Chương trước
Chương sau
Cứ như vậy tiến hành suy đoán, hết thảy nghi nan trong khoảnh khắc tự động giải khai, tất cả hiện tượng không hợp lý đều có giải thích hợp tình hợp lý.

Kế tiếp dùng nước trà còn thừa lại trong bình trà Ân tiểu thư thí nghiệm trên động vật, là hoàn toàn xác nhận suy đoán trước đó. Nếu như là một tội phạm khác bỏ thuốc mê Hoa Hồng, Liễu Lục, khó có lý nào lại bỏ qua cho Ân tiểu thư. Hôn mê bắt đi sẽ đỡ vất vả hơn nhiều so với bắt giữ bằng bạo lực lúc còn tỉnh, ít nhất không sợ người bị hại gào thét gây phiền phức.

Cho nên kết luận chỉ có một: Ân tiểu thư tự mình bỏ thuốc mê hai tên nha hoàn, đi ra ngoài gặp gỡ cùng tội phạm, cuối cùng bị hại ném xuống hồ.

Tần Lâm nói hết ra những phân tích này, mọi người nghe thấy ai nấy đều trợn mắt há mồm, mặc dù kết luận làm người ta không thể tưởng tượng nổi, nhưng từng lời từng chữ hợp tình hợp lý như vậy, lại không thể không tin.

Phù... Vương Thế Trinh thở dài một cái, than thở:

- Nếu không phải Tần tướng quân chỉ điểm bến mê, bản quan vẫn như người trong mộng!

Vị Minh chủ văn đàn này quan sát Tần Lâm với ánh mắt thưởng thức, càng kiên cố hơn quyết tâm giữ vững hữu hảo với hắn. Nếu như trước đây cho con trai Vương Sĩ Kỳ đi Dương Châu báo tin là cân nhắc nhiều hơn đến chuyện Tần Lâm giao hảo cùng Trương Tử Huyên, gián tiếp liên quan tới Nguyên Phụ Thiếu Sư Trương Cư Chính, lần này hoàn toàn là bởi vì Tần Lâm thể hiện năng lực phi phàm, coi trọng tương lai hắn tất thành một ngôi sao mới lên cao trong quan trường Đại Minh.

Lục Viễn Chí, Bạch Hạo cùng các vị bộ khoái đều bừng tỉnh ngộ, trên thực tế nếu như vụ án là hai tên nha đầu bị mê, Ân tiểu thư mất tích, bọn họ đã sớm nghi ngờ là vụ án phong lưu tiểu thư khuê các bỏ thuốc mê nha đầu, cùng tình lang bỏ trốn. Thế nhưng Ân tiểu thư bị chết cực kỳ thê thảm, thương tích khắp người, nửa người dưới còn bị đổ nước canh thịt, chết chìm ở trong hồ, thử nghĩ đôi nam nữ tư thông bỏ trốn vì sao lại biến thành bộ dạng này?

Chuyện này không hề giống với những vụ án bỏ trốn bình thường, làm quấy nhiễu ý nghĩ bọn họ nghiêm trọng, nếu không nhờ Tần Lâm chỉ điểm đã sớm lầm đường lạc lối.

Từ Tân Di lắc đầu, bởi vì tao ngộ của Ân tiểu thư mà đắm chìm trong thương cảm, thanh âm mang theo vẻ cảm khái:

- Vị Ân tiểu thư này nhìn qua hiền thục ôn nhu… lại nói nếu muốn bỏ trốn cũng phải là loại người vô pháp vô thiên như bản tiểu thư, mới có thể làm…

Tần Lâm nói nửa ngày rất khát nước, gọi người làm Ân gia bưng chén trà nóng tới đang uống, lúc nghe lời này này phụt một tiếng, phun nước trà ra thật xa.

Từ Tân Di không cẩn thận nói lỡ miệng cảm khái trong lòng, nàng nghịch ngợm le lưỡi một cái, lặng lẽ liếc mắt Tần Lâm, nghiêng mặt cười hì hì.

