Chương trước
Chương sau
Bất kể là trong lòng nghĩ như thế nào, ít nhất ngoài mặt đám Cẩm Y Hiệu Úy này đã tỏ ra phục Tần Lâm, ùa nhau đưa hắn vào trong Bá Hộ Sở.

Có người đi bưng trà rót nước, có người bận rộn dọn dẹp dụng cụ đánh bạc, uống rượu vương vãi khắp nơi. Trong đó có một lão Hiệu Úy hơi thọt chân tỏ ra ân cần nhất, vung tay áo quét bụi ghế ngồi của Tần Lâm bay loạn đầy trời, khiến cho Tần Lâm nhảy mũi liền mấy cái.

Bá Hộ Sở hết sức chật hẹp, coi như đứng ba mươi người sẽ phải chen chúc. Đại đường chỉ to bằng chính phòng của nhà dân phổ thông, tiểu viện phía sau dành cho Bá Hộ Đại nhân ở lại chỉ có ba gian phòng, một nhà chứa củi.

Cũng rất xứng với cánh cửa đã tróc hết sơn kia, trong nhà cũng là cảnh tượng rường cột xiêu vẹo, nóc nhà xà nhà kết đầy mạng nhện, cỏ dại đầu tường cao chừng một thước, rêu xanh bám trên tường rất dày.

Mặc dù đám Hiệu Úy luống cuống tay chân dọn dẹp vật đánh bạc, vò rượu, lại quên mất đầu hồi công đường còn một cái lò thịt chó. Chân một con chó từ trong nồi thò ra, mùi thơm hồi hương, bát giác, quế bì phối cùng mùi chó thơm phức, khiến cho Lục mập phải nuốt ực nước bọt vài lần, mắt nhìn lom lom.

Tần Lâm hung hăng trợn mắt nhìn một cái, tên mập mới quyến luyến không thôi thu hồi ánh mắt.

Có lẽ là bị cả rương vàng bạc cùng lý lịch tốc độ thăng quan kinh người của Tần Lâm chấn nhiếp, sau khi Tần Lâm vào chỗ ngồi, Lộc Nhĩ Linh tỏ ra cực kỳ thuần phục, ngoan ngoãn lấy danh sách binh lính, sổ sách ghi chép tiền bạc vân vân đều giao ra, cũng hai tay dâng lên Bá Hộ đại ấn sau khi tiền nhiệm Bá Hộ rời đi do y thay mặt giữ lấy.

Tần Lâm nghịch nghịch Bá Hộ quan ấn, đây là lần đầu tiên hắn nắm giữ ấn quan này.

Quan ấn Bá Hộ là đúc bằng đồng, dương văn điệp triện thư thể ấn văn "Cẩm Y Vệ Nam Kinh Thiên Hộ Sở chữ Canh Bá Hộ ấn", phía sau có khắc đề khoản "Lễ bộ tạo, năm ba mươi tháng Sáu Hồng Vũ, chữ Cẩm số năm mươi bảy". Mặt ấn hình vuông mỗi cạnh dài hai tấc hai phân, ấn cao hai tấc tám phân, có lẽ thường bị các đời chủ nhân của nó nghịch chơi trên tay, tuy trải qua hơn trăm năm biến thiên vẫn còn chói sáng vàng rực.

Tần Lâm thu ấn vào trong hộp, bắt đầu hỏi tình huống cụ thể Bá Hộ Sở, tại sao phòng xá chật hẹp như vậy, mới vừa rồi vì sao gây chuyện, chẳng lẽ là đã phát sinh xung đột cùng huynh đệ sở chữ Bính?

Lộc Nhĩ Linh hỏi gì đáp nấy, kể lại hết sức tường tận.

Thì ra trong Nam Kinh thành này tấc đất tấc vàng, bên bờ Tần Hoài hà là khu vực giá đất cao nhất cả triều Đại Minh, Bá Hộ Sở này từ năm Hồng Vũ truyền xuống chỉ có địa phương lớn hơn bàn tay một chút, muốn xây rộng hơn cũng không mua nổi chỗ nào khác.

