Chương trước
Chương sau
Còn chưa ngồi nóng đít, Tần Lâm lại phá án sát hại nhân mạng, gian dối trong đo đạc ruộng đất ở Hưng Quốc châu Vũ Xương phủ. Trương Công Ngư là Tri Phủ mới nhậm chức, có tội cũng là quan tiền nhiệm gánh vác, y chạy tới Hưng Quốc châu xử lý mọi chuyện sau đó, không có tội mà có công.

Tần Lâm đã một lưới bắt hết tất cả kẻ gian phía sau màn trong vụ gian dối ruộng đất, Trương Công Ngư xử lý sau đó hết sức dễ dàng. Không cần biết giấu diếm thế nào, cứ nắm đầu quan viên, Thư Lại toàn châu ra dạy dỗ, không ai dám giấu, y không phí công bao nhiêu lại xử lý mọi chuyện đâu vào đấy.

Hưng Quốc châu là một trong những địa phương mà Trương Cư Chính thí điểm thi hành Nhất Điều Tiên Pháp, xảy ra vụ án trong ngoài triều đều chú ý, nói bóng nói gió chuyện gì cũng có, tự nhiên Trương Cư Chính vô cùng căm tức.

Nhưng kế tiếp Trương Công Ngư xử lý mọi chuyện sau đó yên ổn, bởi vì đo đạc ruộng đất công bằng, thu hồi lại tất cả ruộng đất mà quan thân ăn bớt, cho nên tổng ngân lượng thuế thu được cao hơn năm trước ba thành, dân chúng toàn châu được giảm gánh nặng, ai nấy đều khen ân đức triều đình, Trương Phủ Tôn gương sáng treo cao.

Những chuyện này trình diện triều đình, Trương Cư Chính hết sức vui mừng, nhất thời xem trọng Trương Công Ngư hơn. Bởi vì Nam Kinh xảy ra vụ án giết người hàng loạt ác tính, liền đem Trương Công Ngư ‘Giỏi về phá án, xử lý minh bạch’ thăng hàm chính tứ phẩm Án Sát Phó Sứ, thực nhiệm Kinh Kỳ Đạo, điều nhiệm Nam Kinh.

- Bản quan có thể lên chức, toàn do Tần trưởng quan nâng đỡ!

Trương Công Ngư cười tít mắt, không ngừng thi lễ với Tần Lâm:

- Tần trưởng quan quả thật là Cập Thời Vũ chốn quan trường, có thể gặp nhau ở Nam Kinh thật là phúc của bản quan!

Tần Lâm cùng Trương Công Ngư hàn huyên mấy câu, thấy trên mặt y vẫn còn mang vẻ tức giận, bèn cố ý hỏi:

- Không biết Trương Đạo Đài đến Thông Chính Ty này vì chuyện gì, giải quyết xong chưa?

Trương Công Ngư đỏ mặt lên, không tiện kể lại chuyện bị Thư Lại sỉ nhục, cười khan hai tiếng:

- Cũng không có chuyện gì khẩn yếu, hôm nay Hoàng lão tiên sinh quá bận rộn, lần sau bản quan trở lại là được.

Tần Lâm cười thầm trong bụng Trương Công Ngư bị đánh sưng mặt lại nói là mình mập, cau mày lại:

- Ủa, vì sao vừa rồi hạ quan nghe Trương Đạo Đài mắng cái gì quân tử tiểu nhân?

Trương Công Ngư mặt đỏ tới mang tai, thấy đã bị Tần Lâm vạch trần, quả thật vô cùng mất mặt, ấp a ấp úng hồi lâu, vừa xấu hổ vừa tức giận nói:

- Đám Thư Lại này quả thật ti tiện không chịu được, bản quan tới nộp biểu chương tạ ân lại bị chúng ngăn cản nhiều lần, thật là không có đạo lý!

Thì ra thế lực Thư Lại các bộ nha môn triều Minh cực lớn, mặc dù không phải là quan viên chính thức, chỉ nắm giữ quyền lực làm việc bình thường, nhưng bọn họ cũng có ưu thế so với quan viên chính thức.

