Chương trước
Chương sau
Đám nha hoàn người làm kẻ đấm ngực giậm chân giả khóc, người vội vàng chạy đi thông báo chủ mẫu, thiếu gia, còn có kẻ chạy đến Thuận Thiên phủ đi báo quan, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

Có tên quản gia mắt tam giác biết chữ, bị lòng hiếu kỳ sai khiến nhặt hai tờ giấy dưới đất lên xem thử, nhất thời trán đổ mồ hôi hột, vội vàng thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ nhét vào trong ngực.

Tần Lâm nhìn thấy hết thảy nhưng cũng không lên tiếng vạch trần, chẳng qua là bất động thanh sắc dùng dư quang khóe mắt giám thị người này, không cho y rời khỏi tầm mắt.

Lão thê Vương Bản Cố phụng bồi con trai ở quê nhà, nơi này chỉ có một số thân thích phụng bồi, nghe nói lão gia được xem như đại thụ che trời đột nhiên qua đời, ai nấy khóc thét lên như cha chết chạy vào đại sảnh, tuy rằng thanh âm lớn nhưng cũng không có mấy giọt nước mắt. E rằng bọn họ đang lo lắng sau khi đại thụ che trời này ngã xuống, tương lai không thể làm gì khác hơn là cây ngã chim bay tứ tán.

Có mấy tên hào nô vừa lau ánh mắt giả khóc, vừa chỉ cho thân thích chủ nhà cũng đang giả khóc:

- Cữu thái công, chất thiếu gia, chính là vị Tần trưởng quan Cẩm Y Vệ này lần trước đánh lão gia, lần này lại không biết làm nhục thế nào, ép lão gia treo cổ tự vận!

Cữu thái công, chất thiếu gia kia lập tức tỏ ra thái độ cùng chung kẻ địch, khí thế hung hăng đi lên, xông về phía Tần Lâm kêu lớn:

- Cẩm Y Vệ thì hay ho lắm sao? Bức tử lão gia nhà ta, sẽ cáo ngự trạng ngươi đến kinh sư...

- Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám bức tử chính nhị phẩm Đô Đường lão gia, còn có vương pháp hay không?

Tần Lâm tỏ ra vô tội, dang rộng hai tay:

- Mới vừa rồi tất cả đều nghe, Vương Đô Đường tâm như tro tàn, ngược lại bản quan một mực khuyên giải lão không nên suy nghĩ nông cạn. Cuối cùng bản quan cáo từ, chính lão đóng cửa lại từ trong, vì nghĩ quẩn cho nên treo cổ tự vận, làm sao có thể trách được bản quan?

- Không thể nào...

Các thân thích nửa tin nửa ngờ, hỏi ngược lại những tôi tớ cùng nha hoàn kia:

- Có chuyện này sao? Ai tin họ Tần này có thể có lòng tốt như vậy?

Tuy rằng giọng điệu Tần Lâm mới vừa rồi không phải là dễ nghe, nhưng quả thật là đang khuyên Vương Bản Cố nghĩ thoáng hơn một chút. Chuyện này quan hệ trọng đại tự nhiên không ai dám nói láo, trong hơn mười nha hoàn tôi tớ có bảy tám người do dự không đáp, cũng có ba bốn người từ từ gật đầu một cái.

Có chuyện gì vậy… đám chất thiếu gia, cữu thái công quan sát Tần Lâm, nếu nói là tin tưởng, vì sao họ Tần lại có lòng tốt như vậy, nếu nói không tin, biểu hiện của đám nha hoàn tôi tớ lại chứng minh hết thảy.

Mọi người còn đang phân vân nghi hoặc, ngoài đường chợt vang lên tiếng thanh la mở đường dồn dập, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, có vẻ là Phủ Doãn Thuận Thiên tới, chuyện liên quan tới quan phủ, đương nhiên là quan lão gia phải tới.

Sắc mặt Vương Thế Trinh tối sầm, dáng vẻ như vừa từ trong hố xí chui ra, thấy Tần Lâm cũng ở nơi đây liền miễn cưỡng cười cười chắp tay.