- Không có nghe thấy, chúng ta cũng không nghe gì cả.

Lục mập dùng đầu ngón tay bít lỗ tai lại, nghiêm trang trước đó chưa từng có.

Khụ khụ… Vương Thế Trinh giả vờ giả không biết, xoay người lại hỏi Bạch Hạo:

- Nói như vậy, Ân tiểu thư vốn là cùng người bỏ trốn, kết quả gặp người không quen, chuốc lấy họa sát thân hay sao?

Thượng quan nói không đúng, thuộc hạ không tiện vạch ra, Bạch Hạo không thể làm gì khác hơn là giả vờ trầm ngâm, tạm không trả lời.

Tần Lâm khoát khoát tay, cười nói:

- Theo như lời Vương lão tiên sinh đương nhiên là một khả năng, bất kể bỏ trốn hay là không phải, thuộc về phạm vi dẫn dụ. Như vậy trừ dẫn dụ ra cũng có thể tồn tại khả năng uy hiếp, động cơ Ân tiểu thư đánh thuốc mê nha hoàn không ngoài hai khả năng này.

Lục Viễn Chí đi theo Tần Lâm đã có một thời gian, trải qua hắn chỉ điểm cũng rất có tâm đắc, lập tức phản ứng kịp:

- Nói như vậy, hung thủ trừ phái nam ra cũng có thể là phái nữ sao?

- Không thể loại trừ.

Tần Lâm gật đầu một cái, nếu như phái nữ lợi dụng khuê các dò la được bí mật gì mang ra uy hiếp, Ân tiểu thư ban đêm ra ngoài gặp riêng như vậy cũng rất có khả năng ngộ hại.

- Tần tướng quân đoạn án như thần, Bạch mỗ quả thật bội phục sát đất!

Bạch Hạo khom người vái Tần Lâm thật sâu, vẻ mặt tuyệt không phải a dua nịnh nọt, mà là hết sức chân thành.

Mặc dù ngoài mặt thoạt nhìn bây giờ vẫn chưa thể xác định chân hung, thậm chí ngay cả phạm vi nghi phạm cũng chưa vạch ra được, nhưng trên thực tế chúng bộ khoái Thuận Thiên phủ điều tra phá án kinh nghiệm phong phú đều biết, Tần Lâm đã đi được bước quan trọng nhất mấu chốt nhất trên đường phá án, cũng là bước mang tính quyết định.

Giống như loại án cưỡng gian rồi giết chết này, khó khăn nhất chính là xác định tính chất, đến tột cùng là người quen gây án hay là qua đường gây án, nếu như là khả năng sau, công việc điều tra phá án trở nên khó khăn chưa từng có. Công thương nghiệp kinh tế địa khu Giang Nam phát đạt, đủ các loại người qua lại thường xuyên, chế độ Lộ Dẫn triều Minh đã sớm bãi bỏ, dưới tình huống này muốn bắt được một đạo tặc hái hoa qua đường gây án, khó khăn tới mức nào có thể tưởng tượng được.

Mà bây giờ Tần Lâm đẩy vụ án đi tới bước mấu chốt nhất, bất kể nguyên nhân Ân tiểu thư đi ra ngoài là vì uy hiếp hay là dẫn dụ, tội phạm tất phải là người quen biết, vì vậy tính chất vụ án đã có thể xác định chắc chắn là do người quen gây án.

Lấy kết luận này làm điểm xuất phát, điều tra người có quan hệ thân thiết với Ân tiểu thư, vậy có thể thu nhỏ phạm vi nghi phạm lại rất nhiều. Nếu như nói Tần Lâm cho ra kết luận trước đó, công việc điều tra phá án là mò kim đáy biển, như vậy hiện tại chỉ là tìm một hòn đá trong ao nước nhỏ.