Mệnh quan triều đình là xuất thân khoa cử trong các cuộc thi, bỏ nhiều năm học Tứ Thư Ngũ Kinh, đối với những chuyện bộ đường công văn, tiền bạc lui tới, quân lệnh điều động các loại cũng không quen thuộc. Vả lại năm nay làm quan Lễ bộ, sang năm ra ngoài làm Tri Châu, qua mấy năm sau lại đến Hình bộ làm Lang Trung, bàn về công sự làm sao có thể quen thuộc bằng Thư Lại làm một ngành trong mấy chục năm. Vì vậy cho nên không thể không nhờ cậy bọn họ, bị bọn họ áp chế khắp nơi.

Ngoài ra, quan viên là một người một chức quan, mãn nhiệm kỳ lại được điều động đi nơi khác, gọi là lưu quan. Mà Thư Lại có thể cha truyền con nối, phụ thân già rồi để cho con trai lên thay, vị trí Thư Lại nha môn các bộ trở thành chén cơm một nhà đời đời truyền xuống, thậm chí có thể mang ra bán, một vị trí Thư Lại béo bở có thể bán được hơn ngàn lượng bạc.

Những Thư Lại này cha truyền con nối nhiều đời như vậy, bên trong có quan hệ dây mơ rễ má với nhau, chớ nói Trương Công Ngư, có lúc ngay cả đường quan bản nha môn cũng bị bọn họ áp chế.

- Bản quan cũng hiểu được quy củ nha môn Nam Bắc hai kinh Lục bộ Cửu khanh, chính là ném tiền vào lỗ chó, nhưng, nhưng...

Trương Công Ngư giận đến giậm chân, râu ria run rẩy:

- Nhưng bọn họ lấn hiếp người quá đáng, dầu gì bản quan cũng là Lưỡng Bảng Tiến Sĩ, môn sinh thiên tử...

Thì ra tính Trương Công Ngư vô tư, nói chuyện lại lộ ra thổ âm Dương Châu, những Thư Lại này đều có ánh mắt sắc bén, vừa nhìn cũng biết kẻ có tiền tới, cho nên cố ý bắt chẹt y. Ngoại trừ số tiền phải nạp thường lệ ra, còn đòi thêm nhiều hơn tới bốn năm lần.

Trương Công Ngư nói chuyện chi hồ giả dã dây dưa không rõ, chỉ hơi do dự chưa lấy tiền ra, đám Thư Lại đã bắt đầu nói với y những lời không sạch sẽ.

Không nghĩ tới mặc dù Trương Công Ngư ngu ngơ kém cỏi nhưng lại hết sức cổ hủ, hết sức coi trọng thân phận Lưỡng Bảng Tiến Sĩ, môn sinh thiên tử của mình, xem thường những Thư Lại này đến tận xương tủy, cho nên hai bên càng nói càng lớn tiếng, cuối cùng cãi nhau một trận.

Tần Lâm nghe xong lời này bèn cười lớn:

- Trương Đạo Đài là người đọc sách, gặp phải những tên Thư Lại này cũng giống như Tú Tài giảng đạo lý cùng thổ phỉ, nói sao cũng không thông. Để kẻ vũ phu như hạ quan ra tay, xem y có lời gì để nói.

Trương Công Ngư nghi ngờ quan sát Tần Lâm, lại nhìn Hoắc Trọng Lâu thân mặc y phục Ty Phòng Đông Xưởng cùng Quyền Chính Ngân ăn mặc nhìn qua giống như thương nhân từ nơi khác tới, không tự chủ được lắc đầu một cái, tỏ vẻ không tin Tần Lâm có thể đối phó Thư Lại kia. Dù sao nơi này là Thông Chính Ty một trong nha môn Cửu Khanh, ngang hàng với Lục bộ, Tần Lâm lại là quan võ, chẳng lẽ hắn có thể dẫn người đập nha môn sao?