- Vương Phủ Doãn, xin chủ trì công đạo thay lão gia nhà ta...

Cữu thái công mang theo giọng nức nở nghênh đón, lão là diễn viên xuất sắc của gánh hát, cuối câu nói kéo ra thật dài như đang diễn tuồng.

Chất thiếu gia lập tức quỳ sụp xuống đất:

- Nhị thúc ta bị chết oan uổng, nhất định là họ Tần này uy hiếp lăng nhục, mới ép lão nhân gia treo cổ tự vận...

Ánh mắt của Vương Thế Trinh chợt trợn trừng rất lớn, vui mừng hớn hở hỏi:

- Cái gì, ngươi nói gì? Vương Đô Đường là tự mình treo cổ sao?

- Nói là nói như vậy, cũng không chừng là bị họ Tần này hành hung!

Thanh âm của cữu thái công cùng chất thiếu gia đều hạ thấp xuống, rõ ràng không có tự tin, chẳng qua là lời lẽ không chịu buông tha Tần Lâm.

Phù… Vương Thế Trinh thở ra một hơi thật dài, móc khăn tay lụa ra lau lau mồ hôi lạnh trên trán, vẻ mặt trở nên hòa hoãn rất nhiều.

Mới vừa rồi người làm Vương Bản Cố báo án không nói rõ ràng, chỉ nói Đô Đường lão gia chết oan chết uổng. Bởi vì trước đó đã có một lần dạ hành nhân phi tặc tới, là giặc Oa muốn tìm Vương lão gia báo thù, cho nên Vương Thế Trinh chỉ cho là giống như lần trước, điều đầu tiên mà y nghĩ tới chính là giặc Oa làm thịt Vương Bản Cố.

Trên địa phận cai quản của mình phát sinh vụ án chính nhị phẩm Đô Đường lão gia bị giết, quả thật hết sức kinh người, chức Phủ Doãn Thuận Thiên phủ của Vương Thế Trinh tuyệt đối coi như chấm dứt. Cho nên dọc trên đường đi tới đây y vẫn oán trời trách người, thầm than quan lộ của mình gập ghềnh trắc trở.

Đột nhiên nghe nói Vương Bản Cố là nghĩ quẩn tự mình treo cổ, Vương Thế Trinh chợt cảm thấy mây đen đầy trời tan đi. Không cần biết lão ta có bị Tần Lâm bức tử hay không, tóm lại chỉ cần là tự vận, vậy không liên quan gì tới trật tự trị an của Nam Kinh thành, không liên quan tới Phủ Doãn Thuận Thiên y.

- Bạch Hạo, ngươi ‘Tự mình’ nghiệm thi, nhất định phải điều tra ‘thật kỹ’ nguyên nhân cái chết Vương Đô Đường!

Vương Thế Trinh nói đến ‘tự mình’ và ‘thật kỹ’ bèn nhấn mạnh, nháy mắt với Tổng Bộ Đầu Thuận Thiên phủ Bạch Hạo.

Bạch Hạo cười khổ, biết rõ ý cấp trên là muốn nói với mình ‘Nếu người Vương gia cũng thừa nhận là treo cổ tự vận, nghiệm thi cũng không cần phát sinh chi tiết rườm rà’. Nhưng y chỉ là Tổng Bộ Đầu nho nhỏ bất nhập lưu, làm sao gánh vác nổi trách nhiệm vụ án tử vong của đại quan chính nhị phẩm.

Y thầm hạ quyết tâm, nếu quả thật phát hiện nghi điểm gì tuyệt không thể giấu giếm.

Bạch Hạo đặc biệt thừa dịp Tần Lâm không phòng bị, đột nhiên nhìn chằm chằm thẳng vào mắt hắn. Thế nhưng nụ cười Tần Lâm vẫn thản nhiên như quá khứ, hoàn toàn không có bất kỳ nghi điểm nào, hai mắt đường hoàng có uy, thậm chí lúc ánh mắt chạm nhau làm cho mắt Bạch Hạo hơi đau.

