Thối lắm, Tần Đại nhân mắt thần như điện, trước kia phá không biết bao nhiêu đại án, chỉ một án này cũng không đáng là gì. Hơn nữa Tần Đại nhân nhân hậu khẳng khái, đi theo hắn chắc chắn sẽ được thăng quan phát tài! Đáng tiếc chúng ta không có bản lãnh, nếu không cũng có thể cầu xin được điều đến dưới tay lão nhân gia.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, lão Trương thình lình đứng nghiêm trở lại, trung khí mười phần gọi to:
- Tần trưởng quan!
Tần Lâm gật đầu một cái coi như là chào hỏi, tiện tay ném ra khối bạc không nhẹ không nặng:
- Đi mua áo bông thật dày mặc vào, bộ dáng lạnh co ro như vậy thật mất thể diện.
Nhận lấy bạc, hai tên binh tốt kích động vô cùng, cho dù là mất thể diện cũng là thể diện của Hình bộ, cũng không phải là chuyện của Tần Lâm. Thế nhưng hiện tại người ta cho mấy lượng bạc, tuy rằng không đáng giá bao nhiêu, chỉ là trưởng quan ban thưởng cho chút mặt mũi, cũng làm cho bọn họ vô cùng cảm kích trong lòng.
Tần Lâm cười cười, mấy ngày trước Trung Quan Phó Sứ Hoàng công công đã gởi công văn cho Cẩm Y Vệ Nam Kinh, điều hắn tới cùng nhau điều tra Bạch Liên giáo, cho nên mỗi ngày tới đây xử lý vụ án.
Tên Lưu Nhất Nho này vẫn không thành thật, ỷ là chính Khâm Sai, ngay cả Trung Quan Phó Sứ Hoàng công công cùng đại biểu Đông Xưởng Ty Phòng Hoắc Trọng Lâu cũng không xem ra gì, đâu thèm quan tâm tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve-2/2402568/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.