Đổi thành nơi khác, Cẩm Y Hiệu Úy tự có thủ đoạn đuổi người đi, nhưng trong Nam Kinh thành này tùy tiện ném cục gạch cũng có thể trúng một Vương gia, hai Công gia, ba bốn vị Thượng Thư, bảy tám tướng quân, bên trái bên phải Bá Hộ Sở không phú cũng quý, ai dám làm loạn?

Cho nên gần đây mấy vị Bá Hộ nhậm chức đều làm việc ở nhà mình, tỷ như Bá Hộ mới vừa rời chức vị kia, chính là ở ngoài Tụ Bảo Môn, đối diện Đại Báo Ân tự. Nơi đó giá đất rẻ hơn, chỗ y ở cũng lớn, chúng Hiệu Úy cứ năm mười ngày tới đó điểm danh, còn nha môn Bá Hộ Sở chân chính ngược lại thành "Câu lạc bộ" dành cho các Hiệu Úy đánh bạc uống rượu.

Về phần hiểu lầm mới vừa rồi, Lộc Nhĩ Linh giả bộ sắc mặt kinh hoảng, kể lại tường tận:

Sở chữ Canh cai quản một dãy Tần Hoài hà, mà sở chữ Bính quản khu vực Cống Viện, Phu Tử miếu, Trung Sơn vương phủ, Giang Ninh huyện nha, khu vực cai quản của hai bên rất có nhiều chỗ chồng chéo lên nhau. Người của sở chữ Bính thấy bên sở chữ Canh thu nhập phong phú, vươn tay quá dài, hai bên thường vì một thanh lâu nào đó do ai thu tiền cữ thường lệ mà phát sinh tranh chấp, thậm chí đánh nhau không nhỏ.

Lần trước quần đấu, sở chữ Bính thu hoạch toàn thắng, bên sở chữ Canh có lão Hiệu Úy họ Chu bị trọng thương, bây giờ còn nằm ở trên giường không dậy nổi. Vì vậy bọn Tần Lâm đột nhiên đập cửa, chúng Hiệu Úy cho là sở chữ Bính đánh tới cửa, rối rít cầm vũ khí lên chuẩn bị đánh nhau.

- Chuyện này… cũng tại chúng tiểu nhân có mắt không biết Thái Sơn...

Lộc Nhĩ Linh tát tai mình thật mạnh, hiện ra từng vết bàn tay đỏ ửng:

- Nếu chúng tiểu nhân biết là Đại nhân ngài đã tới, nào dám vô lễ?

Trong lòng Tần Lâm rất rõ ràng, những người khác có thể hiểu lầm, Lộc Nhĩ Linh này tuyệt đối là manh tâm bất lương, bất quá bây giờ chính y đang tát tai mình lốp bốp. Dù sao cũng là lão huynh đệ, thấy cử động y như thế chúng Hiệu Úy dưới đường đều có vẻ thông cảm thương hại, bản thân mình cũng không tiện lấy chuyện này trừng trị y nữa, nếu không ắt sẽ khiến cho đám Hiệu Úy sinh lòng bất mãn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Vì vậy hắn giả cười chộp lấy tay Lộc Nhĩ Linh, nghiêm nghị nói:

- Lộc huynh đây là ý gì? Thâm niên ngươi lâu như vậy, bản quan còn có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo, vì sao tự khinh tự tiện như vậy? Lộc huynh đừng lo lắng, chúng ta không đánh nhau thì không quen biết!

Quả nhiên, Tần Lâm vừa dứt lời, chúng Hiệu Úy dưới đường lập tức thở phào nhẹ nhõm, nếu như Tần Lâm không chịu buông tha không xử trí Lộc Nhĩ Linh, tuy bọn họ không dám đánh nhau nữa, ít nhất cũng sẽ bảo nhau giải tán.

Sắc mặt Tần Lâm lại tỏ ra nghiêm nghị:

- Các vị huynh đệ thông báo một tiếng, ngày mai giữa giờ Thìn, Hiệu Úy, Lực Sĩ, quân dư bản sở, hết thảy đến chỗ này điểm danh, bản quan có lời muốn nói. Đến lúc đó không tới, cũng đừng trách bản quan không khách sáo!