“Không giống có cái gì cổ quái, ít nhất sau khi giết người tuyệt không thể nào bừng bừng chính khí như vậy.”

Bạch Hạo nghĩ ngợi, cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

Y không biết trong lòng Tần Lâm tự phân chính tà, tự có một tiêu chuẩn riêng, mặc dù tay cầm pháp kỷ lại không câu nệ pháp kỷ: nếu muốn làm việc nghiêm cẩn theo như luật pháp, thân là Cẩm Y Vệ Đại Minh, lại có ký ức đến từ đời sau, lợi dụng kỹ thuật trinh sát điều tra hiện đại phá án, như vậy thử hỏi hắn phải nghiêm thủ luật pháp hiện đại hay là theo hình luật Đại Minh?

Chỉ có chính nghĩa trong lòng mới là thủy chung không thay đổi, nhìn thẳng bản tâm, thay trời hành phạt, thứ người rác rưởi giống như Vương Bản Cố hẳn phải chịu tội. Tần Lâm hoàn toàn không thẹn với lòng, giết lão là chuyện hết sức bình thường, là chuyện đương nhiên.

Bạch Hạo không hổ là Tổng Bộ Đầu Thuận Thiên phủ kinh nghiệm phong phú, ngay từ đầu cũng hỏi thăm đám tôi tớ nha hoàn mục kích vụ án xảy ra rất mạch lạc. Kết quả dĩ nhiên là nhiều người đồng thanh thừa nhận nghe Vương Bản Cố đối thoại cùng Tần Lâm, sau khi Tần Lâm cáo từ, Vương Bản Cố đóng lại đại môn từ bên trong, lại đợi một hồi bên trong truyền ra thanh âm ghế ngã xuống đất, Tần Lâm nằm phục xuống khe cửa kêu lên, sau đó mọi người phá cửa xông vào…

- Đã như vậy, Tần tướng quân càng không thể nào là hung phạm.

Bạch Hạo đã hoàn toàn yên tâm.

- Vốn không phải nói hắn là hung phạm, nhưng lão gia bị hắn bức tử, Đại Minh luật quy định bức người tự vận cũng là có tội kia mà?

Cữu lão gia cùng chất thiếu gia lẩm bẩm, từ lúc bắt đầu tất cả tôi tớ có mặt ở hiện trường đều nói lão gia là tự vận, cho đến bây giờ bọn họ vẫn chưa từng nghĩ tới Tần Lâm là hung phạm.

Tần Lâm đứng ở bên cạnh cười hăng hắc, người bên cạnh chỉ cho là hắn đang cười chuyện ‘Bức tử nhân mạng’, lại không biết nụ cười của hắn có hàm nghĩa khác.

Trong tay áo hắn có ba sợi tơ thật nhỏ, lại hết sức dẻo dai. Loại tơ này cực nhỏ có màu sắc nửa trong suốt, cầm trong tay đứng xa một chút sẽ không nhìn rõ.

Tần Lâm đặt then cửa bị bẻ gãy lên rãnh ở sau cửa, hai sợi tơ thắt nút thòng lọng không chặt lắm buộc vào then cửa, đầu còn lại hắn nắm trong lòng bàn tay.

Những câu đối thoại kia thật ra là hắn tự hỏi tự đáp, bắt chước thanh âm trầm thấp của Vương Bản Cố. Vì bọn người làm bên ngoài đứng ở xa, lại có định kiến sẵn trong lòng, tự nhiên cho là hắn và Vương Bản Cố đang đối đáp.

Sau đó hắn giả bộ nổi giận đùng đùng cáo từ rời đi, sau khi đi mấy bước bèn dùng sức kéo mạnh sợi tơ trong tay áo. Lập tức cửa đóng sầm lại, thoạt nhìn giống như Vương Bản Cố đóng cửa từ bên trong, đồng thời bởi vì trong quá trình cửa khép lại, then cửa sập xuống theo hướng chín mươi độ, nút thắt sợi tơ kia thoát ra hết sức dễ dàng, Tần Lâm lập tức thu hồi sợi tơ vào trong tay áo.

