Chương trước
Chương sau
Khi còn nhỏ, Từ Tân Di chơi ở trong phòng mẫu thân Ngô Thị, không biết từ đâu mà tìm được vật này, liền lăn qua lăn lại trên đất, bị cha nhìn thấy vội vàng lấy nó đi, từ đó nàng cũng chưa từng thấy món đồ chơi này nữa.

Tần Lâm cầm thạch cầu lên, vào tay lạnh buốt, nhìn kỹ một chút chất liệu ôn nhuận óng ánh rực rỡ, nhẵn nhụi giống như dương chỉ bạch ngọc, chẳng qua là màu sắc đen nhánh, hình dáng cũng chỉ là một viên hình cầu chuẩn mực, căn bản không có chạm khắc bất kỳ hình vẽ gì.

Hướng về phía ánh sáng chói lọi chiếu một cái, không thấy gì khác lạ, Tần Lâm liền hỏi Từ Tân Di có biết lai lịch của vật này hay không.

Từ Tân Di suy nghĩ một hồi:

- Năm đó tổ tông Trung Sơn Vương nhà ta dẫn đại quân tiễu trừ Nguyên Mông, Nguyên Thuận Đế Thỏa Hoan Thiếp Mộc Nhi hoảng hốt trốn chạy phía Bắc, đa số hoàng hậu và phi tần, trân bảo bị quân Minh lấy được. Sau khi điều quân trở về, Trung Sơn Vương liền hiến tặng toàn bộ cho Thái tổ Vũ Hoàng đế, sau đó một phần trân bảo lại ban thưởng trở lại nhà ta...

- Khi còn bé nghe cha mẹ nói đến, lão tổ tông đề cập tới trong đó có một món trân bảo nguyên cung rất là trân quý, gọi là Ô Nhĩ Ôn Dã Lực, nhưng không nghĩ rằng lại có thể chính là quả cầu đá màu đen ta đã từng chơi.

Tại sao Từ Đạt biết vật này trân quý chứ?! Nguyên Thuận Đế hoảng hốt trốn về phía Bắc, ngay cả hậu phi con cái cùng tỳ ấn đa phần đều lạc mất, duy chỉ có những vật như chiến kỳ Tô Lỗ Định của Thành Cát Tư Hãn, bảo đao truyền quốc của Tây Hạ, chuỗi hạt Kim Cương Bồ Đề của đại sư Ô Tư Tàng Liên Hoa Sinh, cùng vật này mang theo bên mình không rời phút nào.

Cuối cùng là lúc khốn quẫn của bại vong Mạc Bắc, một vị đại quan hoàng thất Nguyên triều muốn đầu hàng quân Minh, vì cầu lấy tín nhiệm triều Minh mới đút lót nội thị, âm thầm đem vật này dâng cho Từ Đạt. Chỉ tiếc trôi dạt qua tay nhiều người, lại qua hai trăm năm, ngay cả hậu bối Từ gia cũng không biết cái gọi là Ô Nhĩ Ôn Dã Lực rốt cuộc là cái thứ gì.

Từ Tân Di nói xong bĩu môi, lại nói:

- Năm đó lấy được rất nhiều trân bảo Nguyên cung, nhất định là Thái tổ Hoàng đế thấy vật này tầm thường, mới tùy tiện ban cho Trung Sơn Vương!

Tần Lâm gật đầu, nếu như là chiến kỳ Tô Lỗ Định, bảo đao truyền quốc gì đó, Chu Nguyên Chương tuyệt đối không thể nào ban cho Từ Đạt.

Từ gia hai trăm năm cầm vật này không rõ lai lịch, công dụng. Từ Bang Thụy chịu đưa cho Tần Lâm, chắc chắn cũng có ý mượn thủ đoạn của hắn tìm hiểu ngọn nguồn trong đó.

Nhưng năm đó, đế quốc Mông Cổ tung hoành Âu Á, diệt quốc vô số, xa nhất ở Châu Âu đã đánh tới bên sông Danube, ở Trung Đông gần như có thể nhìn đỉnh của Kim Tự Tháp Ai Cập, cướp bóc trân bảo của các nước, Ô Nhĩ Ôn Dã Lực này ai biết bọn họ giành được từ đâu?

Xem thử công nghệ của hộp vàng, có chút giống phong cách của vùng Trung Đông. Tần Lâm biết Ai Cập cổ lấy mèo làm thần linh, hộp vàng khắc mèo lớn, có biểu thị nó đến từ dưới Kim tự tháp hay không? Chuyện này có thể nói không biết chắc.

- Giữ lại từ từ nghiên cứu kỹ đi!

Tần Lâm ném hắc thạch cầu cho Từ Tân Di.

Từ Tân Di cầm ở trên tay ngắm nghía một hồi, cảm thấy buồn chán lại thả nó vào trong hộp, trân bảo Nguyên cung trong lời đồn đại lại là vật không đáng để ý như vậy, không khỏi có chút thất vọng.

Tính toán thời gian, Lý Thời Trân cùng Thanh Đại hẳn là đang cùng ước hẹn bọn lang trung của Huệ Dân Dược cục, Tần Lâm liền để Từ Tân Di dẫn các nữ binh trở về, hắn đi nữ y quán một chuyến.

- Ta không về, ta cũng muốn đi tìm Thanh Đại muội muội.

Từ Tân Di bĩu môi:

- Không cho các ngươi bỏ lại ta.

- Được rồi, quả thật là dính như sam!

