Chương trước
Chương sau
- Năm xưa nghe nói mỗi ngày nhập vào trăm bò ngàn heo vạn gánh lương, hôm nay càng không biết có bao nhiêu... Có thánh thiên tử tại vị, hiền tướng Trương Giang Lăng phụ tá, Thích Đại soái bình định giặc Oa, Giang Nam an ninh, dân chúng chúng ta thật sự được hưởng phúc vài năm.

Tần Lâm gật đầu khen ngợi không dứt, nếu nói được dân chúng yêu thương, hai người Trương Cư Chính, Thích Kế Quang có thể danh lưu thiên cổ.

Thuyền dừng ở đường cái cửa Nam, Tần Lâm cho bạc, Tưởng Tam không lấy: nguồn TruyenFull.vn

- Cổ Lục ca đã cho, không thể lấy bạc của ngài nữa, sẽ phá hư quy củ.

Thì ra Cổ Phú Quý chu đáo, ngay cả tiền thuê thuyền hoa cũng đã thanh toán trước.

Tưởng Tam gọi giúp Tần Lâm mấy cỗ xe, chất hành lý lên đó, cho xa phu biết chỗ, bảo bọn họ đưa Tần Lâm đi tới nha môn Cẩm Y Vệ.

Nam Kinh thành thiết lập Ứng Thiên phủ, Bắc thành là Thượng Nguyên huyện, Nam thành là Giang Ninh huyện, nha môn Cẩm Y Vệ ở Đông Nam phía Bắc thành, Tần Lâm dọc theo đường cái hoa lệ, đi một mạch tới nha môn Cẩm Y Vệ.

Dọc theo đường đi cũng nhìn thấy mấy phủ đệ lớn như Đông Âu vương phủ, Trung Sơn vương phủ, quy mô và bố cục của nha môn Cẩm Y Vệ kém rất xa so với những phủ đệ này. Cửa nẻo tường vách không xê xích bao nhiêu so với huyện nha Giang Ninh, nhưng Cẩm Y Hiệu Úy ở cửa đứng như lang như hổ, người đi đường đến chỗ này đều vội vã mà qua không dám dừng lại lâu, một cỗ sát khí tự dưng nổi lên.

Tần Lâm đã đổi Phi Ngư phục, ô sa không cánh, quan ngoa, loan đái, Tú Xuân đao, phái Lục Viễn Chí cầm điều lệnh Kinh Lịch Ty Cẩm Y Vệ phát xuống đi vào.

Hiệu Úy canh cửa thấy là vị Bá Hộ mới đến nhậm chức, không dám chậm trễ, lập tức cầm điều lệnh đi vào, một hồi trở ra tươi cười nói:

- Lôi chỉ huy mời ngài đi vào, chúc mừng lão gia nhậm chức, chúc mừng lão gia đến nhậm chức!

Tần Lâm cười cười, tiện tay thưởng bạc cho mấy Hiệu Úy này.

Những Cẩm Y Hiệu Úy Nam Kinh này đều là thế tập cẩm y quân hộ, mấy đời ở trong thành, ai nấy đều là lão làng trong thành. Hiệu Úy cầm đầu có gương mặt như trái bí đao, cân nhắc khối bạc, sau khi thấy là chừng trên dưới năm lượng, lập tức gập người cong lưng cười toe toét, nói giọng quan thoại Nam Kinh kéo dài:

- Mao Đông Qua (bí đao) dập đầu trước ngài, tạ trưởng quan ban thưởng...

Dĩ nhiên là không có dập đầu thật, Mao Đông Qua vừa gọi như vậy, toàn bộ Trấn Phủ, Kinh Bạn, Thương Đại Sứ, treo hàm Bá Hộ, tất cả nhân viên làm việc Thiên Hộ Sở đều hiểu được vị hôm nay tới là vị trưởng quan xuất thủ hào phóng, sau này có chuyện gì cũng dễ cầm tiền nói chuyện, mọi người cũng không cần phải che che giấu giấu, đi thẳng vào vấn đề là được.

Mấy Hiệu Úy giữ cửa xun xoe đón đoàn người Tần Lâm vào.

Đại đường Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Sở là khi nào xử lý chiếu ngục (tội phạm là quan viên cao cấp),thẩm lý đại nghịch mới mở, cho nên hàm Quải (còn treo) Chỉ Huy Thiêm Sự, chính bài Thiên Hộ Lôi Công Đằng ngồi ở nhị đường chờ Tần Lâm.

Hoàn toàn tương phản với tướng mạo thô kệch của Thạch Vi, mặt Lôi Công Đằng vàng võ gầy gò, râu ba chòm lưa thưa. Nếu không phải mặc trên người Phi Ngư phục, sợ rằng đi ngoài đường sẽ bị nhận lầm là vị tiên sinh trông coi tiền nong sổ sách của một cửa hàng nào đó.

Nhìn thấy Tần Lâm đi vào, Lôi Thiên Hộ mới từ trên ghế đứng lên, thái độ lại cực kỳ hòa ái, Tần Lâm mới vừa chuẩn bị đình tham, y liền vội vàng ngăn lại:

- Không nên, không nên, Tần lão đệ phá khâm án tranh đoạt Kinh Vương phủ, đã sớm tới tai thiên tử, chính là thiếu niên anh hùng triều Đại Minh ta, lão ca ta bội phục còn không còn kịp, làm sao dám nhận đại lễ này?