Lục mập, Bạch Hạo, Từ Tân Di cùng các vị bộ khoái đều xoa tay hưng phấn, nhao nhao muốn thử nhìn Tần Lâm.

Đại án trước mặt, Tần Lâm không nhường ai lập tức ra lệnh: Bạch Hạo cùng bộ khoái dưới tay y trong tra ngoài điều, thông qua các loại đường dây tra tìm đầu mối thân nhân người ở ở Ân phủ, trọng điểm chú ý Ân tiểu thư lui tới tương đối mật thiết với người nào, đầu mối về hung thủ rất có thể ở trong đó.

Hàn Phi Liêm trở về sở chữ Canh trấn thủ, Ngưu Đại Lực dẫn Tiểu Kỳ thân binh trú ở tòa nhà lớn Tần Lâm, chuẩn bị xuất động bất cứ lúc nào. Chúng Hiệu Úy đều mặc thường phục rời khỏi, do hai người quen thuộc sinh hoạt đường phố là Lục Viễn Chí, Du Quải Tử cầm đầu, tới quán trà thanh lâu đổ trường điều tra đầu mối. Chú trọng hỏi thăm kỹ nữ xem phương diện kia có khách nhân nào có sở thích đặc thù, đồng thời lại có thể có quan hệ qua lại với Ân tiểu thư trong cuộc sống.

Chậm chạp không có nói tới Từ Tân Di, Đại tiểu thư nóng nảy xông lên, chỉ chóp mũi thanh tú của mình lớn tiếng hỏi:

- Ta, còn ta thì sao? Tần Lâm, bản tiểu thư phá án cũng không kém hơn ngươi!

Tần Lâm hơi nghĩ ngợi, cũng giao nhiệm vụ cho nàng: Từ Tân Di dò xét tin tức ở nữ quyến tiểu thư nhà giàu sang mà Ân tiểu thư có lui tới, xem thử người nào lui tới cùng Ân tiểu thư tương đối nhiều, ngoài ra có người nào nghe nói Ân tiểu thư thích ai, có lý lịch gì không muốn người khác biết hay không

Lại thêm thông báo cho Thường Dận Tự, nhờ y hỏi thăm nội dung giống y như vậy trong đám công tử ca con nhà giàu ở Nam Kinh.

- Yên tâm đi, cứ giao cho bản tiểu thư!

Từ Tân Di vỗ ngực, nhất thời bộ ngực đẫy đà ba đào mãnh liệt, Tần Lâm nhìn thấy có hơi khô miệng.

Từ Đại tiểu thư không chút nghĩ ngợi ôm đồm nhiều việc:

- Để ta đi nói cho Tiểu Thường luôn thể, chắc chắn y sẽ dụng tâm mà làm chuyện này. Bất quá cuối cùng nhất định là bản tiểu thư bắt được hung thủ, ha ha ha…

Chỉ mong là như thế! Tần Lâm miễn cưỡng cười cười.

Hắn cũng không có lòng tự tin mọi chuyện vĩnh viễn đều đi theo chiều hướng tốt đẹp như Từ Đại tiểu thư, ngược lại trong lòng còn tồn tại lo lắng không ít.

Vụ án này đã chết hai thiếu nữ thanh xuân tươi trẻ, không chỉ có là vụ án giết người hàng loạt, hơn nữa xuất hiện đầu mối phạm tội thăng cấp!

Điều tra tội phạm hiện đại cho rằng, vụ án sát thủ hàng loạt hay sát thủ liên hoàn, là do một hoặc nhiều sát thủ giết chết người bị hại hết người này tới người khác ác tính. Người bình thường vẫn cho là bề ngoài sát thủ hàng loạt nhất định giống như người điên hoặc biến thái, phẩm đức rất kém.

Trên thực tế chưa chắc, bề ngoài sát thủ hàng loạt hơn phân nửa không khác người thường, thậm chí rất mê người, hơn nữa có tình cảm sâu đậm, hoặc đạo đức nghiêm khắc. Thậm chí không ít người trình độ học vấn cao, cũng cho người ta ảo giác rằng bọn họ rất dễ dàng thân cận.

