Chương trước
Chương sau
Giống như Từ Bang Thụy, Từ Duy Chí có gây chuyện thế nào cũng có ba phần để dựa vào, ở Nam Kinh lĩnh binh dù gì cũng ra hình ra dạng. Còn người như Phùng Bang Ninh vậy, chơi trò âm mưu quỷ kế có thể sánh bằng bá phụ Ty Lễ Giám, nhưng thật sự bảo hắn đi ra ngoài làm đại án, lùng bắt khâm phạm phản tặc, chỉ lấy tính cách tuổi còn trẻ mà bỏ ngựa ngồi kiệu, coi con người chẳng khác gì súc vật, chỉ sợ sẽ là một chuyện nực cười.

Tần Lâm cười lạnh trong lòng không ngừng. Hắn ở Nam Kinh bị Từ Tân Di lôi kéo cưỡi ngựa săn bắt, thuật cỡi ngựa cũng luyện được không tệ, một cú gạt chân thật tuyệt lật người buông thân xuống đất, giao dây cương vào trong tay Ngưu Đại Lực.

- Ngựa hay.

Hồng Chỉ Huy cùng một đám Thiên Hộ Bá Hộ từ các con hẻm khúc quanh bước ra, cũng đi mau đến cửa nha môn, thấy vậy không nhịn được lên tiếng khen, dừng một chút lại nói:

- Thuật cỡi ngựa hay! 

Tần Lâm cười chào hỏi cùng bọn họ, bất kể có quen hay không, mọi người đều là cộng sự trong một nha môn, dù sao gặp mặt giao tình cũng phải có.

Bên kia Phùng Bang Ninh ngồi đại kiệu xanh biếc cũng ngừng lại, kiệu phu hò hét phía trước từ từ hạ xuống. Kiệu sương hơi nghiêng về phía trước, hai tên tùy tùng vạch cái rèm ấm thật dầy, hắn liền từ bên trong chui ra ngoài.

Mới vừa rồi hắn từ cửa sổ nhìn thấy Tần Lâm cỡi ngựa rất khá, Phùng Bang Ninh cũng làm ra vẻ linh hoạt chắp tay một cái:

- Tần Chỉ Huy, cỡi ngựa không tệ, chậc chậc, chắc là tôn phu nhân tặng cho? Lão Hồng, nếu tuổi ngươi nhỏ đi ba mươi tuổi, cũng có thể cưới được con gái của một vị Công Hầu nào đó, không cần ở chỗ này hâm mộ ngựa hay của người khác đâu.

Đám người Hồng Chỉ Huy quay qua nhìn thấy Phùng Bang Ninh cũng ở đây, không khỏi lấy làm kinh hãi, âm thầm hối hận mới vừa rồi không nên khen Tần Lâm, chọc tới trên đầu họ Phùng, không thể làm gì khác hơn là làm ra vẻ chắp tay cười bồi nói:

- Phùng Chỉ Huy, Tần Chỉ Huy, hai vị cũng đừng giễu cợt ta, cho dù là ta đây trẻ lại ba mươi tuổi cũng là hạng người vô năng, không biện pháp nào so sánh cùng hai vị anh kiệt.

Hồng Chỉ Huy cố nhiên không dám đắc tội Phùng Bang Ninh, cũng không dám đắc tội với Tần Lâm, khi nói chuyện đều lấy lòng hai bên, chỉ cần rút mình tránh ra ngoài coi như mọi sự đại cát.

Những Thiên Hộ, Bá Hộ kia cũng đều làm ra vẻ chắp tay cung kính, hướng hai vị trưởng quan vấn an, thái độ rất nhiệt tình, giữa hai bên không nghiêng về bên nào.

Ngày hôm qua chuyện ở cửa tướng phủ không cần chủ động cũng đã sớm truyền khắp kinh sư, thì ra Tần trưởng quan không chỉ có là con rể của Ngụy Quốc Công, quan hệ cùng Giang Lăng tướng công cũng rất sâu.

Hai vị trưởng quan Nam Trấn Phủ Ty này, một người sau lưng là chưởng ấn thái giám Ty Lễ Giám, Đốc Công Đông Xưởng Phùng Bảo, một người là có liên hệ với Thủ Phụ đế sư Trương Cư Chính, tự cảm thấy phân lượng của mình không đủ, không ai dám dính vào.

- Phì, đều là những kẻ ngu xuẩn gặp gió chống thuyền!

Phùng Bang Ninh thầm mắng một tiếng, càng lúc càng xem thường đám người Hồng Chỉ Huy.

Người khác không hiểu ngọn nguồn Tần Lâm kết giao cùng Giang Lăng tướng phủ như thế nào. Phùng Bảo chấp chưởng Đông Xưởng, Phùng Bang Ninh thông qua Đông Xưởng tra được rất rõ ràng, Tần Lâm từng cùng hai con trai một con gái của Trương Cư Chính xuất hiện ở Hưng Quốc Châu, ở Nam Kinh cũng đi lại với nhau, cùng Trương Tử Huyên có chút quan hệ mập mờ không rõ. Đây đều là chuyện mọi người đều ngầm biết, không qua được tai mắt của Đông Xưởng.