Lộc Nhĩ Linh cố ý nhíu mày một cái, chắp tay nói:

- Tần trưởng quan ngài nhìn xem, địa phương nhỏ của chúng ta nếu tính cả quân dư, tất cả có tới gần hai trăm huynh đệ.

- Tạm thời đứng ngoài đường, tương lai bản quan tự sẽ nghĩ biện pháp tìm một địa phương lớn hơn ở gần đây.

Lộc Nhĩ Linh không nói gì nữa, trong lòng cũng cười lạnh liên tục: bảo các huynh đệ đứng trên đường cái điểm danh, không sợ tên Bá Hộ ngươi mất thể diện sao? Tìm địa phương khác ư, hừ hừ, cách vách chúng ta là Ô Y Hạng Lai Yến Danh Đường, mặt Đông là vườn hoa phía Đông Ngụy Quốc Công phủ, Tây Bắc là Tần Hoài hà tấc đất tấc vàng, bờ đối diện là Cống Viện, Phu Tử miếu, ta xem ngươi đi đâu tìm chỗ.

Y dẫn dắt đám Hiệu Úy chào một tiếng, sau đó rối rít cáo từ rời đi.

Lúc này Tần Lâm mới dẫn bọn Lục Viễn Chí dời hành lý đến phía sau đại đường, chỉ có ba gian phòng nhỏ, Tần Lâm ở chính phòng, Lục Viễn Chí cùng Hàn Phi Liêm cùng ở Tây sương phòng, Ngưu Đại Lực buổi tối ngáy quá lớn, một mình ở tại Đông sương phòng.

Trong phòng khắp nơi đều là bụi bậm, khắp nơi đều kết đầy mạng nhện, quét dọn một buổi chiều đầu óc choáng váng, mới coi là miễn cưỡng có thể ở được. Nhưng xà nhà mục nát, mái ngói thủng lỗ, nhắc nhở mọi người nơi này cũng không phải là nơi ở bình yên an lạc.

Cho đến khi sắc trời sẫm tối, chợt có người nhảy xuống từ bức tường thấp bên kia phòng chứa củi.

- Có thích khách!

Ngưu Đại Lực cầm lên cây to bằng miệng chén lên định đánh.

- Đừng đánh, là tiểu đệ!

Bóng đen kia đứng lên, có hơi khập khễnh.

Tần Lâm nhận ra đây là lão Hiệu Úy ban ngày dùng tay áo lau chỗ ngồi cho hắn, dường như tên Du Quải Tử, liền gọi bọn Ngưu Đại Lực lại.

Trước hết Du Quải Tử bám trên đầu tường xem thử bên ngoài có người nào khác hay không, sau đó mới khập khiễng đi tới trước người Tần Lâm, cười nịnh hót:

- Tiểu nhân và Mao Đông Qua là huynh đệ, mới vừa rồi vô tình phạm vào hổ uy trưởng quan, trên đường trở về gặp Mao lão đệ chỉ điểm, mới hiểu được Tần trưởng quan chính là vị thiếu niên anh hùng nghĩa bạc vân thiên. Cho nên tiểu nhân có mấy câu không nói ra là không được, mới lấy hết can đảm tới đây.

Tần Lâm gần như đoán được nguyên nhân, bèn cười nói:

- Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, cũng đã đến giờ cơm, chúng ta tìm một chỗ vừa uống vừa trò chuyện.

Du Quải Tử gật đầu một cái, có vẻ lúng túng nói:

- Tiểu nhân đáng chết, sợ rằng cửa chính có người đang theo dõi, kính xin trưởng quan đi ra ngoài từ trên đầu tường nơi này.

- Càn rỡ!

Ngưu Đại Lực trừng mắt to như chuông đồng.

- Không quan trọng, cứ đi từ nơi này, tránh cho bị người khác nhìn thấy, Du huynh đệ nhà ở Nam Kinh, tự nhiên phải cố kỵ một chút.

