Mao Hải Phong không nghĩ tới Tần Lâm thân là Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ lại vô lại như vậy, nhất thời nổi đóa, dừng một chút lại nói:
- Đến gần đảo ven biển, làm ăn, về quê nhà sẽ dễ dàng, nhưng triều đình muốn diệt chúng ta, vậy cũng dễ dàng! Ngày nào đám cẩu quan trở mặt không nhận người, chẳng phải là chúng ta lại vươn cổ ra mặc cho người ta làm thịt? Bình Hộ là cơ nghiệp lão chúa công lưu lại, tuyệt không thể vứt bỏ!
Tần Lâm cười khổ sờ sờ cằm, Mao Hải Phong chỉ trích như vậy, quả thật hắn không có cách nào chống đỡ. Bài học bằng máu của Uông Trực lần trước chứng minh triều đình này không đáng để tin tưởng, dù là bây giờ bỏ ra cố gắng gấp mười lần, cũng khó mà tiêu trừ nghi ngờ của mọi người.
Ngay cả Kim Anh Cơ cũng bị Mao Hải Phong nói động, rỉ tai với Tần Lâm, thổ khí như lan:
- Ta tin được tiểu oan gia ngươi, lại không tin được triều đình, hì hì, tuy rằng vị chuẩn Thái Sơn của ngươi nhất ngôn cửu đỉnh trong triều, nhưng Trương tiểu thư kia là vại giấm chua, lại hận không thể đánh ta trôi giạt tới chân trời góc biển.
Tuy là Kim Anh Cơ nói đùa, thật ra trong lòng vẫn ngấm ngầm lo lắng.
Mao Hải Phong cùng những huynh đệ khác không biết, chỉ có Kim Anh Cơ cùng mấy tên tâm phúc hệ chính biết mật ước cùng Trương Cư Chính, thật ra là hai bên cùng có lợi. Ngũ Phong hải thương thay Trương Cư Chính thanh trừ tập đoàn buôn lậu quyền quý Giang Chiết, cống hiến thuế phú, Trương Cư Chính làm chỗ dựa cho Ngũ Phong hải thương ở trong triều, mở ra hải cấm để cho bọn họ mưu lợi.
Cho nên Kim Anh Cơ hoàn toàn tin tưởng thành ý triều đình chiêu an lần này, lúc Tần Lâm nói dời đi khỏi Bình Hộ cảng cũng vô cùng hưng phấn.
Bất quá theo như lời Mao Hải Phong, Kim Anh Cơ nghĩ tới một vấn đề khác: Trương Cư Chính không thể nào vĩnh viễn ngồi trên ngôi vị Tướng quốc, sau khi y không còn, nếu như Tướng quốc mới sửa lại chính sách của người tiền nhiệm quay ngoắt một trăm tám mươi độ… Tình huống như thế ở triều chính Đại Minh là thường hay phát sinh, khi đó Ngũ Phong hải thương đã dời đến một đảo nào đó ở ven biển chẳng phải sẽ lâm vào tình cảnh nguy hiểm?
Tần Lâm khẽ mỉm cười, hắn đã sớm có toàn bộ kế hoạch giải quyết vấn đề này, nhưng lại không thể nói ra trước mặt mọi người, ít nhất tuyệt không thể do một mệnh quan triều đình như hắn công khai với mọi người.
- Nửa đêm canh ba, ta ở trong phòng chờ nàng, tự có cẩm nang diệu kế truyền cho.
Tần Lâm tiến tới bên tai Kim Anh Cơ, cười xấu xa khẽ nói.
Tai nữ hải tặc vương lập tức đỏ lên, giận dữ nhìn chòng chọc Tần Lâm:
- Trưởng quan thật là hạ lưu!
- Kim lão bản, hôm nay nàng cũng là trưởng quan rồi! Trưởng Quan Ty Doanh Châu.
Tần Lâm nhẹ nhàng thổi một hơi, khiến cho tóc trước trán Kim Anh Cơ hơi rối.
- Phục ngươi rồi!