Tần Lâm cũng không giải thích, dẫn theo Trương Công Ngư đi về phía trước.

Thư Lại mới vừa rồi dạy dỗ Trương Công Ngư vội vàng chạy ra ngăn trở, hết sức ngông cuồng kiêu ngạo:

- Người nào không có đầu óc xông vào trong như vậy? Đưa thiếp vào chưa, lấy số chưa, chưa thì qua bên kia chờ đi!

Thư Lại này chỉ chỉ sang một sân khác, trong đó toàn là dân chúng y phục lam lũ giống như khiếu hóa tử. Mặc dù mùa Xuân tiết trời ấm áp nhưng gió sáng sớm vẫn lạnh, những người này chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, ngồi chồm hổm dưới đất nước mũi chảy ròng ròng.

Thông Chính Ty trừ chức trách xuất nhập công văn quan phòng các nha môn, trình đệ tấu chương, còn có trách nhiệm ‘Xử lý tấu báo kiến nghị, tố cáo oan ức hoặc cáo bất pháp của thần dân tứ phương’, nói đơn giản chức năng cũng gần như Tín Phóng cục (nơi giải quyết khiếu tố khiếu nại) của đời sau, mà những dân chúng nghèo khổ kia chính là những kẻ khiếu nại của triều Minh.

Tần Lâm rõ ràng mặc quan phục Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ tòng ngũ phẩm, Thư Lại này còn bảo hắn qua bên kia chờ, rõ ràng chính là sỉ nhục.

Mấy tên Thư Lại nhìn sang bên này cười phá lên, mà những quan viên đang xếp hàng ngoài hành lang kia cũng cười thầm Tần Lâm không biết trời cao đất rộng: không trách tên Cẩm Y Vệ này giao hảo với tên quan viên hồ đồ kia, cũng là kẻ đầu óc kém cỏi. Rõ ràng nhìn thấy họ Trương kia húc đầu vào vách sắt, không những không tránh xa một chút còn lôi kéo y trở về, chẳng phải là liên lụy mình cũng nếm mùi thất bại?

Tần Lâm cười, vẻ mặt hết sức vô hại. Thư Lại kia chỉ cho là đối phương bị mình hù dọa, đang dương dương đắc ý, chợt cảm thấy thân thể nhẹ bỗng, bị người chộp cổ áo nhấc lên. Y vô cùng kinh hoảng múa tay chân loạn xạ, chỉ nhìn thấy một người trước mặt xách mình lên, móng tay vàng khè như ưng trảo, râu quai nón tua tủa giống như cương châm, tướng mạo vô cùng hung ác.

Hoắc Trọng Lâu cười hắc hắc, đưa móng tay nhẹ nhàng rạch một cái trên y phục Thư Lại, nhất thời rạch ra ngay giữa hết sức chỉnh tề, còn sắc bén hơn cả cầm kéo cắt, sau đó ngón trỏ y rê qua rê lại trên mặt Thư Lại này.

Y phục cũng rạch rách, nếu đâm vào mặt chẳng phải là sẽ có một lỗ lớn? Thư Lại kia bị dọa sợ đến nỗi vãi cả ra quần, không ngờ rằng Ty Phòng nho nhỏ này ra tay tàn độc như vậy.

Mấy tên Thư Lại khác đều luống cuống, chạy xung quanh tìm người tới bắt kẻ gan lớn tày trời dám gây chuyện nơi này.

Những quan viên xếp hàng chờ đợi càng trợn mắt há mồm, cho dù là bọn họ suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra người nào dám giương oai ở địa bàn Thông Chính Ty Nam Kinh.

Tần Lâm cười hắc hắc khoát khoát tay, Hoắc Trọng Lâu liền thả Thư Lại xuống đất.

Thư Lại kia bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, miệng vẫn không buông tha người, lớn tiếng nói:

- Dám giương oai trong nha môn ta, chờ xem, chúng ta từ từ tính sổ...

