Nghiêm Cẩn Ngọc không hề nao núng, bình tĩnh nói: "Nội tử của ta rất quấn quýt, nếu quan gia không chê, Nghiêm mỗ muốn đưa nàng đi cùng."
Vương Niên thấy chúng ta hiểu chuyện, liền sai người dắt ngựa, dẫn chúng ta đến phủ.
"Nếu chúng ta không đồng ý thì sao?" Ta không cam lòng hỏi nhỏ Nghiêm Cẩn Ngọc.
Nghiêm Cẩn Ngọc xoa bóp eo ta: "Lúc nãy binh lính của Vương Niên đã vây kín chúng ta. Không tuân theo sẽ c h ế t không toàn thây."
Ta đột nhiên nhớ đến lời cảnh báo của Nghiêm Cẩn Ngọc trong cơn thịnh nộ ngày đầu tiên, mới biết hắn không phải dọa ta, chuyến đi này rất nguy hiểm, hắn để ta ở lại kinh thành, cũng đúng là vì muốn tốt cho ta. Trong lòng ta dâng lên một luồng ấm áp.
Phủ đệ của Vương Niên trông có vẻ rách nát nhưng khi thực sự bước vào bên trong, ta mới mở rộng tầm mắt, quả là vàng ngọc bên trong, rơm rạ bên ngoài.
Những kỳ trân dị bảo bày ra ngoài cộng lại còn nhiều hơn cả phủ công chúa. Chỉ là vị quan lão gia này thực sự không có phẩm vị gì, toàn bộ đồ vàng ngọc lẫn lộn với nhau, cứ thấy cái gì quý là bày ra.
Trong phủ có một khu vườn, được xây dựng bên bờ nước, lúc này chật ních những cô nương xinh đẹp, đèn đuốc sáng trưng, tiếng hát vang lên, đúng là một chốn êm đềm xa hoa.
Ta đại khái biết được tính toán của những người này, bất kể ngươi là quan hay dân đến từ kinh thành, chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ngoc-thuc/3572759/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.