Kim Anh Cơ không thể làm gì bĩu môi, tuyên bố đại hội tạm ngừng, đợi ngày mai sẽ tiếp tục thương nghị, đưa ra quyết định.
Ngay đêm đó Tần Lâm cũng không đợi được Kim Anh Cơ, bởi vì vào canh hai, một tràng tiếng kêu thê lương chói tai phá vỡ màn đêm yên lặng, đánh thức mọi người trong cơn say ngủ.
Dưới ánh nến chập chờn, Tần Lâm đang cầm bút chì viết viết vẽ vẽ trên một bức hải đồ, thỉnh thoảng cau mày suy tư, thỉnh thoảng múa bút thành văn.
Chợt nơi xa vang lên một tràng tiếng thét chói tai thê lương bén nhọn của nữ tử, vào ban đêm chỉ có gió biển thổi nhẹ có vẻ vô cùng nổi bật.
Tần Lâm lập tức bỏ bút xuống, lấy Thất Tinh Kiếm trên đầu giường cầm trên tay, động tác hết sức bén nhạy, giống như con báo xông ra ngoài.
Cùng lúc đó, hắn cũng không quên lớn tiếng kêu hai gian phòng bên cạnh:
- Lão Hoắc, lão Ngưu, đi theo ta!
Hoắc Trọng Lâu chỉ hơi chậm một chút so với Tần Lâm, mặc áo ngủ quấn khố chạy như bay ra. Ngưu Đại Lực tự nhiên hơn, toàn thân cởi trần chỉ có một cái khố nhỏ, từ trong phòng ngủ nhảy ra, hai người đều tóc tai rối bời, hiển nhiên là từ trong giấc mộng bò dậy.
Tần Lâm vẫn chưa ngủ, phản ứng nhanh hơn những người khác mấy nhịp, ỷ vào bảo kiếm sáng chói chạy trước hết, nhanh chóng chạy về phía có tiếng thét chói tai. Ánh mắt sắc bén của hắn quét nhìn bốn phía, đồng thời chú ý nghe dị động ngoại trừ tiếng gió vù vù bên tai và tiếng bước chân ba người mình.
Tiếng thét chói tai của nữ tử kia vẫn vang lên đứt quãng, men theo thanh âm rất nhanh Tần Lâm đã chạy tới nơi xảy ra chuyện.
Đây là một gian nhà đơn sơ ở mặt Đông miếu Mụ Tổ, tường gỗ mái cỏ, nền đất được đắp cao lên một thước đề phòng nước thủy triều dâng, vùng ven biển Chiết Giang có không ít dân chúng nghèo khổ sống trong loại nhà như vậy.
Cửa gian nhà gỗ mở ra, một tỳ nữ chừng ba mươi tuổi đứng ở cửa, vẻ mặt hoảng sợ vô cùng, hai cái chén rơi lăn lóc dưới chân nàng, cơm nóng và cá khô rơi vãi ngoài đất.
Ánh mắt Tần Lâm bốn phía đảo qua không có phát giác động tĩnh gì khác, liền hỏi tỳ nữ xảy ra chuyện gì.
Hai mắt tỳ nữ nhìn thẳng, giơ tay lên run run chỉ vào nhà:
- Mao, Mao đại gia...
Cái gì, đây là nơi ở của Mao Hải Phong ư?
Tần Lâm chạy tới nơi xảy ra chuyện, còn tưởng đây là nhà gỗ đơn sơ của một thủy thủ Ngũ Phong hải thương nào đó, không ngờ lại là nhân vật số hai Mao Hải Phong chỉ dưới Kim Anh Cơ.
Không dám chậm trễ, Tần Lâm cẩn thận đi tới, vén rèm cửa lên đi vào bên trong, mượn ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào nhà, nhìn thấy rõ ràng:
Toàn bộ nhà gỗ giống như là vừa bị cơn trốt xoáy tập kích, khắp nơi xốc xếch không chịu nổi, trên tường, mặt đất đầy vết đao ngổn ngang. Trên sàn chính giữa nhà, thân hình cao lớn của Mao Hải Phong nằm sấp mặt xuống đất, bên dưới cổ chảy ra máu tươi thấm đầy sàn nhà gỗ, vết máu đỏ tươi dưới ánh trăng màu bạc chiếu rọi hiện ra màu sắc đẹp đẽ mà quỷ dị.