Tần Lâm vỗ cái mông vểnh cao của nàng một cái, cảm giác rất tốt.

Vì vậy trong xe ngựa lại đánh nhau bình bịch...

Hôm nay nữ y quán không có buôn bán, bọn lang trung của Huệ Dân Dược cục ở dưới sự hướng dẫn của ông cháu Lý gia đi thăm xung quanh, các hạng mục bố trí của nơi này đều là Tần Lâm phỏng theo bệnh viện của đời sau làm, lại tăng thêm nội dung chăm sóc sắc đẹp, mát xa, các lão lang trung thấy tấm tắc lấy làm lạ, chỉ cảm thấy mỗi một chỗ đều có chút khác biệt cùng y quán truyền thống, có phần có chỗ khác thường, nhưng mà ngẫm lại kỹ càng lại rất có lý.

- Quả nhiên rất có khác biệt với tọa đường của chúng ta...

Lư y sinh cười nhìn Lý Thời Trân khom lưng chắp tay, suy nghĩ một chút, lại nhìn Thanh Đại khom lưng chắp tay:

- Nếu Lý tiểu nương tử thật sự vì nữ y lập nên tổ sư gia khác, Huệ Dân Dược cục chúng ta cũng chỉ có thể nắm mũi chịu thiệt thòi.

Lư y sinh tất nhiên nói đùa, nhưng cũng có một ít thâm ý, lần trước nói lên chuyện lập tổ sư gia khác vẫn còn là tình thế bắt buộc, bây giờ nhìn lại, Thanh Đại quả thật có chân tài thực học, nữ y quán cũng rất nhiều chỗ đổi mới, những đồng nghiệp của Nam Kinh Huệ Dân Dược cục không thể không thừa nhận, nàng đã có tư cách khai sơn lập phái.

Thanh Đại cười ngọt ngào, Lư y sinh vui lòng phục tùng, khiến nàng hết sức cao hứng.

Lư y sinh lại hỏi:

- Chỉ không biết hai vị mời chúng ta tới, còn có gì chỉ giáo không?

- Nữ y quán Cận Đại chúng ta muốn làm thành y quán dây chuyền, cái này phải nhờ cậy các vị!

Tần Lâm cười tủm tỉm đi vào, Từ Tân Di đi theo bên cạnh lập tức đi tới bên người Thanh Đại, hai tỷ muội cúi đầu nói khẽ với nhau.

Lư y sinh cùng các vị lão lang trung lại thỉnh giáo Tần Lâm cái gì gọi là y quán dây chuyền.

Tần Lâm giải thích trên cơ bản một lần, chủ yếu là ở các thành thị Giang Nam mở chi nhánh dây chuyền, đều treo bảng hiệu của nữ y quán Cận Đại, áp dụng hình thức kinh doanh giống nhau, thực hiện quản lý thống nhất, tiêu chuẩn hóa nội dung mua sắm dược phẩm cùng phương thuốc bào chế.

Chỉ Lý Thời Trân một cái, Tần Lâm thành khẩn nói:

- Các vị biết rõ, Thái thế thúc ta tốn hao tâm huyết trọn đời viết ra Bản Thảo Cương Mục, cũng không giữ riêng cho mình mà là in ấn ra truyền khắp thiên hạ, tạo phúc muôn dân bá tính. Vì vậy hạ quan có ý bắt chước lòng nhân hậu hành y tế thế, muốn phát triển nữ y quán rộng rãi, phổ biến ân huệ cho phụ nữ thế gian.

- Hay!

Lý Thời Trân nghe đến đó, trước hết đưa tay vỗ một cái, vuốt râu mà cười:

- Cháu rể có lòng dạ này, thật không hổ là hiền tế nhà ta. Trên đời nam nữ mỗi bên chiếm một nửa, mà lễ phép coi trọng nam nữ thụ thụ bất thân, nam thầy thuốc khám bệnh giúp nữ bệnh nhân luôn luôn có nhiều bất tiện, thậm chí khiến cho phụ nữ bị bệnh sợ thầy giấu bệnh. Hiền tế mở rộng nữ y quán, quả thật là đã phổ biến ân huệ ra một nửa sinh linh thiên hạ, công đức vô lượng.

Tần Lâm cười gật đầu, người này da mặt đủ dày, thản nhiên nhận lời khen ngợi của lão thần y.

Người Minh rất coi trọng lễ giáo, nếu ngươi không có biện pháp lật đổ nó, vậy phải tôn trọng nó.

- Hay!

Lý Thời Trân nghe đến đó, trước hết đưa tay vỗ một cái, vuốt râu mà cười:

- Cháu rể có lòng dạ này, thật không hổ là hiền tế nhà ta. Trên đời nam nữ mỗi bên chiếm một nửa, mà lễ phép coi trọng nam nữ thụ thụ bất thân, nam thầy thuốc khám bệnh giúp nữ bệnh nhân luôn luôn có nhiều bất tiện, thậm chí khiến cho phụ nữ bị bệnh sợ thầy giấu bệnh. Hiền tế mở rộng nữ y quán, quả thật là đã phổ biến ân huệ ra một nửa sinh linh thiên hạ, công đức vô lượng.

Tần Lâm cười gật đầu, người này da mặt đủ dày, thản nhiên nhận lời khen ngợi của lão thần y.

Người Minh rất coi trọng lễ giáo, nếu ngươi không có biện pháp lật đổ nó, vậy phải tôn trọng nó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.