có tội, lão nô tử tội!
Phùng Bảo là Đại quản gia mà Lý Thái hậu tín nhiệm nhất, thậm chí có thời điểm Thái hậu đối với việc quản giáo Vạn Lịch đế đều thông qua hắn mà tiến hành, cho nên Phùng Bảo vừa nói như thế, thần sắc của Thái hậu liền tốt hơn một chút:
- Phùng bạn bạn, ai gia không phải là trách cứ ngươi. Nhưng trong cung cấm, dù sao so với nơi khác bất đồng. Hôm nay mất quốc bảo, có biết ngày khác không chừng ngay cả ngọc tỷ cũng thất lạc nữa thì sao?
Đang lúc Phùng Bảo không biết chui vào cái lỗ nào, thì Tần Lâm đột nhiên hồi đáp:
- Khải bẩm Thái hậu nương nương, vi thần tra xét các nơi bên ngoài cung nhưng không có vật này. Dựa vào ghi chép trong cung mà nói, thì từ tiên hoàng Long Khánh gia đáp ứng ban cho Chu lão Quốc công từ đó đã không có tin tức gì nữa rồi. Theo ngu kiến của vi thần, chỉ sợ là thất lạc ở trong cung nơi nào đó, nhất thời tra không ra mà thôi.
Lý Vĩ cực muốn lấy được bức họa giá trị vạn lượng hoàng kim này. Tần Lâm nói trúng vào tâm khảm của ông ta, nên khi Thái hậu còn đang trầm ngâm, ông ta đã không ngừng khen phải:
- Đúng, đúng, khẳng định là còn ở trong cung nằm ở nơi nào đó. Tử Cấm thành này có phòng ốc hàng ngàn hàng hơn vạn, nhất thời không tìm được thì cũng có lý. Phùng công công, ngươi hãy thay ta tìm thêm một chút nữa xem?
Phùng Bảo chỉ có lắc đầu cười khổ, nguyên do ở bên trong sao có thể nói cho người ngoài biết chứ.
Thái hậu cũng đồng ý ý kiến của phụ thân, nhìn Tần Lâm gật đầu khen ngợi một cái:
- Ai gia nói mà, trong cung cấm đề phòng sâm nghiêm, làm gì dễ dàng bị người đánh cắp quốc bảo như vậy chứ? Nếu Thanh Minh Thượng Hà Đồ có thể trộm, thì biết đâu chừng ngay cả phượng quan, châu báu của ai gia cũng bị trộm luôn rồi?
Tần Lâm luôn miệng xưng phải, trong lòng lại thầm nói quả nhiên Thái hậu đối với thư họa không có kiến thức gì, Thanh Minh Thượng Hà Đồ giá trị thế nào, cao hơn nhiều so với châu báu của ngươi!
Đám người Phùng Bang Ninh, Từ Tước nhìn Tần Lâm với cái nhìn phải nói là đủ vẻ hâm mộ ghen tỵ và hận. Từ Thánh Thái hậu mặc dù tâm địa từ bi, nhưng từ khi chết chồng hàng năm đều lạnh lùng gương mặt, không dễ dàng chịu cười gì, ngược lại hôm nay thái độ đối với Tần Lâm hòa ái phải nói là quá đáng, hai người giống như kéo nhau đi nói chuyện thường ngày trong gia đình vậy, đã bao lâu chưa từng có thần tử được sủng ái như vậy rồi? Ngay cả Phùng Bảo Phùng công công cũng không đến mức được như thế này!
Nhưng ai lại ngờ Lý nguyên bản Thái hậu xuất thân thấp kém, thân ở vị trí Thái hậu không thể không nói những lời lẽ thế tục tầm thường, thật ra thì trong lòng cũng không được tự nhiên. Ngược lại Tần Lâm lấy thân phận hậu sanh tiểu bối nói Đông nói Tây cùng nàng, giống như người thân thích ở trong nhà của mình nói chuyện với nhau tùy tiện như vậy, ngược lại khiến cho Lý Thái hậu hết sức cao hứng.
Chu Nghiêu Anh cúi đầu nhìn mũi chân âm thầm nghĩ ngợi, trong lúc nhất thời lại vui mừng thay cho biểu tỷ Từ Tân Di, vừa lại lo lắng cho mình.
Trước giờ Phò mã có thể được Thái hậu ưa thích vừa ý cực ít, trước mặt Chu Nghiêu Anh còn có tỷ tỷ khác mẹ Chu Nghiêu Nga còn chưa xuất giá. Hai tỷ muội gặp mặt nói với nhau là lo lắng đến chuyện này đây.