Hoắc Trọng Lâu, Ngưu Đại Lực chạy tới hiện trường chỉ chậm hơn Tần Lâm một cái chớp mắt. Tiếp theo đèn đuốc chiếu rọi sáng sủa, Ngũ Phong hải thương, Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn cùng Y Hạ Quỷ Khanh, còn có Lục mập phục phịch cũng đã chạy tới.
Cửa lớn và cửa sổ nhà gỗ mở rộng, đèn đuốc từ bên ngoài chiếu sáng tình hình trong nhà không sót chỗ nào. Mọi người vừa thấy Mao Hải Phong phơi thây trên đất, không khỏi cũng hít sâu một hơi khí lạnh.
Mao Hải Phong là nghĩa tử, tâm phúc Uông Trực, một trong những nguyên lão lập ra Ngũ Phong hải thương năm xưa. Mười tám năm trước Uông Trực bị chém, quân Minh thanh trừng, vợ con y đều chết trong lúc hỗn loạn, từ đó trở đi cũng không lập gia đình nữa, ở nơi nhà gỗ nhỏ đơn sơ này, cuộc sống vô cùng bình dị, tính tình trung trực trọng nghĩa khí. Kim Anh Cơ tiếp nhận Ngũ Phong thuyền chủ đời thứ hai, y cũng lập công lao hãn mã, cho nên không ít huynh đệ hải thương đều phục y.
Lúc này thấy y chết vô cùng thê thảm, một số huynh đệ nhiệt tâm lập tức cất tiếng khóc lớn lên định xông vào nhà:
- Mao Đại ca, tại sao lại bỏ huynh đệ đi trước một bước, tên trời đánh nào đã giết hại huynh?
Tần Lâm lắc đầu một cái, giơ cánh tay ra cản lại, chém đinh chặt sắt nói:
- Trước khi chưa tra rõ hung phạm, không thể xông vào hiện trường.
- Phải chăng là sứ thần Minh quốc ra tay?
Diệp Ma liếc Tần Lâm một cái, âm dương quái khí nói:
- Ban ngày dường như Mao Đại ca không đồng ý tiếp nhận chiêu an, các vị huynh đệ nói có phải không?
Vô số ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Tần Lâm, trong huynh đệ hải thương có mấy người tánh khí nóng nảy, lập tức rút đao ra soạt một cái:
- Nợ máu trả bằng máu, báo thù thay Mao Đại ca!
Hoắc Trọng Lâu mắt hổ trợn tròn, hai tay cong thành trảo, Ngưu Đại Lực cất tiếng quát như sấm sét, bày ra thủ thế, hai người nhất tề hộ vệ trước người Tần Lâm.
Các huynh đệ hải thương lập tức nhao nhao đòi lấy mạng ưng khuyển triều đình.
- Tất cả dừng tay cho ta!
Kim Anh Cơ quát ngắn một tiếng, dù sao cũng là Ngũ Phong thuyền chủ đời thứ hai, nhất thời có không ít hải thương cùng thủy thủ dừng lại, xem nàng nói thế nào.
Kim Anh Cơ là nữ tử, nghe tiếng thét chói tai mặc y phục chạy ra chắc chắn chậm hơn nam tử một chút, cho nên lúc này mới chạy tới. Chỉ thấy mặt trái xoan trắng nõn của nàng bởi vì chạy nhanh mà hơi ửng hồng, càng lộ vẻ quyến rũ, lại mơ hồ có uy nghiêm khí độ của nữ hải tặc vương, khiến cho đám bộ chúng không dám cãi lệnh.
- Vụ án chưa rõ, há có thể phán quyết hồ đồ, chẳng lẽ là có dụng ý khác?