Tần Lâm không chậm trễ chút nào từ đầu tường bò ra ngoài.

Du Quải Tử tới đúng là do Mao Đông Qua chỉ điểm, lão từ chỗ Mao Đông Qua biết được Tần Lâm xuất thủ hào phóng, dường như cũng có quan hệ thật tốt cùng Thiên Hộ Lôi Công Đằng Đại nhân, cộng thêm chính mắt thấy thủ đoạn Tần Lâm trấn áp chúng Hiệu Úy, mới bằng lòng tới đánh cuộc một lần.

Tần Lâm biết rõ ràng mình cũng không có khí bá vương, có thể trợn mắt một cái đã khiến cho người ta quỳ xuống vái lạy. Du Quải Tử chỉ là đầu cơ kiếm lợi mà thôi, còn lâu mới đạt tới chân tình thật ý. Nhưng mới tới đây muốn đứng vững gót chân nhanh một chút, có thể tìm được người giống như Mao Đông Qua, Du Quải Tử ba lòng hai ý sợ đầu sợ đuôi trong thời gian ngắn, cũng rất có ích đối với mình.

Để lại Hàn Phi Liêm ở Bá Hộ Sở trông chừng, mọi người thi nhau trèo qua tường ra ngoài. Chỉ có Lục mập phải tốn sức một chút, nhờ Ngưu Đại Lực đẩy mông y mới ra ngoài được.

Du Quải Tử rất quen thuộc đường cái hẻm nhỏ Nam Kinh, dẫn mọi người quanh qua quẹo lại trong hẻm nhỏ, chỉ chốc lát sau đã đưa mọi người tới một tửu lâu khách nhân không nhiều lắm, lên lầu hai tìm một nhã gian yên tĩnh vào đó.

Tiểu nhị nhận ra Du Quải Tử, cười hỏi lão:

- Du trưởng quan, là xíu mại, cháo, cá, hay là tiện điệp trước?

Tiện điệp là thức ăn làm sẵn đã nguội, như chân gà, móng heo, thịt bò nướng, thuộc về món ăn rẻ tiền.

Trên mặt Du Quải Tử lập tức đỏ bừng.

Tần Lâm liền biết tình trạng kinh tế người này không được tốt, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân lão quyết định đánh cuộc một lần. Dù sao vàng bạc Tần Lâm lấy ra biểu diễn đã vượt ra một Bá Hộ Cẩm Y Vệ phổ thông có thể có được, xuất thủ lại cực kỳ hào phóng.

- Không nên mang tiện điệp ra, có rượu ngon thức ăn ngon gì cứ việc mang lên.

Tần Lâm tỏ ra hào phóng một phen.

Tiểu nhị sững sờ một chút, do dự không chịu đi, ánh mắt đảo qua lại trên người Tần Lâm cùng Du Quải Tử.

Ngưu Đại Lực sắp nổi giận, Tần Lâm lại từ vẻ quẫn bách trên mặt Du Quải Tử đoán được mấy phần, lấy trong ngực ra một thỏi bạc mười lượng đặt lên bàn:

- Sao hả, sợ bản quan không có tiền sao?

Điếm tiểu nhị lập tức gật đầu cúi người quay đi, một lát sau bưng lên liên tiếp những món ngon như chân giò nướng, vịt chưng, túy bạch ngư, sư tử đầu… có cả Quế Hoa tửu thượng hạng.

Thức ăn năm món, rượu quá ba tuần, thấy cũng đã đến lúc, Du Quải Tử bèn đóng cửa nhã gian, tỏ ra thần thần bí bí nói với Tần Lâm:

- Lộc Nhĩ Linh này quả thật vô cùng tệ hại, Tần trưởng quan đến y cũng không nói cho ngài biết quy củ quan mới đến nhậm chức, rõ ràng là manh tâm bất lương, cố ý muốn cho ngài bêu xấu.

