Tần Lâm thủy chung vùi đầu suy nghĩ, xem ra ở thời đại này, nếu như không có người trong quan trường che chở, cho dù có kỹ thuật tiên tiến của đời sau cũng rất khó làm ra một phen sự nghiệp của riêng mình...
Đang trù trừ, chợt một vị học đồ bên trong sương phòng chiếu cố Ngưu thị đi tới, thần sắc có mấy phần nghi hoặc, ấp a ấp úng nói:
- Bệnh nhân phát ra sốt cao, ừm, dường như… dường như Thanh Hao kia không có hiệu quả gì…
Trên giường gỗ bên trong sương phòng, hai chiếc mền dày mà Ngưu thị đắp lúc mới tới y quán đã bị bỏ ra, đổi lại là một mảnh vải thật mỏng. Nhưng lúc Ngưu thị được đắp hai cái mền lạnh tới nỗi sắc mặt tím bầm, hiện tại hai má trở nên đỏ rực, môi nóng như thiêu trở nên nứt nẻ, trong đôi mắt lờ đờ hiện đầy tia máu, miệng rên rỉ lẩm bẩm những lời vô nghĩa.
Lục Viễn Chí giơ tay sờ trán Ngưu thị, gương mặt mập mạp tròn trịa chỉ trong thoáng chốc trở nên khổ sở:
- Sốt cao quá, nhìn qua có vẻ bệnh tình nghiêm trọng, dược hiệu hầu như không có tác dụng gì…
Vừa nghe như vậy, Ngưu Đại Lực sững sờ, cầm lấy tay lão nương lòng đau như cắt, nước mắt dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lăn xuống:
- Con thật là bất hiếu, đã lớn như vậy mà không thể cho mẹ được hưởng phúc lấy một ngày, còn khiến cho mẹ phải lao tâm lao lực đi đánh cá gì đó, khiến cho mắc bệnh nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve-2/2402247/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.