Kim Anh Cơ làm như vô ý liếc nhìn Diệp Ma, trầm giọng nói:
- Trước khi tra được chứng cớ xác thực hung phạm, ai muốn đi vào động tới thi thể Mao Đại ca, người đó chính là đồng đảng hung phạm!
Đám hải thương, thủy thủ tỉnh táo lại, Mao Hải Phong cũng có mấy tâm phúc xuất thân từ Tú Tài sa sút, có mấy phần mưu trí, trải qua Kim Anh Cơ nhắc nhở lập tức phục hồi tinh thần lại, thấp giọng báo cho đồng bạn:
- Chớ nóng vội báo thù, quả thật Mao Đại ca không đồng ý chiêu an, nhưng ban ngày vẫn thiếu chút nữa đánh nhau cùng Diệp Ma! Rốt cuộc ai là cừu nhân của chúng ta, phải suy nghĩ rõ ràng một chút.
Thế cục kiếm bạt cung giương hơi hòa hoãn trở lại, Hoắc Trọng Lâu cùng Ngưu Đại Lực mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhìn Tần Lâm phía sau.
Kỳ quái, vì sao Tần trưởng quan thủy chung không có lên tiếng, không có khả năng hắn không bị đám hải thương này dọa sợ hãi chút nào.
Thì ra đối với tiếng ồn ào huyên náo xung quanh, Tần Lâm như bịt tai không nghe thấy, đứng ở đó giống như tượng đất, hai mắt tinh quang bắn ra bốn phía quan sát không ngừng, quét nhìn một lượt tình huống từ cửa vào tới trong nhà, nhờ vào ánh sáng đèn đuốc tìm tòi từng tấc một.
- Có cái gì không đúng, nơi này có cái gì không đúng!
Tần Lâm lẩm bẩm.
- Chỗ nào có cái gì không đúng?
Kim Anh Cơ tới gần thấp giọng hỏi:
- Không phải là ngươi phái người giết Mao Đại ca chứ?
Tần Lâm không chút nghĩ ngợi lắc đầu một cái.
Trong lòng Kim Anh Cơ lập tức buông lỏng, so với bộ chúng Ngũ Phong hải thương, nữ Thổ Trưởng Ty quan tín nhiệm Tần Lâm rất nhiều. Lúc gặp mặt nói những lời nửa thật nửa giả đúng là tiếng lòng của nàng, không biết vì sao nàng không tin tưởng triều đình bao nhiêu, nhưng đối với Tần Lâm lại là rất tin không chút nghi ngờ.
Mao Hải Phong là nghĩa huynh của nàng, cũng là ân nhân của nàng, nếu quả thật bị Tần Lâm giết chết, nàng sẽ không biết nên xử trí thế nào.
Nhìn thi thể nghĩa huynh Mao Hải Phong, lòng Kim Anh Cơ đau xót không dứt, nước mắt ngân ngấn chực tuôn trào. Nhưng nàng là Ngũ Phong thuyền chủ, là đầu não của hàng ngàn hàng vạn hải thương cùng thủy thủ, nàng chỉ có thể cố nén đau buồn, không có ai biết nàng nắm chặt tay, móng tay đã đâm vào lòng bàn tay.
Như vậy, rốt cuộc là chỗ nào có cái gì không đúng?
Tần Lâm đắm chìm trong vụ án, lại thêm trong lòng vẫn cho là đã từng có một đêm ân ái với Kim Anh Cơ, vì vậy không chút tị hiềm, cầm tay dẫn nàng chậm rãi bước vào nhà, chú ý tránh vết máu trên sàn nhà.
- Xem đi, ở nơi này!
Tần Lâm chỉ một chuỗi vết máu trên mặt đất.
Sàn nhà gỗ dùng nhiều mảnh gỗ rộng nửa thước ráp lại mà thành, ở giữa thi thể Mao Hải Phong cùng cửa phòng, giữa vết đao và vết máu loạn xạ có một vết máu hình chuỗi kéo dài, từ thi thể kéo dài ra tới cửa nhà, giống như một chuỗi những dấu chấm (……)
Tần Lâm chỉ chuỗi giọt máu kia:
- Xem đi, khoảng cách giữa bốn giọt đầu tiên cơ hồ chừng bốn, năm tấc, nhưng giữa giọt thứ tư cùng giọt thứ năm lại cách nhau gần một thước.