Tỷ muội đồng lứa mà còn không xuất giá, nhưng lại có vết xe đổ của vị cô cô trước đó không lâu: con gái của gia gia Gia Tĩnh đế, muội muội của Long Khánh hoàng gia là Ninh An Công chúa Chu Lộc Ôn gả cho phò mã không có bản lãnh gì, lại không có được sự yêu thích của hai vị đế và hậu, cho nên vị Công chúa này cùng Phò mã sau khi cưới không ít lần bị thái giám cùng lão cung nữ khi dễ. Nếu như Phò mã không hối lộ cho lão ma ma, thậm chí ngay cả mặt của Công chúa cũng không thấy được!
- Nếu là tương lai vị Phò mã kia của ta có thể có bản lãnh giống như Tần tỷ phu vậy, lại được mẫu hậu hoan tâm, vậy coi như là tốt lắm...
Trưởng Công chúa si ngốc suy nghĩ, bỗng nhiên lại giật mình trong lòng:
- Ôi chao, xem ra ta lại đi nghĩ nơi nào rồi? Chu Nghiêu Anh Chu Nghiêu Anh, ngươi không phải là một mực muốn gả cho một vị Giang Nam tài tử tinh thông cầm kỳ thi họa sao? Tần tỷ phu là cẩm y quan võ như vậy, mặc dù không chịu người khác khi dễ, nhưng không khỏi hung ác một chút...
Không đề cập tới Trưởng Công chúa suy nghĩ lung tung như thế nào, Tần Lâm lại bẩm báo:
- Nương nương, theo ngu kiến của vi thần, bức tranh kia nhất định là cất giấu ở một chỗ bí ẩn, cho nên lâu như vậy cũng không tìm được, kính xin điều tra những người thân tín theo sát tả hữu lúc tiên đế Long Khánh hoàng gia còn tại vị, nhất định sẽ có thu hoạch.
Nói xong, Tần Lâm lại nhìn Chu Nghiêu Anh, thấy vị tiểu di tử này một mục cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, lại hồn nhiên không chú ý tới.
- Người theo hầu bên cạnh Tiên đế ư?
Lý Thái hậu nghi hoặc không hiểu, nhìn Phùng Bảo hỏi:
- Phùng Bạn Bạn, ngươi có hỏi qua những thái giám hầu cận chưa?
- Lão nô đã hỏi qua bảy tám lần rồi, chỉ còn thiếu kéo đến Đông Xưởng tra khảo nữa mà thôi...
Phùng Bảo hồi đáp lời của Thái hậu, ánh mắt lại len lén nhìn Tần Lâm, không biết trong hồ lô của hắn chứa đựng gì, muốn làm cái gì.
Khụ khụ... khụ khụ…
Tần Lâm luôn miệng ho khan, thấy Chu Nghiêu Anh vẫn còn đang suy nghĩ viễn vông, dứt khoát lớn tiếng nói:
- Không riêng gì thái giám, người thân cận bên người tiên hoàng, nói không chừng cũng hiểu được nguyên ủy!
- Tần Lâm!
Phùng Bảo vung tay áo lên, la mắng:
- Trước từ giá của Thái hậu nương nương, không cho phép cao giọng như vậy, ngươi tưởng đây là rao bán Đại Lực hoàn trên đường phố hay sao?
Bất quá Tần Lâm lớn tiếng như vậy, rốt cục Chu Nghiêu Anh cũng phục hồi tinh thần lại, che miệng ồ lên một tiếng.
Mọi người không biết chuyện gì xảy ra, đều nhìn về phía nàng.
- Con gái ngoan, con muốn nói gì?
Lý Thái hậu thấy con gái tỏ vẻ sợ như vậy cũng âm thầm đau lòng, biết mình săn sóc quan tâm cho đứa con này quá ít, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ, giọng điệu liền đặc biệt nhẹ nhàng chậm rãi hơn.
Trưởng Công chúa sắc mặt ửng hồng, thanh âm thấp như con muỗi, ánh mắt tránh tránh né né không dám nhìn mẫu thân:
- Con gái... Con gái chợt nhớ tới, ngày đó ở Ngự Thư phòng phụ hoàng ẵm con viết chữ, nhìn thấy... Nhìn thấy người đem một quyển dài như vầy, to như thế này này, bỏ vào bên trong ngăn bí mật bên cạnh ngự án...