Kế tiếp chính là cơ quan trên cái ghế, trên mặt ghế trước đó hắn đã dùng chân Vương Bản Cố in lên vài dấu, đặt sẵn lưng ghế quay ra ngoài cửa. Sau đó dùng sợi tơ vòng qua bút lông gài ở ô vuông hoa văn lưng ghế, tay hắn nắm hai đầu sợi tơ.

Chờ sau khi cửa chính đóng lại, Tần Lâm lại trì hoãn thời gian một hồi, để tạo ra ấn tượng ‘Vương Bản Cố lợi dụng khoảng thời gian này chuẩn bị treo cổ tự sát’ cho đám người làm. Sau đó hắn dùng sức kéo mạnh sợi tơ, cái ghế lập tức ngã xuống. Đến khi mọi người thấy Vương Bản Cố treo cổ, dĩ nhiên sẽ cho rằng thanh âm này là ‘Vương Bản Cố đứng lên ghế treo cổ, sau đó đạp ngã ghế, vì vậy táng mạng đương trường’.

Trong khoảnh khắc cảm thấy ghế đã ngã xuống, Tần Lâm buông một đầu sợi tơ ra, kéo nhanh đầu còn lại thu hồi sợi tơ vào tay áo. Bút lông gài trên lưng ghế không còn được sợi tơ giữ lại, tự nhiên lăn xuống bên cạnh. Lại thêm phối hợp với hai trang ‘di thư’ Vương Bản Cố bị hắn lừa viết ra trên mặt đất, tự nhiên không còn sơ hở nào nữa.

Bạch Hạo thoát khỏi thân nhân Vương Bản Cố dây dưa, bắt đầu cùng Ngọ Tác kiểm nghiệm thi thể.

Ty Lại Hình Phòng chấp bút điền viết thi cách, Ngọ Tác kia lớn tiếng báo cáo:

- Người chết Vương Bản Cố, nam, năm mươi tám tuổi, thân trung mặt trắng râu thưa, người Hình Đài Hà Bắc, hiện đảm nhiệm Tả Đô Ngự Sử Đô Sát Viện Nam Kinh... Tử trạng hai mắt nổi lên, đầu lưỡi ló ra ngoài chừng một tấc, dưới cổ có vết siết. Vết siết sau cổ hình chữ Bát không giao nhau, theo như Tẩy Oan Tập Lục của Tống Đề Hình, quả thật là tự ải mà chết, cũng không sai lầm.

- Lại tra khắp toàn thân cũng không có dấu vết giãy dụa gì khác, ngân châm thăm dò trong cổ họng không đổi màu sắc, lỗ mũi lỗ tai không tổn hao gì, Bách Hội không thương tổn, hậu môn không có vết thương. Tra khắp toàn thân không thấy dị trạng, loại bỏ khả năng bị hung phạm bắt giữ cưỡng ép thắt cổ.

Tần Lâm híp mắt nghe cảm thấy hay hay, Ngọ Tác hồi báo không khác nào khen ngợi hắn, so với lão nhân gia, những tội phạm tự cho là thông minh quả thật chính là kém trí, ngu ngốc.

Tất cả những người mục kích đều nói rõ là Vương Bản Cố tự vận, nghiệm thi cũng hoàn toàn xác nhận điểm này, Bạch Hạo bèn nhìn Tần Lâm ôm quyền thi lễ:

- Tần tướng quân, mới vừa rồi tiểu nhân đắc tội đã nhiều, xin ngài thứ lỗi.

Tần Lâm cười cười, tỏ vẻ không có vấn đề.

Mấy thân nhân kêu lên:

- Là hắn bức tử lão gia nhà ta, bức tử nhân mạng không phạm pháp sao? Chúng ta muốn cáo ngự trạng...

