Ta nhìn vết bùn trên váy mình ngẩn người, trong lòng không nói nên lời là cảm giác gì. Phụ hoàng sớm đã thấy cảnh này, liền ngồi xổm giữa đường đất, cúi đầu không nói một lời.
"Trạm Trạm..."
Ta nghe Nghiêm Cẩn Ngọc gọi mình, quay đầu lên xe ngựa, vén rèm xuống, ngăn cách tầm mắt của hắn.
Lúc này ta hơi tức giận.
Vì hắn hiểu lầm ta, không tin ta, luôn nghĩ xấu về ta.
Nghiêm Cẩn Ngọc không gọi ta nữa, đứng bên ngoài một lúc lâu, bên ngoài có người nói nhỏ, hẳn là Mộ tướng quân đã đến, rồi xe ngựa khởi hành.
Vừa vào Thông Châu, Mộ tướng quân đã trói vị tri phủ đại nhân đang ngủ say trên giường của hoa khôi lầu xanh đến nha môn.
Tri phủ đại nhân gầy gò, trông như người không ăn no, nếu để trong đám người tị nạn thì không ai nhận ra, nhưng ta biết, đó chỉ là giả vờ.
"Thần Tôn Bắc Quách bái kiến bệ hạ, không biết bệ hạ th ân chinh, thần tội đáng muôn c h ế t!" Tôn Bắc Quách hoảng sợ lo lắng, hai tay bị trói ngược ra sau, lúc dập đầu giống như một chiếc chổi lông gà.
Phụ hoàng mặt lạnh, cầm lấy nghiên mực ném mạnh vào đầu Tôn Bắc Quách, quát: "Ngươi tội đáng muôn c h ế t! Trẫm cũng không khách sáo! Hôm nay trẫm sẽ c.h.é.m đầu ngươi!"
Trán Tôn Bắc Quách bị đập một lỗ thủng, m.á.u chảy ra ồ ạt, hắn khóc lóc: "Thần oan uổng! Đều là Vương Niên ép thần làm!"
Tôn Bắc Quách quả là người hiểu chuyện, lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ngoc-thuc/3572764/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.