Ngưu Đại Lực cùng Lục Viễn Chí nghe vậy biến sắc, chỉ có Tần Lâm vẫn ung dung điềm tĩnh bưng chén rượu hớp một ngụm nhỏ, khẽ cau mày kiếm:

- Như vậy có nghĩa gì?

Du Quải Tử nói:

- Trưởng quan là quan ngoài tỉnh, không biết được quy củ Cẩm Y Vệ Nam Kinh cũng không kỳ quái, nhưng Lộc Nhĩ Linh cũng không nói nửa chữ, đây chính là muốn xem ngài bêu xấu!

Thì ra trong Nam Kinh thành đạt quan quyền quý rất nhiều, tuy Cẩm Y Vệ là thiên tử thân quân, làm việc cũng bị trói chân trói tay không ít. Muốn làm quan thoải mái, hành sự thông thuận, sau khi các Bá Hộ tới nhậm chức việc đầu tiên là tới phủ đệ các nhà quyền quý trong khu vực bái yết, lâu ngày chuyện này đã thành thông lệ.

Tần Lâm mới đến nhậm chức, nếu như không kịp thời bái yết các quan phủ chính là phá hư quy củ quan trường, không những sau này làm việc bị hạn chế khắp nơi, chọc cho các vị quyền quý cho rằng mình coi thường bọn họ, chiếc mũ Bá Hộ này cũng sẽ có ngày phải rơi xuống.

Nói xong, Du Quải Tử sợ Tần Lâm coi trọng thể diện không chịu hạ mình, lại đổi giọng cười bồi:

- Dĩ nhiên, Tần trưởng quan thiếu niên anh hùng ra sức vì nước, quan thanh đã sớm vang xa, được thiên tử biết tới, người khác không thể làm gì. Bất quá là tự dưng bị người xem thường, tưởng cũng không cần thiết như vậy…

Mặc dù ngoài mặt Tần Lâm bất động thanh sắc, nhưng trong lòng đã sớm giật mình. Đương nhiên hắn biết tạm thời mình vẫn chưa có tư cách dùng sức mạnh, nếu phá hư quy củ không đi bái yết khu vực có nhiều quyền quý quan phủ như vậy, người khác không đếm xỉa tới cũng còn may, vạn nhất có vị nào đó ăn no không có chuyện gì làm so đo với một tên Bá Hộ nho nhỏ như mình….

- Du huynh cực khổ rồi.

Tần Lâm ra hiệu cho Ngưu Đại Lực.

Ngưu Đại Lực bĩu môi, lấy trong ngực ra một thỏi mười lượng bạc đưa cho Du Quải Tử, thần sắc có vẻ không vui. Y cảm thấy Du Quải Tử này quá gian hoạt, là một cọng cỏ đầu tường gió thổi ngã hai bên, lại tức tối lúc vừa gặp lão bắt mọi người trèo tường, cảm thấy không cần thiết phải cho bạc lão như vậy.

Du Quải Tử nhận bạc vào tay, lúc này lương tháng Cẩm Y Hiệu Úy Nam Kinh sau khi trừ đi chiết khấu lúc tới tay chỉ còn hai lượng năm phân, Tần Lâm vừa ra tay đã cho lão bốn tháng lương. Trong lòng Du Quải Tử mừng thầm, thầm nhủ quả nhiên Mao Đông Qua nói không sai, vị trưởng quan này ra tay hết sức hào phóng.

Lại một lát sau, Du Quải Tử chợt vỗ vỗ gáy:

- Ôi chao, thiếu chút nữa đã quên lấy ra món đồ chơi này!

Lúc này mới lấy ra từ trong tay áo một vật, trình cho Tần Lâm.

Đây là bản danh sách chép tay thật mỏng, rộng năm tấc, dài tám tấc, Tần Lâm nhận lấy vào tay cũng không vội vàng lật xem, mà là như cười như không nhìn Du Quải Tử: nếu như không có mười lượng bạc thưởng cho trước đó, e rằng lão sẽ thật sự quên lấy ra.

Ngưu Đại Lực cùng Lục Viễn Chí nhìn nhau cười một tiếng, đều bội phục Tần Lâm nhìn xa trông rộng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.