Đơn giản mà nói, chính là phần lớn sát thủ hàng loạt trước khi bị bắt cơ hồ sẽ không khiến cho người ta liên tưởng giữa bọn họ và hành vi phạm tội với nhau.

Mà sở dĩ sát thủ hàng loạt gây án, phần nhiều là vì thỏa mãn dục vọng nội tâm biến thái, cảm giác đè nén dục vọng biến thái này thông qua điên cuồng chém giết sẽ được tạm thời thư thái. Bản thân khoái cảm tội ác chém giết lại sinh ra hiệu ứng ngược, khiến cho biến thái trong lòng càng gia tăng thêm một bước, sẽ xuất hiện phạm tội thăng cấp.

Cái này giống như hút ma túy, ban đầu chỉ cần 0.3 khắc là có thể thỏa mãn, kế tiếp là 0.5 khắc, 0.8 khắc...

Vụ án Vũ Hoa đài, tội phạm chỉ vứt bỏ người bị hại ngoài vùng hoang dã khiến cho chết rét (rất có thể đánh thuốc mê),quá trình tương đối chậm chạp bình thản, trạng thái trong lòng cũng tồn tại cảm giác ‘May mắn’.

Nhưng sau khi người bị hại Đoạn Bình chân chính tử vong, tin tức đã sớm truyền ra, tội phạm bị kích thích hiệu ứng ngược, tâm lý phát sinh thay đổi tiến thêm một bước. Vì vậy trong vụ án thứ hai Ân tiểu thư chết chìm càng thêm nhanh chóng triệt để hơn so với Đoạn Bình chết rét, không thể nghịch chuyển. Từ bỏ mặc người ngoài vùng hoang dã gió rét (vốn khả năng chết không cao) đến đẩy xuống hồ nước, thủ đoạn phạm tội trở nên càng thêm trực tiếp, hiệu ứng ngược mang tới cho tâm lý tội phạm cũng gia tăng không ít.

Nếu như không nhanh chóng tìm được hung thủ, y phạm tội rất có thể tiến thêm một bước thăng cấp!

Trong lúc Tần Lâm vô cùng lo lắng, Vương Thế Trinh cũng không thoải mái gì hơn. Y nhiều lần lên xuống trong chốn quan trường, vị trí Phủ Doãn Thuận Thiên bây giờ cũng là a dua nịnh nọt Trương Cư Chính có được. Bây giờ Trương Cư Chính đang chấp chính, triều chính mới đang khua cờ gióng trống thi hành, khắp bốn bể ca tụng Thái Nhạc tướng công là Quản Trọng sống lại, Chu Công giáng thế. Không ngờ rằng vào năm mới năm Vạn Lịch thứ bảy, đúng vào thời khắc mấu chốt, ở Đại Minh phó đô Nam Kinh thành lại xảy ra vụ án tội ác nghiêm trọng như vậy.

Bây giờ đã phát sinh hai vụ án, Đoạn Bình là một nha hoàn, mặc dù trong nhà Ân tiểu thư giàu có, nhưng vẫn chỉ là thương nhân. Vạn nhất không phá được vụ án, lần sau thiên kim tiểu thư một nhà đạt quan hiển quý gặp chuyện không may, ắt sẽ có tấu chương đạn hặc bay lên kinh sư tới tấp như bươm bướm, chức Phủ Doãn Thuận Thiên của y coi như xong.

Dĩ nhiên, Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ Tần Lâm thân là tuần tra mặt đường tập nã tội phạm cũng phải chịu trách nhiệm về chuyện này. Hai người một già một trẻ, một văn một võ này hiện tại đã thật sự ngồi chung một thuyền.

- Nếu như còn có vị khuê các thiên kim nào bị đánh thuốc mê chết rét chết chìm...