Ái chà Trưởng Công chúa của ta ơi! Tần Lâm nhìn mà lắc đầu, dáng vẻ nói láo như thế này quả thật là không thể nào rõ ràng hơn.
Thật may là, cho tới bây giờ Trưởng Công chúa hay sợ người lạ, nói chuyện lúc nào cũng đỏ mặt ấp a ấp úng như vậy, người khác cảm thấy kỳ quái, chứ đám người Lý Thái hậu, Phùng Bảo cũng đã lâu dần thành thói quen, nên không phát hiện khác thường.
Nàng làm dấu mô tả kích cỡ dài ngắn, không phải là một quyển trục cuốn lại hay sao? Hơn nữa lại dài hơn thước, Thanh Minh Thượng Hà Đồ chiều rộng tám tấc, cộng thêm khoảng trống ở bên trong, vừa khéo đúng chính là nó.
Mọi người nhất tề gật đầu:
- Đúng rồi! Nhất định là tiên đế gia đặt ở ngăn bí mật bên cạnh ngự án trong Ngự Thư phòng. Đương kim hoàng gia còn bé, những năm qua đều không đọc sách ở Ngự Thư phòng, mà là học tập với Trương tiên sinh ở Tây Noãn các cùng Dưỡng Tâm điện, Ngự Thư phòng một mực trống không không người sử dụng, cho nên đến nay không phát hiện ra!
Duy chỉ có hai người Trương Thành, Trương Kình thần sắc cực kỳ cổ quái, vô cùng nghi ngờ hết nhìn Chu Nghiêu Anh một chút lại nhìn Tần Lâm một chút. Mà Phùng Bảo thì đầu đầy mê hoặc, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, do dự nói:
- Thứ mà Trưởng Công chúa nhìn thấy có lẽ không phải là Thanh Minh Thượng Hà Đồ… hơn phân nửa là Tiên hoàng gia đem cái gì khác...
- Rốt cuộc là có phải hay không, xem một chút thì sẽ biết...
Lý Thái hậu vội vàng phân phó di từ giá đến Ngự Thư phòng, sau đó dắt tay của con gái:
- Nghiêu Anh, chúng ta xem thử thư phòng phụ hoàng của con, rốt cuộc bên trong ngăn bí mật ở Ngự Thư phòng có cái gì trong đó.
Làm quả phụ có trượng phu qua đời nhiều năm, hiển nhiên Lý Thái hậu đều nóng lòng muốn biết bên trong ngăn bí mật rốt cuộc để vật gì hơn bất luận kẻ nào. Nàng cũng nghĩ đến năm đó trượng phu rất yêu thích đối với cô con gái này, thường thường ẵm Chu Nghiêu Anh còn tấm bé ở trong Ngự Thư phòng xử lý tấu chương, rồi nghĩ đến mình những năm qua lãnh đạm đối với Chu Nghiêu Anh, đáy lòng không khỏi sinh ra mấy phần áy náy, nên nắm thật chặt tay của Chu Nghiêu Anh, so với bình thời thân thiết hơn nhiều.
Đáng thương cho Trưởng Công chúa cúi thấp đầu không dám nhìn mẫu thân, áy náy vì nói láo khiến cho tim nàng như nai nhảy. Nhưng từ trong miệng biểu tỷ Từ Tân Di biết được Tần Lâm vì tìm được bốn món bảo vật của mình, mất rất nhiều tâm lực, gây ra bao nhiêu phiền phức như vậy, nàng lại không thể không đè nén lòng kính sợ xuống đáy lòng, vì hắn mà lần đầu tiên trong đời nói dối trước mặt mẫu thân...
Ngự Thư phòng cách Từ Ninh cung không xa, Lý Thái hậu cầm đầu mọi người đi một lúc đã đến. Thái giám canh giữ Ngự Thư phòng không biết bao nhiêu năm chưa từng thấy qua nhiều quý nhân đến đây như vậy, cả kinh cuống quít quỳ nghênh đón.
Mặc dù rất nhiều năm không sử dụng, trong cung tự có chế độ, Ngự Thư phòng cũng không vì phòng ốc bỏ trống rất lâu mà các loại mạng nhện giăng đầy, hay ở trong tình trạng bụi bặm khắp nơi. Bất quá phòng ốc lâu ngày không người sử dụng, gây nên khí tức khô mốc vẫn vô cùng rõ ràng.