Bây giờ Tần Lâm đã cưới hai vợ, đường đường đế sư Thủ Phụ nào có thể chịu đem nữ nhi gả cho hắn làm bình thê? Theo như Phùng Bang Ninh thấy, Trương Cư Chính không đem Tần Lâm lóc thịt nhai xương đó là còn coi như tốt... Ngày hôm qua thái độ Trương Cư Chính ác liệt trong tướng phủ, cũng là chứng cớ vô cùng minh xác.

Cho nên Phùng Bang Ninh càng thêm không chút kiêng kỵ, nóng lòng muốn làm mất mặt mũi của Tần Lâm, thấy mọi người không chịu phối hợp, hắn dứt khoát trực tiếp hỏi Tần Lâm:

- Tần Chỉ Huy, rốt cuộc thiên lý câu này không phải là tôn phu nhân tặng cho chứ?!

- Thực là gia nhạc Ngụy Quốc Công tặng cho, dĩ nhiên nói là chuyết kinh tặng cho cũng được...

Tần Lâm cười trả lời.

Phùng Bang Ninh mừng thầm, đang muốn tiếp tục nói mấy câu giễu cợt, Tần Lâm lại cướp lời:

- Lúc gia nhạc đưa ngựa này cho hạ quan, đã nghiêm trang trịnh trọng dạy dỗ, lão nhân gia nói quốc triều chính là Hồng Vũ gia gia dẫn một đám năng thần võ tướng Trung Sơn Vương, Khai Bình Vương đánh lấy được giang sơn từ trong tay Thát tử (giặc Thát Đát – nhà Nguyên Mông Cổ),quan võ chúng ta không thể để mất bản phận, cỡi ngựa múa thương là công phu không thể mất.

- Giống như những quan lớn tuổi cao của triều đình, hay quan văn trói gà không chặt, ngồi kiệu ngược lại cũng đành đi. Nếu quan võ chúng ta cũng ngồi kiệu đi lại, lâu ngày chỉ sợ ngay cả yên ngựa đều ngồi không vững, tương lai làm thế nào ra trận giết giặc? Bực người quên mất xuất thân bản phận của mình này, là lấy thơ ca làm bữa ăn, tuổi trẻ mà bỏ ngựa ngồi kiệu, nhất định là những con sâu mọt quốc gia trăm chuyện không chỗ nào dùng được.

- Ngươi... Ngươi...

Phùng Bang Ninh chỉ Tần Lâm, giận đến da mặt đỏ bừng, vừa khéo Tần Lâm từng chữ từng câu mang Ngụy Quốc Công ra nói chuyện, nội dung lại là bàn về công bình, trong lúc nhất thời hắn vừa tức vừa vội, nhưng không nghĩ ra làm sao để cãi lại.

Tần Lâm chỉ hòa thượng mắng con lừa trọc, mắng Phùng Bang Ninh một trận nên thân, cuối cùng còn cười hì hì nói:

- Cho nên sau khi gia nhạc cho con ngựa này, hạ quan đi ra ngoài luôn luôn cỡi nó, một ngày cũng không dám quên lời dạy bảo của lão nhân gia. Phùng trưởng quan, ngươi nói những quan võ tuổi còn trẻ kia lại công khai lấy người làm gia súc, bỏ ngựa mà ngồi kiệu, rốt cuộc không phải là táng tâm bệnh cuồng thì là cái gì?

Đám người Hồng Chỉ Huy bụng cũng cố nhịn cười đến đau cả người. Triều Đại Minh những năm đầu thời Vạn Lịch quan võ cùng công tử trẻ tuổi còn phổ biến lấy chuyện ngồi ngựa làm chủ, bọn họ hoặc là cỡi ngựa, hoặc là đi bộ mà tới, đã sớm không ưa Phùng Bang Ninh huênh hoang như vậy. Nghe Tần Lâm chỉ chó mắng mèo mắng xéo hắn một trận, ai nấy hả giận trong lòng, chỉ là ngại Phùng Bang Ninh có chỗ dựa lớn nên không dám cười ra tiếng, nhưng trên mặt đều hiện ra đủ loại biểu lộ quái dị.

Sắc mặt Phùng Bang Ninh đã sớm đen giống như than, vung tay áo, tức giận hừ hừ đi vào nha môn.

Ngồi kiệu là lấy người làm súc vật là nhận thức chung của triều Minh. Đến những năm đầu Vạn Lịch, tuy có chế độ buông lỏng, nhưng không phải là quan văn thân thể yếu ớt hoặc là quan viên già nua thì không được công khai ngồi kiệu. Phùng Bang Ninh bị Tần Lâm mắng một trận tơi bời, cũng không thể cãi lại.

Tần Lâm cười híp mắt nhìn đám người Hồng Chỉ Huy chắp tay thi lễ một cái, các đồng liêu thấy Phùng Bang Ninh đã đi xa, ai nấy cười tươi chào hỏi cùng hắn, nhất tề khen Tần trưởng quan thiếu niên anh hùng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.