Vương Thế Trinh dừng một chút, cười khổ nói:

- Tần tướng quân phá án Dương Châu, giản tại đế tâm, cũng còn may mắn, chỉ sợ lão phu cũng phải bị treo ô sa.

Chết rét, chết chìm? Tần Lâm cau chân mày lại, phun ra ngụm trọc khí thật dài:

- Nếu như còn có vụ án lần sau, sợ rằng không chỉ dừng lại ở đây...

-----------

Cẩm Y Vệ Hiệu Úy, Lực Sĩ, nha dịch, bộ khoái Thuận Thiên phủ, lại thêm Từ Tân Di cùng Thường Dận Tự, các đạo nhân mã xốc cả thành Kim Lăng lật tung lên.

Đổ trường, tửu lâu khắp nơi náo loạn, kỹ viện càng là trọng điểm điều tra, từ kỹ nữ rẻ tiền đi khách bảy đồng một lần, cho đến thanh lâu thượng đẳng ngàn vàng mua một tiếng cười đều bị lục tung lên năm sáu lượt.

Bộ khoái cùng Cẩm Y Hiệu Úy chia nhau thẩm vấn chị em, hỏi xem người nào từng tiếp qua khách nhân có ẩn tật về phương diện kia, người nào lại gặp được khách thích dùng sáp đèn cầy, hoặc trói tay chân lại, có từng gặp qua khách nhân đặc biệt hung ác nham hiểm, giống như khúc gỗ hay không.

Tin tức thu thập được thôi thì vô cùng hỗn loạn, có thể nói cả Nam Kinh thành những ai thường đi tới thanh lâu có sở thích đặc thù gì, đều bị tra xét ra hết.

Trần viên ngoại trên đường cái Tụ Bảo môn vẻ ngoài mập mạp phúc hậu, nhưng lại thích các nàng kỹ nữ gầy ốm đến từ Dương Châu. Tiểu công tử mười bốn tuổi của Mao Ngự Sử ở đầu Thanh Bình kiều thích tìm lão bà tuổi còn lớn hơn mẫu thân y. Chu Học Chính Thuận Thiên phủ học chuyên giảng Trình Chu lý học, tóc trắng phau, lúc đến thanh lâu lại thích nữ nhân cầm roi quất lão thật mạnh…

Thế nhưng những người này hoặc là không có cơ hội tiếp xúc với Ân tiểu thư, hoặc là có đầy đủ chứng cứ không có mặt tại hiện trường. Nhân viên phá án trừ thu thập được một đống lớn sở thích đặc thù khiến cho người ta cười vỡ bụng ra, không thu hoạch được gì.

Đối ngoại điều tra không có thu hoạch, điều tra bên trong cũng không lạc quan.

Theo như tìm hiểu, tính tình Ân tiểu thư tương đối hướng nội, có tâm tư gì ngay cả hai nha hoàn thiếp thân cũng không nói cho biết, lại càng đừng nói người khác.

Thân bằng cùng người làm phái nam cũng cực ít cơ hội đến gần nàng, đây là thời đại lễ giáo thịnh hành, tuy Ân gia không phải là đạt quan hiển quý gì, nhưng cũng tương đối chú trọng lễ giáo. Người làm có thể đi vào hậu viện Ân tiểu thư ở đều là mấy người được chỉ định, hơn nữa không thể lên lầu. Chuyển giao thức ăn cùng vật phẩm hàng ngày đều là thông qua nha hoàn tiến hành, một năm hoặc giả có thể thấy Ân tiểu thư vài lần, nói chuyện là không thể nào.

Ân gia là người ngoại địa đến Nam Kinh làm ăn, ở chỗ này cũng không có quan hệ thân thích quá phức tạp, trong số thân hữu thường đi lại cũng không có nam nữ cùng lứa lui tới thường xuyên với Ân tiểu thư. Nghe nói Ân tiểu thư thích thi từ ca phú, có chút tự cho là thanh cao, không để mắt tới những thân hữu làm ăn này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.