Không tới cửa nghênh đón là muốn thể hiện quy củ của thượng ty, miễn đình tham là coi trọng thể diện của thuộc hạ mới điều tới, Lôi Thiên Hộ này xử sự hết sức đúng mực.

Tự nhiên Tần Lâm hiểu được uẩn khúc trong đó, sau khi hàn huyên vài câu bèn nói:

- Thạch Vi Thạch Đại nhân có thư ở chỗ này, còn có chút tâm ý nhờ thuộc hạ mang tới.

Lôi Thiên Hộ ngẩn ra, y và Thạch Vi bất quá nhiều năm trước có duyên gặp mặt một lần, vì sao lại nhờ Tần Lâm mang đồ tới?

Nghi hoặc nhận lấy thư, Lôi Thiên Hộ mở ra xem thử, đúng là bút tích thô kệch của Thạch Vi, toàn là những lời nhảm nhí rối rắm, nhưng không nhắc gì đến chuyện lễ vật. Kế tiếp mở ra hộp lễ vật, ánh mắt Lôi Công Đằng lập tức hoa lên, mười đĩnh vàng xếp ngay ngắn chỉnh tề, mỗi đĩnh mười lượng, chính là một trăm lượng hoàng kim.

Xoay chuyển tâm niệm lập tức biết thật ra đây là hậu lễ của Tần Lâm, Lôi Công Đằng lại nói:

- Thạch Đại nhân quá khách sáo, năm đó cùng y tắm máu sa trường, hôm nay lại ngàn dặm tặng lễ, quả thật là tri giao hảo hữu chân chính của bản quan.

Tần Lâm cười thầm, sợ rằng hoàng kim mới là tri giao hảo hữu của Đại nhân ngài.

Lôi Công Đằng nhận được một phần lễ vật trọng hậu, lập tức phê duyệt không trì hoãn chút nào, lệnh Tần Lâm lập tức nhậm chức, cai quản một dãy Tần Hoài hà khu Nam thành.

Lại hàn huyên mấy câu, Lôi Công Đằng bưng trà tiễn khách, Tần Lâm liền cáo từ rời đi.

Lục Viễn Chí, Hàn Phi Liêm, Ngưu Đại Lực cùng Mao Đông Qua canh cửa đã nôn nóng không chịu được, thấy Tần Lâm đi ra, cả bọn lập tức xúm lại hỏi hắn được giao nhiệm vụ gì.

- Tuần quản một dãy Tần Hoài hà.

Tần Lâm thờ ơ nói.

- Trời ơi…

Mao Đông Qua lập tức nhảy lên:

- Chúc mừng Tần trưởng quan, chúc mừng Tần trưởng quan! Tần Hoài hà là vị trí còn trống chữ Thiên số một khắp cả Nam Kinh thành này. Bao nhiêu trưởng quan có chỗ dựa sau lưng không lấy được, Tần trưởng quan mới tới nhậm chức đã nhận được vị trí này, chân chính là quan vận hanh thông!

Thì ra Cẩm Y Vệ các nơi triều Đại Minh đều không quản tuần tra ngoài đường, chỉ có Nam Bắc hai kinh phải ra đường tuần thủ duy trì trị an bắt bớ gian tà. Mà tuần thủ nơi này sẽ có không ít tiền cữ thường lệ có thể bỏ vào túi riêng, mà được phân khu vực giàu hay nghèo sẽ quyết định thu nhập nhiều hay ít.

Nam Kinh thành lợi hại nhất thiếu, chính là tuần thủ một dãy Tần Hoài hà, Tần Hoài hà là An Lạc Oa, Tiêu Kim Quật (chỉ chốn ăn chơi xa xỉ, tiêu tiền như nước như thanh lâu, đổ trường),mỗi ngày đều ăn chơi hết sức xa hoa, không biết bao nhiêu người tiêu tiền ở chỗ này. Làm phân quản Bá Hộ, trừ theo thông lệ nộp cho Thiên Hộ Sở ra, hàng năm có thể thu vào số lượng cực kỳ phong phú, từ một ngàn năm trăm lượng đến hai vạn lượng bạc không chừng.

Tần Lâm kỳ quái vì sao con số chênh lệch cách xa như vậy, Mao Đông Qua cười cười thần bí:

- Nếu là không có bản lãnh, không có chỗ dựa, chỉ có thể thu tiền cữ thường lệ của một ít kỹ viện hạng ba, vậy chỉ có thể được một ngàn lượng bạc. Nếu vị trưởng quan nào có bản lãnh thu cả tiền cữ thường lệ của Thiên Hương các, Túy Phượng lâu, một năm hai vạn bạc chỉ là số lẻ.

Suy nghĩ một chút chuyện ở Kỳ Châu, Tần Lâm đã hiểu lời Mao Đông Qua nói, phần lớn thanh lâu sở quán không đóng tiền cữ thường lệ, cho nên cẩm y Bá Hộ nào không có bản lãnh cũng chỉ có thể lấy được ngàn lượng bạc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.