Vật thị nhân phi, vật đó mà người đâu rồi... Vào giờ phút này, Lý Thái hậu cùng Chu Nghiêu Anh đều sinh ra một tiếng thở dài từ đáy lòng.
Phùng Bảo biết chỗ ngăn bí mật kia, giành đi phía trước muốn đến mở lấy đồ trong đó ra.
- Chậm đã!
Lý Thái hậu đột nhiên lên tiếng ngăn Phùng Bảo, thấy lão không hiểu vì sao, nàng cười cười:
- Di vật của Tiên hoàng, để tự ai gia tới lấy.
Điều này cũng đúng với lòng mong muốn của Tần Lâm, nên hắn không khỏi ngầm cười gian một tiếng.
Chu Nghiêu Anh nguyên bản cúi đầu, lúc này đỏ mặt trợn mắt nhìn hắn một cái: lại dám thiết kế gạt mẫu hậu ta, thật là đáng ghét mà!
Tần Lâm không quan tâm xòe tay nhún vai: vì tìm được quốc bảo, chúng ta liên thủ diễn xuất vở kịch này, mẫu hậu của nàng cũng không tổn thất gì... Nói không chừng, thăm lại chốn xưa còn khiến nàng nhớ tới kỷ niệm đẹp năm đó!
Quả thật như vậy, Lý Thái hậu đứng trong Ngự Thư phòng không vội vã đi tới ngăn bí mật lấy đồ bên trong, mà là đứng ngắm nhìn bốn phía, suy nghĩ hồi tưởng lại tình hình của vị vong phu ở trong thư phòng nơi này, không biết đã chạm tới ký ức đẹp đẽ gì, khóe miệng nàng hơi cong lên, trên mặt hơi có vẻ tái nhợt xuất hiện vẻ đỏ ửng đã lâu không có.
Rốt cục, tựa hồ mất rất nhiều khí lực đưa ra quyết định, Lý Thái hậu tự tay mở ra ngăn bí mật bên cạnh ngự án, lấy ra đồ vật bên trong. Sau khi liếc mắt nhìn, nàng liền vui mừng vô cùng nói:
- Giang sơn như họa, quả thật là tiên đế viết ra, chữ viết này... Cũng là ngự bút của tiên đế!
Thấy quyển trục được bao phủ bởi lụa vàng, phía trên dán ngự bút niêm phong, người ở lâu trong cung càng thêm hết sức rõ ràng: bốn chữ ‘Giang sơn như họa’ này chính là Long Khánh đế lúc thường ngày sử dụng.
Lý Thái hậu đọc từng chữ do hoàng thượng ngự bút phê trên đó: Kim Thành Quốc Công Chu Hi Trung lão thành mưu quốc, chiến công trác trứ, đặc biệt lấy quốc bảo Thanh Minh Thượng Hà Đồ ban cho.
Người ngoài cũng không nói, sau khi Phùng Bảo nghe được câu này, chân mày nhíu lại thành hình chữ Xuyên, không dám tin nhìn Lý Thái hậu một chút, lại nhìn Chu Nghiêu Anh, cuối cùng nhìn quyển trục được lụa vàng bao phủ kia, giống như thấy quỷ sống vậy.
Lúc này Thanh Minh Thượng Hà Đồ được thấy mặt trời, kẻ cao hứng nhất chính là Vũ Thanh Bá Lý Vĩ. Ở trong mắt ông ta, vật này căn bản không phải là danh họa truyền đời, quốc bảo hiếm thế gì, mà là một vạn lượng hoàng kim sáng lòe lòe vàng khè khè!
- Nương nương, có thể...
Lý Vĩ ngượng ngùng cười cười, muốn lấy đi quốc bảo từ trong tay con gái.
Không ngờ rằng Lý Thái hậu cũng không đưa qua, ngược lại giao bức tranh cho Chu Nghiêu Anh đứng bên người, ôn nhu nói với Lý Vĩ:
- Phụ thân, người cũng thấy rồi đó, trên bức họa này có tiên đế gia đích thân ngự bút phê, là muốn ban cho Thành Quốc Công Chu Hi Trung đó. Nữ nhi thân là vị vong nhân, há có thể vi phạm di mệnh của di phu, đem tranh đổi lại tặng cho phụ thân? Chúng ta cha con chí thân, sau này còn rất nhiều cơ hội, sẽ từ từ bồi thường cho phụ thân bảo bối khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]