- Bất quá, tại sao nơi này chỉ có một cây viết?

Bạch Hạo vừa nói vừa quan sát thần sắc Tần Lâm.

A? Tần Lâm làm bộ tìm tìm trên đất, gãi gãi đầu nói:

- Không đúng, mới vừa rồi nơi này còn có hai tờ giấy... Đúng rồi, ta nhớ là tên mắt tam giác giấu giấy đi!

Vương Thế Trinh nghe vậy lườm một cái, hừ lạnh trong mũi một tiếng.

Tên quản gia mắt tam giác không thể làm gì, bất đắc dĩ phải giao ‘di thư’ ra.

Vương Thế Trinh nhận lấy xem qua, lập tức cười lạnh, ánh mắt nhìn trời luôn miệng nói:

- Buồn cười buồn cười, thì ra Vương Đô Đường lại là kẻ mặt người dạ thú, thật may là trước khi chết cuối cùng vẫn còn lại chút thiên lương. Hừ, chết hay lắm, chết hay lắm!

Lời này của Vương Thế Trinh khá nặng, thân là chính tam phẩm Phủ Doãn Thuận Thiên, lại lấy bốn chữ ‘Mặt người dạ thú’ bình phẩm chính nhị phẩm Tả Đô Ngự Sử, bất kể như thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi.

Cữu lão gia, chất thiếu gia trợn to hai mắt, vừa tức vừa vội nói:

- Vương Phủ Doãn, ngài, ngài nói như vậy là có ý gì?

Hừ! Vương Thế Trinh cầm ‘Di thư’ kia, trích trong đó một đoạn đọc lên:

- Vô cùng hối hận hai mươi năm trước lòng cầu danh thái quá, vì muốn mua danh đã giết oan Uông Trực, khiến cho chí sĩ bị lừa, Hồ Soái hàm oan, Đông Nam loạn Oa mười năm, quân dân dân chúng duyên hải người chết vô tội có hơn mười vạn... Hai mươi năm qua đau thấu xương tủy, mỗi đêm trằn trọc trở mình không thể ngủ yên, bên tai tựa như có vô số oan hồn gào lên đòi mạng...

Sau khi đọc xong, Vương Thế Trinh cất ‘Di thư’ Vương Bản Cố đi, trên này đúng là nét chữ của Vương Bản Cố, cũng đã trở thành bảo bối giúp cho Phủ Doãn Thuận Thiên dựa vào thoát khỏi trách nhiệm. Vương Đô Đường bị oan hồn đòi mạng mà tự vận bỏ mình, không có quan hệ gì với Thuận Thiên phủ.

Người Vương gia trên dưới nghe há hốc mồm cứng lưỡi, cữu lão gia, chất thiếu gia ngơ ngác nhìn nhau, rất lâu sau ngay cả cái rắm cũng không đánh được, bất quá chỉ nhìn tên quản gia giấu di thư kia.

Vẻ mặt quản gia ủ rũ như đưa đám:

- Tiểu… tiểu nhân thấy di thư lão gia nói lời không tốt, muốn lấy về cho chủ mẫu cùng thiếu gia...

Ôi… đám thân nhân thở dài thật dài, thầm nói lão gia làm như thế, chẳng phải trở thành Tần Cối rồi sao?

Mấy tên nha hoàn thiếp thân sai vặt hầu hạ lão gia cũng xì xào bàn tán:

- Không trách ít ngày trước lão gia nửa đêm ngủ không yên, gặp phải ác mộng thức tỉnh, thì ra là oan hồn đòi mạng!

Tần Lâm đứng ở bên cạnh không nói một lời, lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, trong lòng âm thầm khoái chí: thứ người xấu giống như Vương Bản Cố này, giết không cũng chưa đủ. Người khác xem lão là thanh quan, vậy phải để lộ tội ác của lão trước mắt người trong khắp thiên hạ, cho tất cả mọi người đều biết lão khốn này vì cầu danh, vì thăng quan mà làm ra chuyện xấu tới mức nào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.