Editor: Qingyun
Trần Vũ Huyên bị liếc mắt một cái mà mồ hôi lạnh ứa ra, khi Chỉ Huy Sứ nhìn như vậy, thường sẽ có người gặp xui xẻo. Trần Vũ Huyên véo người mình một cái, cưỡng ép bản thân trấn định lại, đối mặt với đám người Lương gia nói: "Vị cô nương này là muội muội của người hầu trong phủ ta, không phải là nô tỳ của ta. Mong chư vị chớ hiểu lầm, mọi người mà khinh mạn nàng, đó là khinh mạn ta."
Trần Vũ Huyên từ nãy tới giờ vẫn luôn tỏ vẻ khách khí, không nghĩ tới đột nhiên thay đổi sắc mặt. Lương gia người nguyên tưởng rằng đây là Trần Vũ Huyên thiếp thất, nhưng mà bọn họ mới lộ ra chút ý tưởng, Trần Vũ Huyên liền nghiêm túc lên, thậm chí nói ra "Khinh mạn nàng đó là khinh mạn ta" nói. Lương gia người hai mặt nhìn nhau, không rõ nữ tử này thân phận, nhưng ít ra biết, nữ tử này không thể chậm trễ.
Cứ như vậy, chuyện Vương Ngôn Khanh vừa tra hỏi liền không thể bỏ mặc. Lương Văn thị vốn không muốn tự hạ thấp thân phận nói chuyện với một nô tỳ, nhưng thấy Trần Vũ Huyên tỏ thái độ, bà ta không thể không ra mặt, đáp: "Lời nói của vị cô nương này, thiếp thân không thể nào trả lời được. Đại thiếu gia là người độc lai độc vãng, bình thường không thân thiết với người trong phủ. Khi lão gia vẫn còn tại thế, đại thiếu gia đã luôn cổ quái như vậy rồi. Hiện giờ lão gia qua đời, càng không ai có thể quản hắn. Thiếp thân cũng chỉ là kế mẫu, không dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-sat/501402/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.