Mặc dù đám thủy thủ, người làm không tình nguyện cũng không có cách nào, chuẩn bị dời thi thể đi.
- Chậm đã!
Tần Lâm ngăn cản bọn họ, sau đó nói như chém đinh chặt sắt:
- Cỗ thi thể này có điều cổ quái!
Ba huynh muội Giang gia lấy làm kinh hãi, hai vị huynh trưởng còn đang hồ nghi, Giang Tử đã hỏi trước:
- Tần huynh ở Cẩm Y Vệ đã lâu, hẳn đã phát hiện thi thể là chết oan chết uổng. Bất quá mới vừa rồi ngươi từng nói theo như mức độ thối rữa của thi thể, đã chìm dưới sông ít nhất nửa tháng, như vậy tính ra rơi xuống nước tối thiểu cũng ở trên thượng nguồn cách đây ngàn dặm. Chúng ta ở chỗ này tựa hồ ngoài tầm tay với, cũng chỉ có thể gởi công văn cho các nha môn châu huyện trên thượng nguồn, để cho bọn họ tường tận tra án này đi.
Tần Lâm vốn định quay đầu lại khen Giang Tử suy nghĩ tinh tế, nhưng nghĩ tới đối phương là một kẻ đồng tính, bị Chu Do Phiền làm cho sợ hãi cũng đủ lắm rồi. Cho nên hắn cũng không quay đầu lại, đứng cạnh thi thể đáp:
- Quả thật như vậy, cho là tốc độ dòng chảy của sông mỗi canh giờ được mười dặm, một ngày chính là một trăm hai mươi dặm. Nếu như có thể tự do nổi lên như vậy, từ lúc cỗ thi thể này từ đáy sông nổi lên đến hoàn toàn lộ ra mặt nước ít nhất trải qua tám ngày, như vậy địa điểm nó rơi xuống nước ở ngoài ngàn dặm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve-2/2402440/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.