Editor: Qingyun16
Vương Ngôn Khanh nghe được hai chữ "Nhị ca" này, lông mày giãn ra, tựa như người sắp chết đuối phiêu bạc không nơi nương tựa bắt được khúc gỗ, lại như cảm thấy khúc gỗ này chưa chắc sẽ giúp nàng vào bờ. Lục Hành ngồi ở mép giường, khoảng cách của hai người cực gần, Vương Ngôn Khanh nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, chần chừ mà lặp lại: "Nhị ca?"
"Ừ." Lục Hành đôi mắt ôn nhu như nước, tựa hồ bởi vì sự chần chừ của nàng mà vô cùng thương tâm, "Ngay cả Nhị ca mà muội cũng không nhớ sao?"
Biểu cảm của Lục Hành vô cùng chân thành tha thiết, Vương Ngôn Khanh đối mặt với loại ánh mắt thân thiết này, cảm thấy hơi bối rối: "Không phải, Nhị ca, muội chỉ là......"
Lục Hành cầm lấy tay Vương Ngôn Khanh, thon dài hữu lực bàn tay nắm chặt, yên lặng lại kiên định mà bao dung Vương Ngôn Khanh: "Không có việc gì, muội không cần giải thích với ta. Bệnh tình của muội ta đã nghe nói, mất trí nhớ không phải do muội sai, muội cảnh giác với tất cả mọi người, đây là chuyện tốt, ta sao có thể trách tội muội chứ?"
Lòng bàn của hắn tay ấm áp kiên cố, làm nàng không tự giác mà sinh cảm giác ỷ lại, Vương Ngôn Khanh từ sau khi tỉnh luôn rơi vào trạng thái mờ mịt hoảng hốt lại bất an, giống như con thuyền lênh đênh trên mặt biển không biết phương hướng, hiện giờ tâm trạng như con thuyền đã tìm thấy bến đỗ, lập trường bất tri bất giác nghiêng về phía hắn: "Nhị ca......"
Lục Hành mỉm cười vuốt ve nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-sat/501397/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.