Vẻ mặt Tần Lâm ôn hòa nói với Thư Lại:

- Bản quan là Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ Nam Kinh Tần Lâm, phụng mệnh triều đình ra biển chiêu an, hiện tại trở lại phục mệnh, có trình văn đưa các nha môn kinh sư, kính xin quý nha môn phương tiện cho.

- Cẩm Y Vệ là cái thá gì… Ngươi, ngươi nói gì, ngươi là Tần, Tần, Tần, Tần Lâm Tần trưởng quan?

Thư Lại kia bị dọa sợ đến đặt mông ngã ngồi dưới đất, ánh mắt vừa đúng ngang với yêu bài Tần Lâm đeo bên hông. Đến khi thấy rõ tên tuổi quan hàm trên đó lập tức ặc một tiếng trong cổ, sắc mặt biến thành vàng khè.

Đám Thư Lại còn lại cũng không dễ chịu gì hơn, ai nấy run rẩy hai chân, giống như vừa nhìn thấy quỷ sống.

Tần Lâm Tần trưởng quan, uy danh thật là lớn! Liên tục phá kỳ án, ngày đoán dương đêm xét âm, Hình bộ Thị Lang Lưu Nhất Nho đấu với hắn, rốt cục treo cổ chết, Tả Đô Ngự Sử Đô Sát Viện Vương Bản Cố đấu với hắn, bị đánh thành đầu heo ngay cả cái rắm cũng không dám đánh. Lưu Kham Chi một trong Kim Lăng Tứ công tử, trước khi ra pháp trừng sợ tới mức không dám mắng tên hắn ra miệng.

Chọc tới đệ nhất hung thần như vậy, có thể tốt lành được sao?

Trong miệng quan viên nhận được ích lợi nhờ Tần Lâm, hắn là Cập Thời Vũ chốn quan trường cứu nguy giải nạn. Mà đối với bị tội phạm hắn bắt lấy trừng trị, hạng người yêu ma quỷ quái, hắn chính là Tần Quảng Vương xếp hàng đệ nhất trong Thập Điện Diêm La.

Thư Lại vội vàng dập đầu binh binh không ngớt, mới vừa rồi còn phách lối vạn phần, hiện tại nước mắt nước mũi chảy ròng ròng lớn tiếng xin tha:

- Tần trưởng quan tha mạng, tiểu nhân mắt chó coi thường người, tiểu nhân có mắt không biết Thái Sơn, ngài đại nhân đại lượng, xin chớ so đo với kẻ tiểu nhân miệng thối này.

Tần Lâm không thèm so đo với đám tiểu nhân như vậy, phất tay một cái để cho y đi vào thông báo, chờ đợi truyền gặp.

Trương Công Ngư ở bên cạnh thấy chua xót, y là chính tứ phẩm Đạo Đài bị Thư Lại coi như vô vật, Tần Lâm là tòng ngũ phẩm Phó Thiên Hộ lại uy phong lẫm lẫm, không nhịn được thở dài:

- Tần tướng quân đối phó tiểu nhân bậc này quả nhiên có phương pháp của mình, nói đạo lý với chúng giống như bản quan chẳng khác nào đàn gảy tai trâu. Đúng rồi, đợi lát nữa không biết là vị Tham Nghị hoặc Kinh Lịch nào tiếp kiến chúng ta đây…

Tần Lâm cũng không quen biết quan viên Thông Chính Ty, dĩ nhiên không có cách nào trả lời vấn đề này.

Chẳng ai nghĩ tới không phải là Tham Nghị hoặc Kinh Lịch nào, mà là chính tam phẩm Thông Chính Sứ Nam Kinh Hoàng Kính Trai tự mình ra đón.

Lão đầu nhi này khoác phi bào, đội ô sa, ngực thêu hình khổng tước, râu tóc đều bạc trắng, vẫn đi nhanh tới, mặt mũi đầy gió Xuân:

- Tần tướng quân đích thân tới tệ nha môn, lão phu không kịp tiếp đón từ xa! Tần tướng quân lần này ra biển, không từ vất vả, xông vào Man Hoang đại hải, thật sự là lao khổ công cao, lão phu sớm muốn gặp mặt một phen. Hôm nay gặp được quả nhiên thiếu niên anh hùng, thật là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt còn hơn cả nghe danh.