Đây là vì sao?
Kim Anh Cơ mê hoặc quan sát giọt máu, giơ tay lên thử, nhìn dáng dấp chuỗi giọt máu này hẳn là sau khi hung thủ giết người cầm hung khí dính máu đi ra ngoài, máu tươi từ hung khí nhỏ xuống.
- Đúng vậy, khoảng cách giữa giọt máu thứ tư, thứ năm đột nhiên tăng lên gấp đôi...
Kim Anh Cơ chớp mắt một cái:
- Có phải là hung thủ đột nhiên gia tăng tốc độ, khoảng cách giữa hai giọt máu trở nên xa hơn hay không?
Tần Lâm gật đầu một cái, Kim Anh Cơ phân tích có đạo lý nhất định. Nếu như hung thủ tay cầm hung khí nhỏ máu đột nhiên gia tốc, dĩ nhiên khoảng cách giữa giọt máu sẽ trở nên lớn hơn, bất quá nếu cụ thể chỉ có bấy nhiêu, trên căn bản có thể loại bỏ có khả năng khác.
- Tới đây, xem thử những giọt máu này...
Tần Lâm chỉ vết máu hình dáng bất đồng bên trong nhà, có dạng văng tung tóe, có dạng nhỏ xuống, cũng có dạng vãi ra, chủ yếu hắn bảo Kim Anh Cơ nhìn những vết máu dạng nhỏ xuống.
Nữ hải tặc vương cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, thân ở bên trong nhà mùi máu tanh nồng đậm cũng không sợ hãi chút nào, cẩn thận quan sát dưới sự chỉ điểm của Tần Lâm. Nàng âm thầm thề, tuyệt không buông tha hung thủ sát hại nghĩa huynh Mao Hải Phong.
Quả nhiên dưới sự chỉ điểm của Tần Lâm nhìn ra mấy phần đầu mối: tất cả giọt máu đều không phải theo quy tắc hình tròn, mà là thể hiện ra đặc điểm vận động văng tung tóe, vãi ra, nhỏ xuống, hiện ra các loại hình dáng. Tỷ như tốc độ cao văng tung tóe giống như một đám mây, vết máu văng vào vách gỗ chảy xuống từng dòng nhỏ, ngoài mép vết máu nhỏ xuống có dạng răng cưa…
- Nếu như đột nhiên gia tốc, giọt máu nhỏ xuống trên đất sẽ trở thành hình bầu dục…
Tần Lâm lấy tay phác họa, Kim Anh Cơ gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu, hắn mới chỉ chuỗi vết máu kia nói:
- Xem đi, mặc dù giọt máu thứ tư cùng giọt thứ năm cách nhau quá xa, nhưng hình dáng căn bản là nhất trí với những giọt trước đó, điểm này đã loại trừ khả năng hung phạm đột nhiên gia tốc.
Không đợi Tần Lâm nói tiếp, Kim Anh Cơ liền kêu lên:
- Vốn là giữa giọt máu thứ tư, thứ năm hẳn còn có một giọt khác, nhưng đã bị thứ gì chặn lại!
Nữ hải tặc vương quả nhiên cũng là người thông minh, Tần Lâm gật đầu một cái, không vội vàng nói tiếp, quả nhiên Kim Anh Cơ đã tự cúi đầu nhìn xuống.
Còn có cái gì có khả năng lớn hơn so với chân của hung phạm?
Kim Anh Cơ cười lạnh đi ra ngoài, ra lệnh tất cả mọi người đứng yên tại chỗ không cho phép nhúc nhích, giám thị lẫn nhau. Sau đó tách Quy Bản Vũ Phu, Quyền Chính Ngân cùng những tâm phúc khác ra, hạ giọng thật nhỏ nói hết nguồn cơn, lệnh cho bọn họ dẫn người kiểm tra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]