Tần Lâm cười ôm quyền, vái chào thật sâu:

- Hoàng lão tiên sinh quá khen, hạ quan bất quá là ngẫu nhiên gặp dịp, chiêu an thành công là nhờ vào thiên uy Đại Minh Hoàng đế cùng Tể Phụ đại thần hiền minh, hạ quan cũng không dám tự xưng có công.

Trương Công Ngư thấy vậy chỉ có thể than thở mặt trời mọc từ hướng Tây, triều Đại Minh văn quý vũ tiện, sớm nghe nói Hoàng lão nhi tự cho là thanh cao, trừ Minh chủ văn đàn Vương Thế Trinh ra cũng không xem trọng bất kỳ ai khác, vì sao lại nhiệt tình đối với Tần Lâm như vậy?

Ngược lại Trương Công Ngư cùng xuất thân Lưỡng Bảng Tiến Sĩ, hoàn toàn có tư cách nói chuyện với Hoàng Kính Trai, lại bị đối phương làm như không thấy.

Thật may là Tần Lâm đã giới thiệu y:

- Vị Trương Đạo Đài này là cố giao của hạ quan, cũng là tới quý nha môn làm việc.

Trương Công Ngư đang lúng túng, được Tần Lâm giới thiệu câu này lập tức cảm kích hắn đến rơi nước mắt.

- A, Trương Đạo Đài phải không?

Hoàng Kính Trai không mặn không lạt gật đầu một cái, thỉnh giáo quê quán, khoa cử…

Hoàng Kính Trai là Tiến Sĩ cuối đời Gia Tĩnh, nghe Trương Công Ngư nói mình là năm đầu Vạn Lịch lập tức bày ra dáng vẻ lão tiền bối, Trương Công Ngư cũng theo như quy củ sĩ lâm tự xưng mạt học hậu tiến, thái độ cực kỳ cung kính.

Mới nói được vài ba câu, Hoàng Kính Trai lại quay sang hàn huyên với Tần Lâm, tỏ vẻ nhiệt tình hơn nhiều.

Trương Công Ngư lau mồ hôi trán, thầm nói may mắn, hôm nay nhờ có Tần Lâm ở chỗ này, nếu không nhất định húc đầu vào vách sắt trở về. Dâng lên biểu chương tạ ân chậm, nói không chừng triều đình cho là y tự cao tự đại, lúc ấy quả thật không biết phải làm sao.

Những quan viên bên hành lang nhìn cảnh tượng này nóng cả mắt, nhưng cũng không khỏi không bội phục, danh tiếng Tần Lâm Tần trưởng quan thật lớn, chuyện mà hắn đã làm nếu đổi lại là người khác, chắc chắn là ngàn vạn lần không làm được.

- A, đúng rồi, dân chúng bên kia đều là con dân Đại Minh ta, để bọn họ chờ một ngày hai ngày, quả thật không đành lòng...

Tần Lâm cười hỏi:

- Hoàng lão tiên sinh có thể gọi Thư Lại dời một ít băng ghế ra cho bọn họ ngồi một chút được chăng, cũng có thể thể hiện lão tiên sinh yêu dân như con.

Hoàng Kính Trai dĩ nhiên đồng ý, phất tay lệnh cho đám Thư Lại dời băng ghế cho dân chúng ngồi, còn lệnh nấu nước nóng mang cho dân chúng uống.

Đáng thương những Thư Lại này toàn là sung sướng đã quen, ai nấy khiêng ghế, nấu nước mệt toát mồ hôi, cũng không dám có nửa lời oán hận.

Quan tốt, quan tốt yêu dân như con!

Dân chúng hướng về phía Tần Lâm liên tiếp cung kính thi lễ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.